Đoàn tụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



https://boluocaomeijiang61512.lofter.com/post/4c49a24d_2bc638d7c

Trời đã tối, Bách Lý Đông Quân chậm rãi mở mắt, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Đỉnh Chi mặc y phục màu đỏ, vẻ mặt đầy giễu cợt.

"Vân ca, thật là huynh sao?" Bách Lý Đông Quân vẻ mặt rạng rỡ hơn hẳn . Tuy nhiên, trên mặt y vẫn là vẻ không thể tin được.

Diệp Đỉnh Chi xoa xoa bả vai đau nhức, đến gần Bách Lý Đông Quân: "Là ta, Tiểu Bách Lý."

Bách Lý Đông Quân nâng mặt Diệp Đỉnh Chi lên, cẩn thận nhìn khuôn mặt đã lâu không gặp trước mặt, trong lòng y nhất thời dâng lên những suy nghĩ cùng cảm xúc bất bình.

Huynh ấy thực sự đã trở lại, và y đã quay trở lại ngày đoàn tụ với Vân ca.

Đôi mắt to tròn của Bách Lý Đông Quân lập tức rưng rưng nước mắt: " Ta nhớ huynh lắm, Ta thực sự nhớ huynh, Vân ca "

"Đệ bao nhiêu tuổi rồi, còn thích khóc như vậy." Diệp Đỉnh Chi hai mắt cũng đỏ hoe, cố gắng kìm nén nước mắt.

Diệp Đỉnh Chi nhìn khuôn mặt của người trước mắt, không thể giải đáp được cảm giác trong lòng, hoá ra nhiều năm như vậy, ở Bắc Ly vẫn còn có người nhớ đến hắn, nhớ hắn vô cùng.

Nước mắt của Bách Lý Đông Quân giống như lũ lụt đã xả ra, dù thế nào cũng không thể kìm lại được.

Diệp Đỉnh Chi nhìn Bách Lý Đông Quân đang khóc không ra hơi, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: "Đừng khóc nữa, có ta ở đây."

Bách Lý Đông Quân ôm chặt lấy eo Diệp Đỉnh Chi, vùi đầu vào vai hắn, không kìm được mà khóc, tựa như mình đã bị oan ức quá mức, muốn trút hết ra.

Ôn Hồ Tửu thò đầu vào: "Hai người quen nhau à?"

Diệp Đỉnh Chi xoa nhẹ gáy Bách Lý Đông Quân, nghẹn ngào: "Ta là bạn thuở nhỏ của Đông Quân, Diệp Vân."

"Thì ra là ngươi, ngươi không chết là tốt rồi." Ôn Hồ Tửu gãi gãi mũi nói: "Tiểu Bách Lý, con đừng khóc nghiêm trọng vậy, mau thu lại, bằng hữu gặp lại là chuyện tốt.

Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu, mặt đỏ bừng, nước mắt chảy dài trên mặt, lông mày nhíu chặt, miệng mím lại, như thể trong nháy mắt sắp khóc lớn.

Ôn Hồ Tửu lắc đầu, tiểu tử này.

Diệp Đỉnh Chi vuốt thẳng mái tóc rối bù của Bách Lý Đông Quân: "Sao đệ nhận ra ta?"

Bách Lý Đông Quân nhớ lại kiếp trước Diệp Đỉnh Chi không nhận ra hắn, lập tức mất bình tĩnh: "Nếu ta không nhận ra huynh, huynh có coi như ta như người xa lạ không?".

Diệp Đỉnh Chi cười nói: "Sao có thể như vậy được? Chỉ là thân phận của ta trước mặt mọi người trong võ lâm rất khó bại lộ, ta nhất định sẽ lén lút tìm đệ."

Bách Lý Đông Quân sống mũi cay cay, huynh ấy đang nói dối, rõ ràng huynh ấy đang che giấu thân phận của mình khi đến thành Thiên Khải, lại còn dỗ dành ta.

Diệp Đỉnh Chi nhìn người trước mặt suy sụp, trong lòng không khỏi đau xót: "Sao lại khóc nữa? Nhiều năm như vậy không gặp lại, đệ đã trở thành đứa trẻ hay khóc nhè?"

"Vân ca, những năm này huynh thế nào rồi?"

Diệp Đỉnh Chi khoanh tay, liếc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ: "Không tệ, ta đi ngao du khắp nơi, có được một sư phụ tuyệt vời."

Bách Lý Đông Quân cúi đầu, lang thang không có chỗ cố định, Vân ca ca sao có thể ổn a, sao cuộc đời của huynh lại khốn khổ như vậy?

Rõ ràng là huynh đã làm việc rất chăm chỉ, và đã đạt đến cảnh giới khi còn trẻ, nhưng huynh đã bắt đầu rơi xuống vực thẳm khi chỉ mới bước ra thiên hạ. Ông trời dường như thích trêu chọc những người luôn nỗ lực.

"Tốt, vẫn chưa muộn." Bách Lý Đông Quân ngước mắt lên, nụ cười chói mắt như mặt trời: "Vân ca, nhất định là ông trời an bài, chúng ta xuất hiện ở kiếm lâm sau nhiều năm xa cách."

Y đã bỏ lỡ nó ở kiếp trước nên ông trời chỉ đơn giản là cho y một cơ hội khác, và y sẽ trân trọng nó.

Bách Lý Đông Quân hít sâu một hơi, nghĩ tới khi y đến thành Càn Đông, đội quân của gia gia sẽ đến đón y về nhà.

Giờ không phải là lúc thích hợp để vạch trần thân phận của Diệp Đỉnh Chi, huynh ấy cũng có võ mạch trời sinh và đang được cả thiên hạ thèm muốn, kiếp này y sẽ bảo vệ thật tốt Diệp Đỉnh Chi và không bao giờ phạm phải sai lầm tương tự nữa.

——————————————————

Cảm ơn mọi người rấc nhìu vì đã đọc fic nha.
🫶🏻💗 Love u

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro