Chương 09

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 09

Đợi đến thời điểm ăn cơm trưa, Chu Đào mới trở về, cùng Chu Đào về nhà, còn có Vương Minh kỳ.

Chu Đào cầm trong tay một phần thịt kho tàu cùng một cái lớn giò, Vương Minh kỳ thì cầm theo hai bình rượu cùng hai túi sữa mạch tinh.

Bà Chu nhìn xem Vương Minh kỳ vật trong tay, đại khái đoán được anh ta chuyến này tới mục đích.

Bà Chu lặng lẽ nhìn một nhà ba người Chu lão nhị, xem bọn ông không có phản ứng nào, lúc này mới yên lòng lại.

Trần Tú Lan chú ý tới ánh mắt Bà Chu, nhưng bà thuần túy là cảm thấy Bà Chu suy nghĩ nhiều.

Vương Minh kỳ cùng Chu Đào sự tình bà sớm có chuẩn bị tâm lý, xem ở kia một công việc cùng kia 500 tệ phân lượng, bà coi như không đối hai người này khuôn mặt tươi cười đón lấy, nhưng cũng sẽ không bắt bọn hắn thế nào.

"Bà nội, cháu hôm nay trên đường cứu được một bà thím, đây là bà ấy tặng cho cháu tạ lễ, vừa vặn còn có thể cho chúng ta có thêm món mặn cho bữa trưa." Chu Đào cười nói với Bà Chu, nhưng ánh mắt lại là một mực tại quan sát phản ứng của mọi người.

Cao Vân Anh mới từ trong phòng bếp đi ra, liền thấy Vương Minh kỳ mang theo đồ vật.

Cao Vân Anh hiện tại cũng nghĩ minh bạch, Vương Minh kỳ có thể nhẹ nhàng như vậy xuất ra 500 tệ nhận lỗi, vậy anh ta khẳng định có nhiều tiền hơn.

Cứ như vậy, ngược lại là Chu Đào gả người muốn tốt một điểm.

Không giống quý bằng đào cái kia, cả ngày trộm gian dùng mánh lới, cùng Chu lão nhị quả thực là một cái khuôn đúc ra, sớm muộn đem tiền riêng Chu Nam tiêu sạch.

Cao Vân Anh hiện tại hoàn toàn đem Vương Minh kỳ xem như con rể của mình đối đãi, vẻ mặt tươi cười hướng Vương Minh kỳ đi qua, tiếp nhận đồ vật trong tay anh ta.

"Ngươi đứa nhỏ này, đến coi như xong, còn mang thứ gì nha, tiền của ngươi nha đều mình tồn tốt, về sau cũng đừng phung phí." Cao Vân Anh nói xong còn nhướng mày nhìn Trần Tú Lan một chút.

Đây mới là con rể ưu tú, nhà ngươi cái kia đều muốn kết hôn, cũng không có cho ngươi cái này mẹ vợ đưa qua một lần đồ vật.

Trần Tú Lan trực tiếp liếc mắt, còn khinh thường nhếch miệng, coi như cái này Vương Minh kỳ có tiền nữa, đây còn không phải là đồ cặn bã.

Ta ngược lại muốn xem xem, có thể làm ra loại bắt cá hai tay, cuối cùng sẽ làm sao đối đãi ngươi cô nương nhà ngươi.

Giữa trưa, tám người vừa vặn ngồi một bàn.

Bà Chu trực tiếp đem thịt kho tàu cùng lớn giò Chu Đào mang về, toàn bộ bưng lên bàn, lúc này cung thêm một phần cọng tỏi hoa non xào thịt khô, cùng một bàn sợi khoai tây.

Chu Nam nhìn đồ ăn trên bàn tròng mắt đều không chuyển, xem ra cái niên đại này vẫn là có ăn ngon.

Cô cảm thấy bị lừa dối sâu sắc.

Coi như trong đó thịt kho tàu cùng lớn giò là Chu Đào từ trong tiệm cơm mang về, nhưng là trên bàn sợi khoai tây cùng cọng hoa tỏi non xào thịt khô là vẫn của nhà mình nha.

Vậy tại sao những ngày trước, nhà mình trên bàn không phải đồ chua sợi củ cải, thì chính là ba hợp mặt bánh cao lương.

Chu Nam lông mày đứng đấy, hai mắt đỏ lên, lặng lẽ mắt nhìn Bà Chu, nguyên lai không phải nhà mình không có ăn, mà là Bà Chu không nguyện ý lấy ra ăn!

Người bà nội này, cô đột nhiên cảm thấy bà đối cô yêu còn chưa đủ nồng đậm!

Sau khi bà Chu nhấc đũa lên, mọi người bắt đầu ăn.

Ăn chưa được nhiều, Vương Minh Kỳ cầm ly rượu lên, nâng ly rượu mời Chu lão đại, chai rượu này chính là chai anh ta vừa mang tới.

"Chú Chu, hôm nay cháu tới đây để cầu hôn Đào Tử. Như các chú đã biết, ở đây cháu không có người thân, người thân thiết nhất của cháu chính là chú với tư cách là đội trưởng, cho nên cháu sẽ tự mình nói chuyện, hi vọng mọi người cũng không cần trách móc."

"Chú yên tâm, cháu sẽ đối xử thật tốt với Đào Tử, cháu dự định xây một căn nhà trong thôn, ngay cạnh nhà chú, để chú có thể giám sát cháu bất cứ lúc nào, không cần lo lắng Đào Tử bị ủy khuất."

"Trong người cháu còn khoảng 1000 tệ, cháu sẽ giữ lại 400 tệ để sửa nhà, 600 tệ còn lại sẽ đưa cho Đào Tử làm sính lễ."

Vương Minh Kỳ nói xong, từ trong túi áo khoác móc ra 600 tệ đưa cho Chu lão đại.

Đây là kết quả anh ta đã cân nhắc kỹ càng, dù sao anh ta đưa cho Chu Nam năm trăm coi như là một lời xin lỗi, nếu lễ vật của anh ta không đến năm trăm, kia trên mặt mũi coi như khó coi.

Chu lão đại cau mày, trực tiếp đẩy tay Vương Minh Kỳ về: "Tôi gả con gái, không bán con gái, tiền anh nên tự mình giữ lấy, chờ khi kết hôn còn phải tiêu rất nhiều tiền!"

Cao Vân Anh lặng lẽ trừng mắt nhìn Chu lão đại, Chu Đào không phải là con gái của một mình ông, ngay cả ý kiến của bà ta cũng không hỏi một chút liền cự tuyệt, Vương Minh Kỳ đã nguyện ý lấy ra, tại sao lại không lấy?

Vương Minh Kỳ nhìn thấy ánh mắt của Cao Vân Anh, sau đó cười nói: "Chú Chu, dì Chu, tốt nhất là chú nên nhận tiền đi. Dù sao chú cũng đã vất vả nuôi Chu Đào hai mươi năm, thật không dễ dàng chút nào!"

Sau khi Vương Minh Kỳ nói xong, anh ta đút tiền vào tay Cao Vân Anh mà không cho bà ta cơ hội từ chối.

Anh ta không coi trọng số tiền ít ỏi này, nếu không có thì anh ta chỉ xin mẹ chuyển cho anh ta một ít tiền.

"Đứa nhỏ này..."

Cao Vân Anh đương nhiên không muốn từ chối, bà ta không để ý tới cử chỉ của Chu lão đại, mỉm cười nhét tiền vào túi.

Bà Chu đầu tiên cau mày, nheo mắt và trừng mắt nhìn Cao Vân Anh với ánh mắt sắc bén.

Sau đó bà bỏ đũa xuống, nói với Vương Minh Kỳ ở phía dưới: "Cháu xuống nông thôn cũng không dễ dàng gì đâu, cháu yên tâm, tiền này chúng ta sẽ không động, để khi nào Chu Đào cưới sẽ làm của hồi môn."

Chu Đào còn đang nghĩ mẹ cô ta cứ như vậy nhận số tiền này, còn lo lắng Vương Minh Kỳ sẽ cho rằng gia đình cô ta kiến thức hạn hẹp, liên đới đối với mình cũng sinh lòng bất mãn.

Nghe bà nói xong, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, đây cũng là lần đầu tiên Chu Đào oán trách mẹ mình, May mắn, bà nội cô ta coi như minh lý, biết cách giữ thể diện cho mình trước mặt Vương Minh Kỳ.

Vương Minh Kỳ gật đầu: "Cho Đào Tử của hồi môn cũng không tệ, cháu thực sự vui mừng vì Đào Tử có thể có được một bà nội như bà, cũng may Đào Tử và cháu sắp kết hôn, Khi đến lúc đó cháu sẽ giúp chu đào hiếu thuận với bà."

Bà Chu cười cười không nói, Vương Minh kỳ lời xã giao nói đến so với ai khác đều êm tai, chẳng trách hai đứa cháu gái của bà đều thích anh ta.

Trong khi Vương Minh Kỳ đang uống rượu, anh ta khen ngợi bà Chu, khiến bà Chu cười hết cỡ.

Lập tức khen Bà Chu là nữ trung hào kiệt, một mình nuôi lớn hai đứa con.

Lập tức lại khen Bà Chu đem đời cháu người cũng mang phá lệ xuất sắc.

Chu Kiều được đưa vào quân đội, Chu Đào cũng giỏi việc nhà, ngay cả thành tích học tập của Chu song cũng không tệ.

Đương nhiên anh ta không có khen ngợi Chu Nam, dù sao anh ta cũng phải tránh khỏi nghi hoặc.

Uống được ba hiệp, Vương Minh Kỳ mới nói: "Cháu nghĩ là chờ phòng xây xong, cháu liền cùng Chu Đào kết hôn, bà cảm thấy thế nào."

Bà Chu suy nghĩ một chút, bọn họ kết hôn sớm cũng không phải là không thể, dù sao danh tiếng cũng không tốt lắm, có lẽ để hai đứa sớm thành vợ chồng cũng được!

" Ta bên này là không có ý kiến, nhưng cháu đã tìm được nền móng cho ngôi nhà của mình chưa? Nền móng xây nhà phải được kê khai trước."

Vương Minh Kỳ sửng sốt một chút, "Việc này cháu không biết, có thể hay không phiền chú Chu giúp cháu đi xem một chút "

Chu lão đại lúc này có chút mơ hồ, lập tức vỗ ngực hứa hẹn: "Dễ nói, dễ nói."

Theo ý kiến ​​​​của ông ta, Vương Minh Kỳ đã là con rể của ông ta, vì con rể của mình làm chút chuyện, đó cũng là chuyện đương nhiên.

Chu Lão Nhị nhìn anh trai rõ ràng đang say rượu, thầm mắng một câu: "Thật ngu ngốc!"

Chu lão đại ban đầu muốn để ông bồi uống rượu, nhưng ông trực tiếp từ chối, trên bàn có nhiều đồ ăn ngon như vậy, uống rượu sẽ trì hoãn sự tình.

Chu lão nhị miệng bên trong động tác không giảm chút nào, hai tay vẫn đang giúp Chu Nam gắp thức ăn. Ông chưa bao giờ lo lắng cho vợ, cho dù ông không nói gì, Trần Tú Lan cũng sẽ ăn uống thả ga.

Chỉ có điều Chu Nam này nhìn quá ngượng ngùng, mỗi món ăn một ít liền dừng lại, phải biết, sau khi ăn bữa này, không biết khi nào mới ăn thịt tiếp theo.

Vì thế Chu Lão Nhị liên tục gắp thức ăn vào bát Chu Nam, biết cô không thích ăn thịt mỡ, Chu Lão Nhị cố ý chọn thịt nạc hơn.

Về phần ánh mắt cảnh cáo bà Chu ở phía trên, Chu Lão Nhị trực tiếp né đi. Dù sao ở đây vẫn còn có người ngoài, Bà Chu sẽ không làm gì ông.

Cao Vân Anh cau mày nhìn đồ ăn trên bàn ngày càng ít đi, nếu Vương Minh Kỳ còn chưa uống hết rượu mà đồ ăn trên bàn đã không còn, thì mặt mũi của bà ta biết để vào đâu?

Cao Vân Anh nắm chặt tay, trừng mắt nhìn gia đình ba người ngồi đối diện, hy vọng họ sẽ kiềm chế.

Không ngờ những người này lại làm ngơ trước những ánh mắt đe dọa của bà, đã vậy tiếp tục ăn thịt lợn kho.

Bọn Họ thì ăn ngon, mà bà ta chỉ gắp khoai tây cắt nhỏ.

Vừa ăn xong, Chu lão đại say khướt nằm trên bàn, Vương Minh Kỳ cũng đỏ mặt, hai mắt mờ đi.

"Mẹ, để con đưa Vương Minh Kỳ về địa Điểm thanh niên trí thức!" Chu Lão Nhị xoa xoa tay, là người lên tiếng đầu tiên.

Bà Chu trừng mắt Chu lão nhị, "Không cần ngươi đưa, ta sợ là ngươi sẽ đem hắn ném xuống hố đấy."

Sau đó bà nhìn Chu Đào nói: "Chu Đào, bây giờ cháu cũng coi như đã đính hôn rồi, cháu có thể đưa thanh niên trí Vương về điểm thanh niên trí thức, nếu không đỡ được, thì hãy nhờ mẹ cháu giúp."

Chu Đào đáp lại, đỡ Vương Minh Kỳ rời đi, tuy bước đi loạng choạng nhưng Chu Đào không cần tốn nhiều sức, chỉ cần điều khiển phương hướng của mình là được.

Chu Lão Nhị lợi dụng sự chú ý của Bà Chu vẫn đang đổ dồn vào Vương Minh Kỳ, nhẹ nhàng đi về phía cửa sau, ông cảm thấy nếu ở lại lâu hơn nữa, chiều nay mình sẽ gặp xui xẻo.

Quả nhiên, Chu lão nhị còn chưa tới sân sau, đã nghe thấy Bà Chu mắng: "Chu lão nhị, hôm nay ngươi không kiếm đủ mười công điểm, ba ngày này ngươi cũng đừng nghĩ đến ăn."

Chu Lão Nhị lập tức cầu xin tha thứ: "Mẹ, chúng ta chỉ còn có nửa ngày, mẹ có thể giảm thành 5 công điểm được không?"

Bà Chu hừ lạnh một tiếng, "Vậy hỏi vừa rồi ngươi ăn bằng đấy thịt, có thể nôn ra một nửa không!"

Bà Chu vốn tưởng rằng lấy ra nhiều thịt như vậy, sau cũng sẽ còn lại hơn một nửa.

Nhưng không, ngay cả Chu lão đại và Vương Minh Kỳ còn chưa uống hết rượu, đĩa thịt đã thấy đáy.

Nếu không phải Vương Minh kỳ cuối cùng uống say, bà thực sự không biết mọi chuyện sẽ kết thúc như thế nào.

bà đã đánh giá thấp sự thèm ăn của hai người này, bà hiện tại thật muốn giết chết thứ đáng xấu hổ này.

Chu Lão Nhị: "..."

Nhìn thấy bộ dáng bà chu tức giận, Chu Lão Nhị cũng sờ sờ cái mũi, trong lòng có chút áy náy.

Được rồi, ông thừa nhận bữa trưa này ông ăn hơi nhiều, nhưng vợ con ông cũng ăn khá nhiều, sao bà chu lại chỉ bắt ông lại thu thập?

(Các bạn đọc ơi, do truyện mình đăng luôn bị các trang khác ăn cắp ngay, nên để ủng hộ cho người edit truyện là mình thì nhớ vào trang web: Cut Thái Bảo Trân để ủng hộ mình và đọc chương được sớm nhất nhé, cảm ơn các bạn rất nhiều)

Chu Đào đưa Vương Minh Kỳ trở lại điểm thanh niên trí thức. Điểm thanh niên trí thức chỉ có hai phòng, một phòng dành cho nam và một phòng dành cho nữ, Vương Minh Kỳ ngủ với hai nam thanh niên trí thức khác.

Chu Đào biết Vương Minh Kỳ ngủ ở cửa sổ, nên trực tiếp đỡ anh ta lên giường, đắp chăn cho anh ta.

"Đào Tử, anh thích em."

"Đào Tử, tin tưởng anh, anh sẽ tốt với em cả đời."

"Đào tử, đợi anh nhé, anh sẽ sớm đến cưới em."

Nghe được Vương Minh Kỳ say rượu không ngừng lẩm bẩm tên mình, Chu Đào bỗng nhiên đỏ mặt, nhưng cô ta vẫn thì thầm vào tai Vương Minh Kỳ: "Em cũng thích anh."

Chu Đào nói xong, xoay người rời đi, cô ta không biết là sau khi đóng cửa lại, đôi mắt hơi nheo lại của Vương Minh Kỳ đột nhiên mở ra.

Vương Minh Kỳ xoa xoa thái dương đau nhức của mình, tuy uống rất nhiều rượu nhưng anh ta cũng không hề rơi vào trạng thái mờ mịt không biết gì.

Anh ta là chắt trai của ông Vương, suýt nữa được nhận làm cháu nội, cha mẹ anh ta vì sự việc này mà bị đình chỉ công tác, anh ta vì muốn trốn thoát nên làm một thanh niên trí thức xuống nông thôn.

Nhưng khi anh ta đã chuyển xuống nông thôn rồi, mà tình hình của anh vẫn rất nguy hiểm.

Cách tốt nhất là chọn một cô gái địa phương rồi cưới cô ấy.

Dùng cái này chứng minh anh ta đã vững chắc nông thôn, không có uy hiếp.

Người đầu tiên anh ta muốn chính là Chu Đào, dù sao cô ta cũng là con gái của đội trưởng.

Nhưng khi đó, Chu Đào luôn cảm thấy thanh niên trí thức về nông thôn để gây rắc rối cho họ, cô ta có thành kiến ​​với thanh niên trí thức.

Cho nên anh ta chỉ có thể lựa chọn Chu Nam, dù sao Chu Nam cũng là cháu gái của đội trưởng.

Không ngờ cách đây một tháng Chu Đào lại đột nhiên tỏ tình với anh ta, sau khi xem xét tình hình, anh ta vẫn cảm thấy Chu Đào thích hợp với mình hơn.

Dù sao, làm con rể và cháu rể của đội trưởng chỉ cách nhau một chữ, nhưng mức độ gần gũi của họ lại khác nhau rất nhiều.

Kỳ thật, bảo đảm nhất phương pháp chính là giống quý bằng đào, ở rể khi lấy Chu Đào.

Nhưng dù sao Chu lão đại cũng có hai con trai, nghĩ đến là cũng sẽ không đồng ý, chỉ có thể chấp nhận điều tốt nhất tiếp theo, chờ anh ta và Chu Đào kết hôn, anh ta khi đó cũng được coi là một nửa con trai của Chu lão đại.

Nếu có người của Cục điều tra đến, ông ấy nhất định sẽ vì anh ta mà đảm bảo. Bằng cách này, anh ta tối đa cũng chỉ nhận được sự chú ý, chứ không phải trực tiếp bị gắn mác "năm đen".
***
Truyện mình cập nhật trên website: Cut Thái Bảo Trân, nên để đọc truyện sớm nhất, các bạn vào web nhà mình đọc nhé.
Hoặc bạn copy vào link này để vào:
https://cutthaibaotran.com/quy-co-duyen-dang-va-ke-keo-kiet-tai-thap-nien-70/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro