Chương 11 - Bão Táp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sóng gió kỳ thi ở học đường đã nổi lên. Tiêu Nhược Phong , Lôi Mộng Sát và Liễu Nguyệt đã đến nơi đặt các thi thể của thí sinh. Nhìn cảnh tượng trước mặt, cả ba vị công tử đều nhíu mày. Các cỗ thi thể không có chỗ nào là lành lặn, trước ngực là một cái lỗ to, máu tươi chảy ròng ròng nhìn mà rợn người, tứ chi bị chặt đứt ném rải khắp nơi. Gương mặt họ lộ ra nét kinh hoàng, có thể thấy họ đã bị sát nhân hành hạ tàn khốc đến chết.  

" Thủ pháp giết người hung tợn, táo bạo, đúng là coi thường người khác." Lôi Mộng Sát tức giận gầm lên

Tiêu Nhược Phong nhìn vết thương sau đó quay sang Liễu Nguyệt 

" Sư huynh, huynh đã báo cho sư phụ chưa?" 

" Mặc Hiểu Hắc đã đi rồi. Đệ có nghĩ đến ai là hung thủ không" Liễu Nguyệt nhíu mi nói 

" Gia Cát Vân. Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, không phải con cháu thế gia làm. Huống chi, Bách Hiểu Đường truyền tin, người tiến cử Gia Cát Vân đã chết. Hắn ... có thể là kẻ giả mạo" 

" Nhưng hắn ta biết thuật kỳ môn độn giáp. Đó không phải là võ học của dòng họ Gia Cát hả?" Lôi Mộng Sát khó hiểu hỏi 

" Nhị sư huynh, người biết kỳ môn độn giáp không phải chỉ mỗi người của tộc Gia Cát". Nhược Phong lắc đầu giải thích 

" Nguy rồi, bọn người Đông Quân sao rồi". Lôi Mộng Sát quay sang lo lắng 

" Mau đi tìm họ". Tiêu Nhược Phong nói, để Liễu Nguyệt ở lại hiện trường, chính mình cùng Lôi Mộng Sát gấp rút đi tìm nhóm người của Đông Quân. 

Cùng lúc này, trên một con đường ở thành Thiên Khải, Diệp Đỉnh Chi đang cùng Đông Quân ngồi xuống một chỗ khuất ven đường. Diệp Đỉnh Chi đặt tay lên Bách Lý Đông Quân, truyền chân khí ấm áp vào cho y. Sắc mặt của Đông Quân ban đầu trắng bệch, sau đó lại chậm rãi đỏ lên. Triệu Ngọc Giáp đứng ở gần hai người họ hộ pháp. Doãn Lạc Hà cũng đứng canh chừng dị động xung quanh. Đột nhiên, từ trong góc tối, một người tóc trắng cầm kiếm bước ra. Triệu Ngọc Giáp thấy hắn, nhanh chóng nâng lên thanh kiếm gỗ, khóe mắt hằn lên tia cảnh cáo. 

" Người ta cần là Bách Lý Đông Quân, các ngươi không liên quan, đừng nhúng tay vào". Bạch Phát Tiên nhẹ nhàng vung trường kiếm.

Triệu Ngọc Giáp cắm thanh kiếm gỗ xuống đất " Các ngươi muốn bắt y, phải hỏi qua kiếm của ta". 

Triệu Ngọc Giáp ra hiệu cho Doãn Lạc Hà bảo vệ cho Đỉnh Chi đang truyền chân khí cho Đông Quân. Hắn đá thanh kiếm gỗ lên không, sau đó ngự kiếm, từ một thanh kiếm lại hóa thành trăm ngàn thanh kiếm nhắm đến Bạch Phát Tiên 

" Vô lượng kiếm. Ngươi là đệ tử của núi Thanh Thành." Bạch Phát Tiên rút kiếm vung lên, bị kiếm khí ép xuống khiến cho không ngừng lùi về phía sau.

" Đúng, là ta. Vương Nhất Hành, đại đệ tử của núi Thanh Thành". Vương Nhất Hành xé tấm mặt nạ da người xuống, vung kiếm gỗ lên. Kiếm chiêu của Vương Nhất Thành từng chiêu ngoan tuyệt giáng xuống, Bạch Phát Tiên thu kiếm, ống tay áo đã bị rách nát. Tử Y Hầu khẽ vung quạt xếp hỗ trợ cho Bạch Phát Tiên chặn kiếm từ Vương Nhất Hành

Vương Nhất Hành thở hổn hển, Bạch Phát Tiên cùng Tử Y Hầu từng chiêu hợp lại áp sát hắn, khiến Vương Nhất Hành nhất thời bị vây vào hiểm cảnh. Doãn Lạc Hà nhíu mày, vội vàng xông lên, nàng vung dải lụa bên hông ra, như rồng bay phượng múa tấn công vào bên phải của Bạch Phát Tiên khiến hắn không khỏi kinh ngạc. Tử Y Hầu để Bạch Phát Tiên đối phó với Doãn Lạc Hà, hắn xòe quạt tấn công quyết liệt vào Vương Nhất Hành

" Vương đạo trưởng, ta đến đây". Diệp Đỉnh Chi đứng dậy, tiến đến bên cạnh Vương Nhất Hành 

" Xong rồi sao? Bách Lý công tử thế nào?" Vương Nhất Hành xoay người hỏi 

Bách Lý Đông Quân vẫn ngồi xếp bằng tại chỗ, hai mắt chắm chặt, cố vận khí ổn định hơi thở. Đỉnh Chi nhìn về phía y, nhẹ gật đầu 

" Một chút sẽ ổn, có ta ở đây, ai dám động đến Bách Lý Đông Quân". Diệp Đỉnh Chi rút vũ khí của mình ra. Tử Y Hầu xếp quạt lại, liền rút kiếm lao về phía trước. Diệp Đỉnh Chi bất ngờ xuất ra hai thanh kiếm, một ngắn một dài, từng chiêu tung ra đều thể hiện sự sắc bén, uy lực và hùng hồn. Kiếm của Đỉnh Chi xuất ra hào sảng, mạnh mẽ lại dứt khoát, tung hoành ngang dọc, đại sát tứ phương. 

"Trảm " ! " Lập"! "Quyết" Kiếm của Đỉnh Chi chém thẳng xuống, sau đó lại đâm thẳng ra. Ở chiêu kiếm cuối cùng, Diệp Đỉnh Chi hạ một đường kiếm xuống đất, ngọc kiếm trong tay của Tử Y Hầu cũng rơi xuống. 

Tử Y Hầu kinh hãi trợn tròn mắt nhìn hắn " Ngươi .... sao lại vậy?" 

" Giữa ngươi và ta có chênh lệch. Ta đã nói, có ta ở đây, kẻ nào cũng không động được đến Đông Quân". Diệp Đỉnh Chi hạ kiếm trong tay xuống, mũi kiếm như gió lao thẳng đến chỉ cách ngực của Tử Y Hầu một phân. Bạch Phát Tiên thoát khỏi Doãn Lạc Hà, lập tức kéo Tử Y Hầu về phía sau, trong mắt không khỏi có một tia kinh hoảng. Từ lúc nào bên cạnh Bách Lý Đông Quân lại xuất hiện một người võ công cao đến vậy. 

Đỉnh Chi mắt thấy Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu ngưng tung chiêu, hắn cũng lặng lẽ thu một kiếm vào áo, đáy mắt vẫn tràn ngập cảnh giác. Dù Đỉnh Chi phiêu bạt giang hồ đã lâu, nhưng đạo nghĩa ngưng tung sát chiêu vào đối thủ khi hắn yếu thế đã in sâu vào cốt lõi của hắn. Muốn đánh, cũng phải đợi cả hai bên cân sức, hắn muốn chiến thắng nhưng phải là thắng tuyệt đối, thẳng đẹp, thắng vẻ vang. Đó còn là cốt cách của một con nhà tướng đã thấm nhuần vào xương tủy của hắn. 

Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu còn đăng căng thẳng nghĩ cách đoạt Đông Quân về tay thì đột nhiên nghe một tiếng trầm khàn. Tiếng cười thành công thu hút họ quay đầu, nhìn thấy người đang tiến dần đến mà không khỏi kinh ngạc 

" Gia Cát Vân". Vương Nhất Hành sửng sốt 

" Sứ giả " Bạch Phát Tiên kêu lên sau đó nhìn sang Tử Y Hầu

Gia Cát Vân mỉm cười " Thú vị, đi một vòng lớn, không ngờ ta lại có duyên gặp lại Bách Lý tiểu công tử sớm đến như vậy. Bách Lý tiểu công tử đang bị thương sao?"

" Ngươi .. đồng đội của ngươi đâu?". Diệp Đỉnh Chi nhìn xung quanh hắn, khẽ dời vị trí đứng che phía trước cho Đông Quân. 

"Bọn họ bị thương khi cướp túi gấm. Bây giờ đang ở chỗ khác đợi ta". Gia Cát Vân trả lời 

"Bị thương khi cướp túi gấm. Xem ra ngươi đã giải quyết các đội còn lại ". Diệp Đỉnh Chi cười lạnh

" Túi gấm này là quà ta tặng cho Bách Lý công tử. Không biết tiểu công tử có muốn nhận chúng không?" Gia Cát Vân tay nâng túi gấm, khóe môi cười nhạt

" Chúng ta từ chối thì bất kính rồi. Hai túi gấm này ta thay mặt Đông Quân nhận". Diệp Đỉnh Chi cười lạnh một tiếng, bẻ tay răng rắc. 

" Người như ngươi cũng xứng thay y nhận quà của ta sao". Gia Cát Vân lạnh nhạt trả lời, tay thu hai túi gấm lại bên hông, vung nhẹ tay áo

Diệp Đỉnh Chi quan sát xung quanh, phát hiện bất thường liền nháy mắt ra hiệu cho Vương Nhất Hành đang vừa hồi phục công lực. Chưa kịp định thần, bọn họ thấy Gia Cát Vân từ lúc nào đã đứng bên cạnh Đông Quân, một bàn tay đặt lên vai của y. Diệp Đỉnh Chi quay người, tay xuất kiếm chém tới, liền chém Gia Cát Vân thành hai nửa. Thi thể văng ra xa, rơi xuống đất liền lập tức hóa thành mảnh vỡ, chỉ còn giọng nói lạnh toát vang vọng. Gia Cát Vân y hệt như một cái bóng ma, quấy nhiễu họ không thôi. 

" Mời các ngươi đến với chốn bồng lai tiên cảnh". 

" Hắn đang nói gì vậy?" Doãn Lạc Hà bên cạnh hỏi 

" Hắn muốn tiễn chúng ta đi chết đó". Diệp Đỉnh Chi quay đầu, nương theo thanh âm, xuất ra một quyền đánh tới nhưng Gia Cát Vân lại không hề sứt mẻ chút nào. Vương Nhất Hành thấy thế lập tức rút kiếm, một đóa hoa kiếm mỹ lệ được múa ra, trăm ngàn thanh kiếm theo chiêu múa của y giáng xuống. Nhưng chỉ thấy Gia Cát Vân vung ống tay áo, thu hết cả trăm đóa hoa kiếm của hắn vào tay áo. Gia Cát Vân xoay người, nhẹ nhàng giơ tay, một đóa hoa biến ảo trong tay hắn sau đó lại biến thành trăm đóa hoa rơi thẳng xuống chỗ họ đang đứng nổ thành một cái hố nhỏ. Đỉnh Chi nhanh tay lùi về sau dùng công pháp tạo thành một vòng bảo vệ cho Đông Quân, còn Vương Nhất Hành cũng đồng thời kéo Doãn Lạc Hà lùi lại phía sau. 

" Vương đạo trưởng, hắn không phải người. Đây là trận pháp của hắn". Diệp Đỉnh Chi hét lên. 

" Trong đời ta ghét trận pháp nhất. Công phu của tên Gia Cát Vân này cao quá, dù là trận pháp nhưng võ công từng chiêu đánh ra đều có lực sát thương kinh người. Yêu quái như vầy mà còn cần đến học đường bái sư hả. Ta phi". Vương Nhất Hành tức giận la lên 

" Hắn ta ở Tiêu Dao Thiên Cảnh. Cẩn thận chút". Diệp Đỉnh Chi nhíu mày, nhìn Vương Nhất Hành. 

" Ta không đến để bái sư. Ta đến để mang Bách Lý Đông Quân đi và tiễn các ngươi chết". Gia Cát Vân vung liền song chưởng

Vương Nhất Hành vung kiếm tới, chém nát ống tay áo của Gia Cát Vân " Yêu ma mà còn si tình với Bách Lý công tử hả". 

" Ta đã nói, muốn đem Bách Lý Đông Quân đi, phải bước qua xác của ta. Nhưng e rằng ngươi không có cơ hội đó". Đỉnh Chi nhanh chóng xoay tròn hai thanh kiếm trong tay, cắt liền ba nhát lên người Gia Cát Vân. 

Cả ba người lướt qua nhau, nhưng đã thấy Gia Cát Vân lướt lên không trung, sau đó hóa thành một làn sương khói bay lên trời rồi biến mất 

" Quá quỷ dị". Vương Nhất Hành lẩm bẩm. 

Bạch Phát Tiên cùng Tử Y Hầu lúc này đứng bên ngoài quan sát. Cả hai người họ muốn nhân lúc Vô Tác Sứ - Gia Cát Vân bày trận mà bắt Đông Quân đi. Chỉ trách Diệp Đỉnh Chi quá ương ngạnh, đã kéo cả Đông Quân vào trận pháp trước mặt. Trận pháp này như một cái lồng có bốn bức tường vô hình, hai người họ chỉ có thể đứng ngoài quan sát, không thể xông vào, cũng không thể lui đi. 

Gia Cát Vân bên trong trận pháp dùng thân pháp cực kỳ nhanh chóng, kiếm gỗ của Vương Nhất Hành biến hóa muôn vàn đồng thời vận dụng đạo pháp để khống chế hắn. Diệp Đỉnh Chi lại thoăn thoắt xoay hai thanh kiếm trong tay với tốc độ kinh người, thân pháp linh động, ra từng chiêu sát phạt như nước chảy mây trôi. Gia Cát Vân lấy một đấu hai lại không có chút nào yếu thế, như ảo ảnh lúc thì biến mất lúc lại xuất hiện, sau đó đột nhiên xuất ra hai luồng kiếm khí màu tím đại biểu cho uy lực dũng mãnh của Đại Tiêu Dao. 

Uy lực của Đại Tiêu Dao không phải nói suông. 

Vương Nhất Hành và Diệp Đỉnh Chi cùng ngã lăn ra đất. Kiếm gỗ của Vương Nhất Hành bị gãy làm đôi, còn kiếm của Diệp Đỉnh Chi cũng dính đầy máu của chính hắn. 

" Các ngươi không phải là đối thủ của ta". Gia Cát Vân từ không trung, ngạo nghễ hạ xuống đất 

Doãn Lạc Hà ở bên cạnh Đông Quân, nhìn mồ hôi đang tuôn ra trên trán y, đường nét trên gương mặt y nhăn lại biểu hiện y đang mất tập trung. Bách Lý Đông Quân một tay đã đặt lên kiếm, hai mắt run bần bật. Lạc Hà thấy bất ổn, liền đặt tay lên bàn tay Đông Quân, nắm chặt lại, không ngừng nói " Đông Quân, ngươi không được phân tâm. Tập trung một chút nữa". 

Bách Lý Đông Quân dường như không nghe thấy tiếng của nàng, chuôi kiếm y đã tràn ngập chân khí. Diệp Đỉnh Chi nghe giọng Lạc Hà vang lên, liền ôm ngực nhìn về phía Đông Quân, nén đau trong lồng ngực, dùng giọng điệu bình thường nhất la lên 

" Đông Quân, ta và Vương Nhất Hành không sao. Ngươi ngoan ngoãn điều dưỡng chân khí. Hai chúng ta sắp tiễn hắn lên trời rồi". 

Vương Nhất Hành nhìn Đỉnh Chi nói, trầm giọng " Ngươi còn hậu chiêu không?"

" Có. Nhưng không thông thạo lắm." Đỉnh Chi nói 

" Ta cũng có. Ta lên trước, ngươi chuẩn bị chút đi". Vương Nhất Hành mỉm cười. 

" Ta sẽ bỏ chạy trước". Đỉnh Chi nói, vết thương trên người đau nhói " Thiên Khải này đúng là chốn giết người, hại ta một thân thê thảm đến vầy". 

" Ngươi đành lòng bỏ chạy sao". Vương Nhất Hành nhướn mày, ánh nhìn đặt lên Bách Lý Đông Quân phía sau 

Đỉnh Chi lắc đầu cười khổ, chỉ còn biết dịu dàng nhận mệnh 

Vương Nhất hành bước lên, nhặt lên hai mảnh kiếm gãy của mình. Hắn thi triển kiếm pháp phân chia thành nhiều mảnh khác nhau, sau đó gầm lên, từ trong ngực áo lấy ra một xấp giấy bùa, bao phủ hết các mảnh kiếm lại, tập trung niệm khẩu quyết. Khi mở mắt ra, các mảnh kiếm cùng các lá bùa đồng loạt bay thẳng về phía Gia Cát Vân. Gia Cát Vân không hề lùi bước, hắn đứng thẳng đột nhiên tung một chưởng xuống đất. Cát đá bay mù mịt, xung quanh hắn nổi lên một luồn gió xoáy, xé rách các tấm bùa và đánh nát các mảnh kiếm còn lại. Vương Nhất Hành thở hổn hển, ngã khụy xuống đất. 

Gió cát xung quanh Gia Cát Vân tan đi, hắn nhìn Vương Nhất Hành nằm vật ra sàn , nở nụ cười khinh thường. Nhưng nụ cười đó của hắn đột nhiên cứng đờ, phía sau tản ra một luồng công lực như lốc xoay đánh về phía hắn. Gia Cát Vân quay đầu, thấy một quyền đang đánh tới, đánh hắn văng ra ngoài. 

" Bất Động .. Minh Vương Công?". Gia Cát Vân rơi xuống đất, nhíu mày nhìn Diệp Đỉnh Chi một thân rực lửa đỏ đang nhìn hắn. 

Gia Cát Vân cười lạnh, xuất chưởng đánh về phía Đỉnh Chi, Đỉnh Chi cũng không yếu thế, vung quyền đấm trúng ngực Gia Cát Vân khiến hắn hộc máu. Không đợi Gia Cát Vân kịp trở tay, Diệp Đỉnh Chi lại hung hăng ép Gia Cát Vân xuống đất,từng quyền tung ra khiến Gia Cát Vân hiện tại quần áo rách nát, trên người đầy vết máu, còn đâu dáng vẻ nhẹ nhàng như ban đầu. 

" Phá!". Diệp Đỉnh Chi đánh một quyền cuối cùng, làn sương đen xung quanh họ tan đi, âm thanh xung quanh đã trở lại. Thành công phá trận. 

Gia Cát Vân chật vật đứng dậy, đảo mắt nhìn xung quanh, hung ác xuất ra một chưởng đánh vào ngực của Đỉnh Chi, sau đó dùng thuật dịch chuyển đến gần Đông Quân, hất Doãn Lạc Hà bay ra xa. Bàn tay hắn nắm lấy vai Đông Quân, thời khắc chuẩn bị ôm Đông Quân đi liền bị Đỉnh Chi bộc phát nội lực, thân thể Đỉnh Chi như một ngọn lửa lớn cháy dữ dội xông vào giữa tung quyền đánh Gia Cát Vân tránh xa khỏi Đông Quân. Đỉnh Chi như một bức tường lửa vây xung quanh Đông Quân, Gia Cát Vân thu lại dáng vẻ lạnh nhạt ban đầu, trên người xuất ra sát ý không che giấu. Hắn xuất ra một thanh kiếm, nhanh như cắt chém một đường ở hông Đỉnh Chi khiến Đỉnh Chi gục xuống, máu từ hông Đỉnh Chi chảy ra, đỏ đến chói mắt. 

" Không được". Vương Nhất Hành hét lên

Gia Cát Vân cười lạnh, lại tiếp tục tiến lại gần Đông Quân, nhưng Đỉnh Chi vẫn liều chết không buông. Đỉnh Chi mặc kệ vết thương ở hông đang ồ ạt chảy máu, bàn tay nắm chặt lấy chân Gia Cát Vân, ánh mắt hằn lên từng đường tơ máu 

" Ngươi .. đừng hòng đưa y đi". Đỉnh Chi khó nhọc nói, mồ hôi lạnh tuôn đầy trán. Đỉnh Chi dùng hết sức níu chặt Gia Cát Vân. Từng dòng ký ức hiện lên trong đầu hắn, hắn hận bản thân năng lực không đủ mạnh, lúc trước trơ mắt nhìn người nhà bị thảm sát ngay trong đêm, lúc này cũng chỉ chết lặng nhìn tiểu đệ đệ bị người xấu bắt đi. Gia Cát Vân cười lạnh một tiếng, vươn một tay ra, ánh sáng sắc lẻm từ đoản kiếm lóe lên. 

Ngay khoảnh khắc đoản kiếm chỉ cách gáy của Đỉnh Chi một tấc, một chiêu Thuấn Sát Kiếm xuất ra chuẩn xác chém vào cổ tay hắn. Tiếng kiếm rơi xuống nền đất vang lên tiếng "keng". Bách Lý Đông Quân nửa ôm cả người đầy máu của Đỉnh Chi, bàn tay chặn lại ở vết chém ở hông đang không ngừng chảy máu, đáy mắt run run. 

" Vân Ca...". Đông Quân kêu lên

Diệp Đỉnh Chi lúc này như một ngọn đuốc cháy đến tàn cục, sức lực trong thân thể dần biến mất. Hắn chỉ cảm thấy cả người nhẹ tênh. Đỉnh Chi nhìn gương mặt trắng mềm của thiếu niên trước mắt, bên tai vang lên tiếng "Vân ca", tâm hắn như có một dòng nước lướt qua, tiếng gọi này sao lại thân thương đến thế. Đỉnh Chi đưa tay đầy máu muốn chạm vào gương mặt của y, nhưng hiện tại hắn cảm thấy vô lực đến cực điểm, cánh tay của bản thân cũng nặng ngàn cân, làm thế nào cũng chẳng thể nâng được. Cũng giống như hắn cố thế nào cũng chẳng thể chạm được bóng hình người trong lòng. 

Một tia nóng hổi rơi xuống tay hắn, hun nóng da thịt trong gió lạnh, lại càng hun nóng cõi lòng tê dại. Đỉnh Chi bất lực, chỉ có thể nắm bàn tay đang run rẩy trên người, khẽ miết nhẹ. 

" Đừng .. khóc.. ta mệt quá. Không lau .. nước mắt được cho .. đệ đâu". 

" Ta không có khóc. Huynh bình tĩnh, ta vận công cầm máu cho huynh". Đông Quân run rẩy, nước mắt như hạt châu rơi xuống người Đỉnh Chi. Đông Quân không ngừng lẩm bẩm hai chữ "bình tĩnh", như muốn trấn an Đỉnh Chi, nhưng lại phần nhiều hơn là tự an ủi cõi lòng đang dậy sóng của chính mình. Diệp Đỉnh Chi chỉ bị thương nhẹ, vết chém này nông như vậy sẽ không nguy hiểm đến tính mạng của hắn. Huynh ấy  sẽ không như đời trước mà chết đi. 

Cảnh tượng trăm triệu lần mà Đông Quân không muốn thấy lại nhất chính là cảnh tượng Diệp Đỉnh Chi người đầy máu ngã vào lòng y rồi cứ thế suy yếu rời khỏi nhân thế. Cảnh tượng ấy là ác mộng vĩnh viễn đeo bám lấy y, trói buộc y hết ngày này qua ngày nọ, như gông xiềng được đính hàng vạn mũi đinh hoa lệ, vừa trói buộc trái tim y, vừa đâm nát trái tim y, khiến nó không lúc nào thôi nhỏ máu. 

Đỉnh Chi mỉm cười nhưng con ngươi đã dần trống rỗng, hơi thở hắn nhẹ như không, dần rơi vào mê mang. Bách Lý Đông Quân ôm chặt người trong lòng, y ngẩng đầu, ánh mắt nồng đậm sát khí nhìn vào thân ảnh áo đen rách nát ở phía xa. Đông Quân đỡ Đỉnh Chi dậy, đặt hắn nằm nghỉ ở phía sau bên cạnh Doãn Lạc hà và Vương Nhất Hành, cất giọng nhàn nhạt " Trông chừng huynh ấy, giúp ta cầm máu". 

Nói xong, Bách Lý Đông Quân cởi áo choàng trắng xuống đặt lên người Đỉnh Chi, thân hình nhẹ xoay tròn, đạp ánh trăng nhảy lên cao. Bất Nhiễm Trần xuất ra khỏi vỏ mang theo chân khí lạnh như sương. Bóng người cùng ánh kiếm như rồng bay phượng múa. Dáng dấp của Đông Quân xuất chiêu lưu loát, kiếm chiêu chập trùng, vừa hoa lệ lại ẩn chứa sát khí nhàn nhạt, vẽ nên cảnh đẹp rợp trời rồi lại từng chiêu bức cho Gia Cát Vân phải chật vật thối lui. Áo trên người Gia Cát Vân theo từng đường kiếm bị cắt rách nát, thân ảnh Đông Quân trong bộ áo xanh phiêu động, di chuyển liên hồi, nhìn tựa như múa nhưng chỉ Gia Cát Vân là hiểu được sự phẫn nộ đang dần bọc lấy hắn. Đông Quân nhẹ xoay hông, bước chân tiêu xái đạp gió lướt đến, tốc độ kinh người , Gia Cát Vân chỉ cảm thấy một tia sắc bén cứa ngang cổ. Hắn nhẹ giơ tay chạm lên, máu đỏ dây lên ngón tay khiến sắc mặt hắn khẽ biến.

" Bách Lý Đông Quân, ngươi". Hắn sau đó dùng nội lực, gầm lên đánh một chưởng về phía Đông Quân. Chỉ thấy thiếu niên sắc mặt thư thái, nhẹ nâng trường kiếm cản lại một chưởng của Gia Cát Vân, sau đó mượn lực đâm về phía hắn, vẽ lên một nhát đỏ rực trên hông của Gia Cát Vân, trùng hợp với nhát kiếm Gia Cát Vân đã gây ra cho Đỉnh Chi. 

" Nhát kiếm này, ta thay huynh ấy trả lại cho ngươi". Bách Lý Đông Quân lạnh nhạt nói. 

Sau đó, Bách Lý Đông Quân không đổi sắc mặt, hai mắt y nhắm lại, kiếm khí bay khắp bốn phương. Dưới ánh trăng, Bất Nhiễm Trần được dát lên một tầng ánh sáng còn Đông Quân như một vị tiên nhân đang say sưa với điệu múa của mình. Từng đường kiếm như nước thủy triều dâng trào mãnh liệt chém xuống Gia Cát Vân. Hắn chật vật giơ tay vận chân khí, chỉ thấy trong tay hắn có một quả cầu được đẩy ra để ngăn cản chiêu kiếm của Đông Quân nhưng lại bị chiêu kiếm của Đông Quân chém tan. Gia Cát Vân lập tức lui lại, lông mày co chặt. 

" Đã không còn trận pháp hỗ trợ, Gia Cát Vân cũng đã bị Đỉnh Chi khiến trọng thương. Giờ phút này, cảnh giới của hắn đã không còn là Đại Tiêu Dao nữa. Đông Quân, lên đi". Vương Nhất Hành vui vẻ hét lên

Gia Cát Vân hướng ánh nhìn về phía Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu gầm lên

" Hai người các ngươi còn không mau lên đây". 

Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu nhìn nhau, sau đó cùng phi lên toan lấy ba đánh một bắt lấy Đông Quân, thì đã bị Đông Quân nhanh như cắt vận công, truyền nội lực vào Bất Nhiễm Trần, một chiêu kiếm chém ra, khiến Tử Y Hầu và Bạch Phát Tiên ngã xuống đất, một ngụm máu phun ra. 

" Nhất Hành, Lạc Hà, mau dẫn Đỉnh Chi đi trước tìm Lý tiên sinh. Mau". Đông Quân quay đầu hét lên với hai người còn lại

" Bọn ta không đi. Đông Quân". Lạc Hà hoảng hốt nói 

" ĐI !!!". Đông Quân không nhiều lời, xuất một chưởng xuống chỗ Vương Nhất Hành và Doãn Lạc Hà. 

Vương Nhất Hành ôm kiếm, nhìn Doãn Lạc Hà, sau đó cả hai hợp sức đỡ Đỉnh Chi, một đường chạy về hướng học đường.

Nhìn cả ba đã biến mất trong bóng đêm. Đông Quân lúc này hạ kiếm xuống, đáy mắt lạnh lùng nhìn quét qua Gia Cát Vân, Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu. 

" Các ngươi muốn dẫn ta đi sao?. Được, vậy để ta xem hôm nay ta đi cùng các ngươi hay ta sẽ tiễn các ngươi đi". 

" Bách Lý Đông Quân, dù ngươi là thân võ mạch trời sinh, nhưng ngươi không thể địch lại chúng ta. " Gia Cát Vân hung ác nói 

" Vậy sao?" Đông Quân bật cười, nụ cười không hề mang một chút hơi ấm nào. 

" Trước khi chết, ta cho ngươi biết điều này. Ta có một kiếm, có thể nói là tuyệt thế. Trên trời, dưới đất, ta mang kiếm ý, từ quá khứ đến tương lai để xây dựng hiện tại. Không có nó, không có ta. Ta họ Bách Lý, tên Đông Quân. " 

Bách Lý Đông Quân nâng kiếm lên, thân thể uyển chuyển bung hết sức mình, cả nửa đời không cầm kiếm, không ngờ được lần đầu cầm lại kiếm sẽ là giết người. Bất Nhiễm Trần thanh sạch, không dính bụi trần, đời này lại vì ý niệm của y mà nhuốm máu. Kiếm trong tay, niệm trong tâm, đại đạo của y là gì, nhiệt huyết của y là gì. Đông Quân đã không còn nhớ nữa. Trong tiềm thức của Đông Quân chỉ tồn lại những đêm dài mất ngủ, những con đường, mái ngói, lối cũ còn nhưng cố nhân đã khuất từ lúc nào. Là những tháng ngày mộng mị trong cơn say, là chuỗi ngày cô tịch trong hầm rượu để truy cầu một chén canh Mạnh Bà. Người ta nói Đông Quân đã quên, nhưng chỉ có chính y biết y vẫn còn nhớ, từng gương mặt cố nhân lướt qua trong hằng hà sa số những cơn ác mộng giày vò y, là nỗi day dứt như loài chuột từng ngày gặm nhấm trong cốt tủy của y. Là sự tiếc thương cho một thời thiếu niên đã mãi mãi dừng lại vì cái gọi là thế đạo. Là sự không cam lòng vì đạo nghĩa quân thần, là nỗi chấp niệm cho cái gọi là Chính Nghĩa Vẹn Toàn. Điều Đông Quân muốn quên, mãi cũng chẳng thể nào quên được, điều Đông Quân muốn nhớ, tìm cách mấy cũng như một làn khói mỏng manh, lượn lờ rồi lại biến mất. Đông Quân đã quên, quên mất chính bản thân của y thuở thiếu niên trông thế nào, quên mất chính đạo trong tâm mình. 

" Đông Quân, không sao hết. Quên rồi thì đi tìm lại thôi, chỉ cần con vẫn còn là con". Trong ý niệm của Đông Quân, một giọng nói hiền hòa vang lên. Ông lão tóc trắng ngồi dưới tán đào nở rộ, khóe môi nở nụ cười như tiên nhìn y. 

Đông Quân mỉm cười, chỉ cần ta vẫn là ta. Vậy ta có còn là Bách Lý Đông Quân không?. Bách Lý Đông Quân mỉm cười chua xót, sau đó mở mắt ra, y xoay người, cả thân thể và kiếm hóa thành một vệt sáng xanh bắn thẳng xuống người Gia Cát Vân. 

Gia Cát Vân trợn mắt, chỉ nghe thấy tiếng xương tay của mình đang nứt gãy từng đoạn. 

" Kiếm ca Tây Sở?" Gia Cát Vân trừng mắt, ôm lấy bàn tay mình 

" Không phải. Ngươi không xứng để nhìn Kiếm Ca Tây Sở của ta". Đông Quân cười lạnh, lại chém ra một đường kiếm lên cánh tay phải của hắn. 

" BÁCH LÝ ĐÔNG QUÂN". Gia Cát Vân gầm lên 

Đông Quân xuất chưởng đánh ngã Gia Cát Vân xuống đất. Đông Quân bước từng bước đến Gia Cát Vân, tà áo xanh phấp phới trong gió. 

" Gia Cát Vân, ngươi là Vô Tắc Sứ thì sao, Đại Tiêu Dao thì sao?. Không phải cuối cùng cũng phải chết trong tay ta". 

" Ngươi không thể giết được ta." Gia Cát Vân cười giận nói, một thân chật vật đứng thẳng lên 

" Dựa vào cái thuật di hình ảo ảnh của ngươi? Gia Cát Vân, có bao giờ ngươi hối hận chuyện gì chưa?". Đông Quân nhìn thẳng vào hắn, con ngươi sáng trong lấp lánh hỏi 

" Ta chưa từng". Gia Cát Vân cười nói. Tay nắm lại, khẽ vận công dưới ống tay áo 

" Vậy thì đời này ta sẽ cho ngươi biết hai chữ hối hận được viết như thế nào". Đông Quân bật cười. 

Ngay lúc Gia Cát Vân vung tay áo, Đông Quân lại nâng kiếm chém tan y phục của hắn thành hai nửa. Gia Cát Vân vội vàng lao lên mái hiên, Bách Lý Đông Quân dùng khinh công đuổi theo, thoắt cái đã cùng đứng trên mái đình cao, Bất Nhiễm Trần kề lên cổ Gia Cát Vân 

Đáy mắt Gia Cát Vân đã hoảng loạn, hắn lắp bắp 

" Ngươi ... không phải là Bách Lý Đông Quân?". 

" Ta là ai? Nếu trên đời có người cầm Bất Nhiễm Trần, có thể kề kiếm vào cổ ngươi, ngoài Bách Lý Đông Quân là ta ra, thì sẽ không còn ai làm được nữa". Đông Quân cười nói 

" Đông Quân, ta chỉ muốn đem ngươi về Thiên Ngoại Thiên". Gia Cát Vân nói 

" Nhưng ngươi không nên làm huynh ấy bị thương. Lại càng không nên coi mạng người như cỏ rác mà ra tay tàn độc giết hại các đệ tử thế gia. Họ có tội gì? Các ngươi vì tư tâm của mình mà sát hại kẻ vô tội. Các ngươi làm vậy khác gì là ma quỷ" Đông Quân gằn giọng, lại vung kiếm chém xuống vai hắn. 

" A, .. bọn chúng là kẻ yếu. Giang hồ là nơi lấy thực lực làm vũ khí. Bọn chúng yếu ớt như vậy, chỉ có thể làm đá lót đường cho kẻ khác. Đông Quân, ngươi không phải muốn bước lên đỉnh cao sao? Theo ta về Thiên Ngoại Thiên, ngươi sẽ đứng trên vạn người". Gia Cát Vân gầm lên, một lần nữa bùng nổ nội công, một chưởng đột phá lên Đại tiêu dao, ánh tím quỷ dị lóe lên trong mắt hắn, hai tay xuất ra hai đường kiếm vừa ngoan tuyệt lại điên cuồng. 

Đông Quân nhảy lên, mũi chân đạp lên kiếm khí tím quỷ dị của hắn, vung Bất Nhiễm Trần vẽ ra một đường trăng khuyết, sau đó di chuyển về phía sau hắn, một kiến xuyên vai Gia Cát Vân. 

" Gia Cát Vân, lên đỉnh cao để làm gì? Ngươi chạm tới đỉnh cao, lại không thấy người khác." Đông Quân nhẹ nhàng rút kiếm, máu tươi trên người Gia Cát Vân chảy ra, vài giọt đã bắn vào áo xanh của Đông Quân. Gia Cát Vân ôm vết thương, khẽ quay đầu, sắc mặt trắng bệch, khóe môi run rẩy 

"Ngươi ... " Nhưng không để hắn nói hết câu, Đông Quân lại ngoan tuyệt đâm mũi kiếm vào trái tim hắn. 

" Gia Cát Vân, hôm nay ngươi phải để mạng lại đây." Bất Nhiễm Trần rút ra, Gia Cát Vân kinh hoàng ngã xuống mặt đất, chết không nhắm mắt. 

Bách Lý Đông Quân cầm kiếm, phiêu lãng từ mái đình đáp xuống mặt đất. Y cúi người nhặt lấy mảnh y phục đã rách của Gia Cát Vân, dưới ánh trăng, nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên kiếm. Sau đó, y bước từng bước đến gần Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu, ánh mắt lạnh lùng sắc bén

" Các ngươi đem xác hắn ta về Thiên Ngoại Thiên. Nhớ cho kỹ, Bách Lý Đông Quân ta là võ mạch trời sinh duy nhất ở Bắc Ly này. Thiên Ngoại Thiên các người lần sau muốn đến đem ta đi, thì về mà luyện võ cho tốt, tránh lại sai những kẻ yếu kém đến làm hỏng mắt ta. Cút". 

Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu ôm vết thương chật vật đứng dậy, mang theo xác của Gia Cát Vân rút lui vào bóng đêm. 

Nhìn bóng dáng chúng biến mất, Đông Quân thở hắt ra một hơi, thân thể lung lay sắp ngã, phải chống Bất Nhiễm Trần xuống đất để chống đỡ cơ thể. Đông Quân mở bàn tay phải ra, trong lòng bàn tay loang lổ vết máu, cũng may Đông Quân ra chiêu nhanh, nếu thêm một chút nữa, e rằng y sẽ chết mất. Một luồng nội lực hỗn loạn đang quấy nháo trong người của Đông Quân, lồng ngực phát ra từng cơn đau âm ỉ , là hệ quả của việc cưỡng chế tăng cảnh giới. Dù cho Gia Cát Vân trọng thương, nhưng nếu không ép mình lên Đại Tiêu Dao, Đông Quân chưa chắc đã khiến hắn bị thương, đừng nói chi là giết hắn. Bách Lý Đông Quân cố gượng thân thể, men theo hướng về học đường, vừa đi vừa rủa thầm thân thể yếu ớt hiện tại, chốc lát lại mắng Lý Trường Sinh là lão nhân quái gở. 

Cùng lúc này, ở một góc thành Thiên Khải, Vương Nhất Hành đang cõng Đỉnh Chi trên lưng , cuối cùng ngất ra ở trước một tòa phủ to lớn. Đừng hỏi tại sao hiện giờ chỉ có mỗi hắn và Đỉnh Chi, không biết Doãn cô nương nửa chừng chạy đi đâu, quay đi quay lại lền biến mất không tung tích. Một đạo sĩ như hắn chỉ có thể cắn răng mà vác người đang bị thương đi khắp các con đường ở Thiên Khải. Nhất Hành mệt mỏi, trước khi mất ý thức, hắn ngước mặt lên, nhìn thấy cánh cửa lớn mở ra. 

" Cứu với". Nhất Hành chỉ kịp nói ra một câu sau đó hôn mê bất tỉnh. 

*Nay đăng sớm cho mấy bà nè. Đọc cmmt của mý bà toai dui lắm luôn. Yêu Yêu mý bà nhiều. Hmm, chương sau sẽ gặp người mà ai cũng biết là ai ó. Mấy bà ngóng chờ khum. Có gì còm mên nói tui nghe nha * =))))))))))))))) 







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro