Trở về Kiếm Lâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://boluocaomeijiang61512.lofter.com/post/4c49a24d_2bc605c47

Bách Lý Đông Quân dùng sức nhéo mặt mình để xác định mình không phải đang nằm mơ. Y thật sự sợ mình còn say trong canh Mạnh Bà.

Không đau sao?

Bất Nhiễm Trần bay vào trong tay Bách Lý Đông Quân, y lập tức rút chuôi kiếm ra, chém mạnh vào cánh tay của mình.

Máu đỏ từ từ chảy xuống cánh tay trắng nõn, nhuộm đỏ các góc áo trắng như tuyết.

Trên khuôn mặt hồng hào vì say của Bách Lý hiện lên một nụ cười, y phát ra một tiếng cười ngốc nghếch.

Xung quanh có tiếng la ó, và những người ban đầu muốn rút kiếm để kiểm tra đều mở to mắt và nhìn nhau đầy khó hiểu.

Vị thiếu gia nhà Bách Lý này không phải là một kẻ ngốc sao?

Diệp Đỉnh Chi khôi phục tinh thần, nhanh chóng chạy tới chỗ Bách Lý Đông Quân, cởi áo ra băng bó vết thương: "Đông Quân, ngươi sao vậy?"

Ôn Hồ Tửu bay về phía trước: "Ôi, Tiểu Bách Lý, con làm gì vậy?"

Bách Lý Đông Quân không nói gì, chỉ ôm chặt cánh tay Diệp Đỉnh Chi.

Ôn Hồ Tửu lắc đầu, quên đi, hiện tại không phải lúc nói thêm nữa, vội vàng trả lại kiếm cho Vương Nhất Hành, túm cổ áo Bách Lý Đông Quân rời đi.

Ôn Hồ Tửu vỗ vỗ đầu Bách Lý Đông Quân: "Buông ra, mau rời đi thôi!"

Bách Lý Đông Quân nghe vậy thì siết chặt vòng tay: "Đỉnh Chi, chúng ta cùng đi."

Diệp Đỉnh Chi sửng sốt một chút, y thật sự nhận ra hắn sao?

Ba người bay đi, chỉ để lại một câu: "Vương Nhất Hành, đoạn hậu*!"

Vương Nhất Hành khoanh tay, trợn mắt: "Này, Bách Lý thiếu gia thật thô lỗ."

Chạy trốn được năm mươi dặm, Bách Lý Đông Quân cuối cùng mất hết sức lực, ngất đi trong vòng tay của Diệp Đỉnh Chi.

Diệp Đỉnh Chi một tay ôm lấy eo Bách Lý Đông Quân , một tay khác bị Bách Lý Đông Quân giữ lại, không thể động đậy.

Diệp Định Chi nhìn sắc mặt Bách Lý Đông Quân: "Đông Quân, tỉnh lại đi."

Ôn Hồ Tửu chống tay lên hông nhấp một ngụm rượu: "Ngươi ở chỗ này chờ, ta đi tìm xe ngựa."

Diệp Định Chi nhìn Bách Lý Đông Quân đang ngủ say, vẻ mặt nghiêm túc cuối cùng cũng dịu lại.

Đôi mắt của Diệp Đỉnh Chi quét qua khuôn mặt của Bách Lý Đông Quân, khóe miệng hiện lên một nụ cười. Hắn không bao giờ ngờ rằng cậu bé năm đó đã lớn thành một thiếu niên anh tuấn như vậy.

Diệp Đỉnh Chi muốn đưa tay chạm vào mặt Bách Lý Đông Quân, lại phát hiện tay phải của mình bị Bách Lý Đông Quân nắm chặt giữ trong ngực, không rút ra được.

Diệp Đỉnh Chi khàn giọng cười, cái này Tiểu Bách Lý sợ hắn sẽ không từ biệt mà rời đi.

Quên đi, vì chúng ta gặp lại nhau nên hãy cùng nhau đi ngao du thiên hạ nhé.

Thật tuyệt vời khi chúng ta vẫn có thể đến bên nhau và thực hiện lời hứa khi còn nhỏ, cho dù có điều gì bất ngờ xảy ra.

Trên xe ngựa, Bách Lý Đông Quân ngủ say nằm trong lòng Diệp Đỉnh Chi.

Ôn Hồ Tửu ngồi trong xe mắng Bách Lý Đông Quân: "Tiểu Bách Lý này chỉ là đang tìm phiền toái cho ta mà thôi, ngươi xem, nó cả ngày không làm việc, cũng không bao giờ luyện kiếm. Không ngờ, nó đột nhiên tạo ra một bước tiến lớn."

Diệp Đỉnh Chi nhướng mày: "Ngươi chưa từng luyện kiếm sao? Không thể lười biếng như vậy được."

Hắn nhất định phải giám sát Bách Lý Đông Quân, người lười biếng như vậy sao có thể cùng hắn bước ra thế giới này.

Ôn Hồ Tửu bĩu môi: "Cha mẹ đều cưng chiều nó, ta có thể làm sao? Nghe nói huynh đệ cũ của nó chết khi đang luyện kiếm, trong lòng có bóng tối nên không chịu luyện kiếm."

Diệp Đỉnh Chi ngơ ngác, nguyên lai là vì chính mình mà Tiểu Bách Lý không dám cầm kiếm.

"Vậy y không thích luyện kiếm, vì sao phải vào rừng kiếm cướp kiếm?"

"Ai biết được, có lẽ do uống quá nhiều rồi nên nảy sinh ý nghĩ. Dù sao Bất Nhiễm Trần là người đưa cho Tiểu Bách Lý. Đừng vội rời đi, đợi nó tỉnh lại ta sẽ mời ngươi một ly."

Diệp Đỉnh Chi thấp giọng nói: "Ta sẽ không rời đi."

Hơi thở nóng bỏng của Bách Lý Đông Quân phả vào y phục trên ngực Diệp Đỉnh Chi, lan tỏa vào lồng ngực đang đập mạnh của hắn.

——————————————————
* đoạn hậu: Ở phía sau ngừa đánh với địch để yểm-trợ quân mình tiến tới.

Nhiều chỗ tui hong hiểu hết được á mọi người thông cảm nha ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro