Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8
Buổi sáng, Chu Nam vừa ăn cơm xong, đang cùng bà Chu rửa bát trong bếp.
Nhưng Thực chất là cô đang ăn trộm một củ khoai lang mà bà cụ nướng cho cô.
Nhìn thấy ánh mắt Chu Lão Nhị đáng thương trong sân, Chu Nam mềm lòng, lặng lẽ để lại cho ông một nửa.
Cô vừa đưa khoai lang cho Chu Lão Nhị, liền có một nhóm cô gái đến gõ cửa nhà họ Chu.
Chu Đào là người đầu tiên ra mở cửa, một cô gái lông mày rậm mắt to trực tiếp đi vào, cũng không thèm nhìn Chu Đào mà bước qua, cô ấy chào bà Chu một tiếng rồi đi thẳng đến trước mặt Chu Nam.
"Nam Nam, tôi muốn đi công xã mua đồ, cậu có muốn đi cùng không?"
Chu Nam nhìn đôi mắt trong veo như như một con thú nhỏ của cô gái, lập tức có cảm tình với cô ấy, đoán rằng cô ấy có thể là bạn thân ban đầu của mình.
Vừa định đồng ý yêu cầu của cô ấy thì cô mới nhận ra mình không có tiền, làm sao có thể đi dạo phố mua sắm mà không mang theo tiền?
Chu Nam đầu tiên nhìn vợ chồng Chu Lão Nhị, Trần Tú Lan lập tức xoay người đi vào phòng bếp rửa bát. Chu Lão Nhị cúi đầu nhìn đế giày của mình, một bộ đừng nhìn ta, ta cũng không có tiền.
Một đám cô gái đứng ở cửa, nhìn thấy Chu Nam, bọn họ có chút không được tự nhiên, kỳ thực mấy năm nay bọn họ cùng Chu Nam chơi với nhau tương đối tốt.
Nhưng tháng trước, Chu Đào bất ngờ đến gặp bọn họ và mua cho mỗi người một chiếc khăn tay mới nhất của cung tiêu xã.
Các cô gái liền thân với Chu Đào, ngay cả khi đi cung tiêu xã cũng muốn hẹn nhau cùng đi.
Ngoại trừ Tạ Giai Tuệ, người luôn "trung trinh" với Chu Nam, những cô gái khác giờ đây xấu hổ đến mức không dám bước vào cửa nhà họ Chu.
"Chị Đào Tử, sao còn chưa đi?" Các cô gái không dám tiến vào, chỉ dám đứng ở cổng gọi lớn.
Chu Đào cũng nhanh chóng chỉnh lại tóc cho: “Chờ tôi một chút, xong ngay đây.”
Chu Đào chào bà Chu rồi đi ra ngoài, hôm nay cung tiêu xã có một lô buộc tóc mới về, cô ta muốn đi mua sắm dạo chơi cùng với các cô gái.
Chu Nam nhìn xem thân ảnh Chu Đào đi xa, hâm mộ cực kỳ, có thể nói đi thì đi, xem xét chính là kẻ có tiền.
Không giống như cô, bên trong túi quần của cô hoàn toàn trống trơn.
Chu Nam đáng thương nhìn bà Chu, cháu cũng muốn đi.
Bà Chu già bước ra, trừng mắt nhìn vợ chồng Chu Lão Nhị, mỗi tháng bà đều cho các cháu một ít tiền tiêu vặt, đừng tưởng rằng bà không biết, tiền bà cho Chu Nam đều đã bị vợ chồng bọn họ lừa lấy hết.
Bà Chu thở dài, từ trong ngực lấy ra một tệ đưa cho Chu Nam.
Chu Nam cầm tiền cực kỳ vui sướng, nắm lấy tay Tạ Giai Tuệ rồi đi ra ngoài.
Chu lão nhị tại cửa ra vào lớn tiếng nói to: "Gần đây công xã có nhiều bọn buôn người, hai người các ngươi phải chú ý an toàn, về sớm một chút!"
Kỳ thật Chu Lão Nhị cũng muốn nói: “Mua đồ ăn ngon nhớ để lại một ít cho ông ta ăn.”
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt tức giận của mẹ, ông vẫn đem lời nói nuốt nghẹn trở về.
Chu Nam và Tạ Giai Tuệ đi phía sau các cô gái, trò chuyện với nhau.
Khi Tuệ Giai Tuệ biết được Chu Nam có thể làm việc trong cung tiêu xã, cô ấy đã vô cùng phấn khích.
“Vậy khi tôi đến cung tiêu xã mua thứ gì đó, cậu phải bán giá nội bộ cho tôi đấy.”
Chu Nam vỗ ngực, bảo đảm nói: "Không thành vấn đề."
Trò chuyện lâu như vậy, Chu Nam đã hiểu được tình huống của Tạ Giai Tuệ, Tạ Giai Tuệ là người nói nhiều và tính khí thất thường.
Suốt đường đi cô ấy nói nhiều nhất, chính là lỗi của Chu Đào, giọng nói cực kỳ lớn, như sợ Chu Đào đi phía trước không nghe thấy.
"Tôi nói cho cậu biết, Chu Đào cùng Vương Minh Kỳ chỉ là hai kẻ khốn kiếp, họ đều không phải người tốt."
"Một kẻ đi quyến rũ em rể, một kẻ thì bắt cá hai tay, sau này cậu nên tránh xa bọn họ một chút."
“Người cũ không đi, người mới cũng không đến. Tôi nghe mẹ tôi nói cậu sắp kết hôn với Quý Bằng Đào.”
"Mà tôi nói cho cậu biết, Quý Bằng Đào so với Vương Minh Kỳ bao nhiêu tốt hơn. Dáng dấp thì đẹp trai, lại còn là học sinh cấp ba."
Kỳ thực Tạ Giai Tuệ cũng muốn nói, nếu không phải là bởi vì mẹ của cô ngại Quý Bằng Đào quá nghèo, không đồng ý cho cô ấy cùng Quý Bằng Đào cùng một chỗ, thì cô ấy đã đem chính mình gả đi cho anh ta.
Giọng nói của hai người phía sau truyền đến tai Chu Đào không sót một chữ, nhóm cô gái đi cùng Chu Đào tựa hồ có chút xấu hổ, cũng không ai chủ động lên tiếng.
Dựa theo âm thanh phát ra từ phía sau, Chu Đào luôn khống chế khoảng cách với Tạ Giai Tuệ phía sau, thong thả giữ khoảng cách năm mươi bước chân.
Khi bọn họ sắp đến cung tiêu xã, thì bỗng nghe thấy có tiếng kêu cứu từ rừng trúc gần đó.
"Cứu, cứu với, cứu mạng a."
Giọng nói nghe như của một bà già. Âm thanh tuy yếu ớt nhưng các cô gái vẫn nghe thấy.
Gần đây ở huyện thường xuyên xảy ra trường hợp phụ nữ và trẻ em mất tích, khiến các cô gái phải đi chơi theo nhóm.
Lo ngại đây là cái bẫy của kẻ xấu giăng ra, các cô gái bất đắc dĩ không dám vào rừng tìm hiểu thực hư, chỉ có Chu Đào một mặt lời nói chính nghĩa.
“Nếu đây thực sự là người cầu cứu, nếu tôi rời đi, tôi có thể sẽ mang lương tâm cắn rứt suốt đời.”
"Nếu sợ thì cứ rời đi trước, tôi sẽ vào một mình."
Các cô gái đều cảm động trước lời nói của Chu Đào.
"Nếu không, chúng tôi sẽ đợi bạn ở đây."
"Đúng vậy, nếu gặp phải nguy hiểm gì, chỉ cần hét lên, chúng tôi sẽ tìm người đến cứu bạn."
Cách đó không xa Tạ Giai Tuệ bĩu môi, đúng là đạo đức giả, nếu có bản lĩnh thì đừng đứng nói nữa, không bằng sớm đi vào cứu người.
Tạ Giai Tuệ nắm tay Chu Nam, đi vòng qua các cô gái đang chắn đường, rồi đi thẳng về hướng cung tiêu xã.
Lúc đầu cô ấy cùng Chu Nam cũng muốn đi cung tiêu xã, lại dựa vào cái gì chỉ có thể cùng sau lưng bọn họ, giờ cô ấy càng muốn đi ở phía trước.
Chu Đào liếc mắt nhìn bóng dáng Tạ Giai Tuệ dần đi xã, thầm thở phào một hơi.
“Vậy mọi người ở bên ngoài chờ tôi.”
Chu Đào một mình đi vào rừng trúc, cách đó không xa, cô nhìn thấy một bà cụ đang cầu cứu.
Bà cụ mặc áo ngắn tay hoa màu xanh đậm, thân dưới đang mặc quần kẻ sọc cùng màu, bên cạnh là một chiếc rổ nhỏ lật úp, bên trong rổ có một nửa măng.
Bà lão ngã trên mặt đất, đang không ngừng kêu la, Mắt cá chân phải nhìn giống như bị rắn cắn, sưng tấy rất nặng.
"Dì, dì không sao chứ?" Chu Đào bước tới đỡ bà cụ đứng dậy.
Bà cụ lúc này đã có chút thần khí không rõ ràng, chỉ nhìn thấy một bóng người trẻ tuổi đang đi về phía mình.
Bà cụ dùng hết sức lực để nói một câu hoàn chỉnh: "Giúp tôi với, con trai tôi là đầu bếp trong tiệm cơm quốc doanh, nó sẽ cảm ơn hậu tạ khi cứu tôi."
Chu Đào cõng bà cụ trên lưng chậm rãi đi về phía trung tâm y tế, trong lúc này các cô gái muốn giúp đỡ, nhưng Chu Đào từ chối.
Các cô gái chỉ nhìn Chu Đào một mình chạy nhanh về trung tâm y tế, mua bữa trưa cho bà cụ, và cũng trả tiền thuốc men cho bà...
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Một người đàn ông hơi béo xông vào phòng bệnh, nhìn thấy nhiều cô gái trong phòng bệnh như vậy, anh ta có chút không được tự nhiên.
Bà cụ lúc này đã tỉnh táo và biết Chu Đào đã cứu mình, bà đang nằm trên giường bệnh trò chuyện với Chu Đào.
Bà cụ cau mày nhìn người đàn ông: “Người đã lớn như vậy rồi, làm sao gặp chút chuyện mà đã hoảng hốt.”
Bà cụ vỗ nhẹ vào tay Chu Đào, mỉm cười nói với người đàn ông: “Mẹ gặp phải một con rắn độc trong rừng trúc, may mắn là có Chu Đào đã cứu mẹ, cô ấy đã cõng mẹ đến trung tâm y tế, còn ứng tiền giúp mẹ trả tiền thuốc men, chi phí chữa bệnh của mẹ, sau này con phải cảm ơn cô ấy cho đàng hoàng nhé."
"Không, dì, cháu không giúp được cái gì cho dì, dì nói vậy thì cháu thấy xấu hổ quá." Chu Đào nói với bà cụ mà mặt đỏ bừng.
Người đàn ông sờ đầu, mỉm cười nói: “Được, lát nữa con sẽ trả lại tiền thuốc men cho cô gái này”.
Tuy nói như vậy, nhưng khi rời đi, người đàn ông đã trực tiếp đưa cho Chu Đào mười đồng tiền chữa bệnh, đồng thời còn gói cho cô một phần thịt lợn kho tàu, cùng một cùi giò lớn từ tiệm cơm, đây là hạn mức mỗi ngày, dù có tiền cũng không mua được.
(Các bạn đọc ơi, do truyện mình đăng luôn bị các trang khác ăn cắp ngay, nên để ủng hộ cho người edit truyện là mình thì nhớ vào trang web: Cut Thái Bảo Trân để ủng hộ mình và đọc chương được sớm nhất nhé, cảm ơn các bạn rất nhiều)
Chu Nam theo Tạ Giai Tuệ đi về hương công xã, trực tiếp đi đến cung tiêu xã, trong cung tiêu xã chỉ có một người phụ nữ, nhìn qua cũng trạc tuổi Trần Tú Lan.
Người phụ nữ liếc nhìn hai cô bé, bà đang tự mình đan áo len, không hề ngước mắt lên, hỏi thẳng: “Muốn mua cái gì.”
Tạ Giai Tuệ chỉ vào dây buộc tóc trên tủ: “Cháu muốn mười cái dây buộc tóc, mỗi màu hai cái.”
Tóc Tạ Giai Tuệ rất dày, mỗi khi tết thành bím tóc phải cần tới bốn dây buộc tóc. Nhưng ngày thường cô ấy không gọn gàng, thường để đồ đạc bừa bãi nên mỗi lần mua phải mua hẳn mười cái.
Người phụ nữ nhận tiền, lấy trong tủ ra hai túi nhỏ buộc tóc ném lên quầy, rồi trở về vị trí cũ ngồi xuống tiếp tục đan áo len, đầu lại cúi xuống.
Chu Nam không có hứng thú với dây buộc tóc, cô cảm thấy mình đẹp tự nhiên, căn bản không cần những phụ kiện này.
Thay vào đó, cô cứ mở to mắt nhìn trừng trừng những chiếc bánh ngọt trong tủ bên phải, cô rõ ràng có thể cảm nhận tuyến nước bọt của mình đang tiết ra.
“Cháu chỉ có một tệ, cháu có thể mua đồ nào để ăn?”
Người phụ nữ nghe thấy Chu Nam giọng nói nhẹ ngàng mềm mại, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Chu Nam đang đứng trước mặt mình.
Ah! Cô gái này là con nhà ai, nhìn lại trắng trẻo, dịu dàng, giống như vì sao đang phát sáng vậy.
Mọi người ai cũng đều thích cái đẹp, và phụ nữ cũng không ngoại lệ, nên thái độ của bà đối với Chu Nam cũng có chút ôn hòa: “Một đồng có thể mua được một cân bánh đậu xanh.”
Chu Nam mỉm cười với người phụ nữ, sau đó lấy ra một đồng đặt lên quầy: “Vậy cho cháu một cân bánh đậu xanh nhé.”
Chu Nam vừa về đến nhà, chưa kịp ngồi nóng mông, cô đã nhìn thấy Chu Lão Nhị xách một đôi giày vải, chân trần chạy về phía cô, dưới chân vẫn còn đọng nước.
"Nam Nam, con về rồi! con có mua cái gì ngon ngon không?" Chu Lão Nhị biết Chu Nam đi bộ chậm rãi, mà trong công xã cũng không có gì để chơi, không có gì bất ngờ thì khoảng một giờ là đủ để Chu Nam về đến nhà.
Công việc hôm nay Chu Lão Nhị được phân công là cấy lúa ngoài đồng, nên vừa đến chín giờ, Chu Lão Nhị đã giả vờ đi vệ sinh rồi lẻn về nhà.
Dù sao mẹ ông cũng không quy định hôm nay ông phải làm bao nhiêu giờ, nên ông mỗi ngày đều ý tứ đi làm là được.
Chu Nam lấy ra một túi bánh đậu xanh, một túi tổng cộng có 20 miếng, trên đường về, cô và Tạ Giai Tuệ mỗi người ăn hai miếng, hiện tại còn 16 miếng.
Chu Nam lấy ra hai miếng bánh đậu xanh đưa cho Chu lão nhị, cô muốn giữ lại để ăn từ từ.
Chu Lão Nhị cầm hai miếng bánh đậu xanh cũng không chê ít, liền chạy ra ngoài.
Chu Nam đoán có lẽ ông đã đi tìm Trần Tú Lan, mỗi khi Chu Lão Nhị có món gì ngon, việc đầu tiên của ông làm, chính là chia sẻ với Trần Tú Lan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro