Chương 1 : Phụ thân về rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Tiểu Vô Tâm năm hai tuổi mất mẫu thân, nàng bỏ mặc cậu một mình để vào Hoàng cung thăm con trai. Căn nhà tranh bên ngoài Cô Tô thành vẫn còn đó, nhưng người ở cạnh vĩnh viễn không quay trở lại.

Tiểu Vô Tâm năm năm tuổi mất phụ thân, hắn vì mẫu thân bị cướp mất nên phát điên nhập ma, cuối cùng dẫn quân đông chinh thành Thiên Khải thất bại, vẫn thân.

Kì thật phụ thân có thể không chết, bởi vì tiểu Vô Tâm biết phụ thân rất lợi hại, nếu hắn không hối hận tự vẫn thì cũng chẳng ai ép được hắn.

Tiểu Vô Tâm năm đó không có nhà để về, được Bách Lý tiểu thúc thúc gửi gắm trong Hàn Sơn Tự cho Vong Ưu đại sư dạy dỗ. Trước khi rời đi, tiểu thúc thúc còn hứa hẹn sẽ có một ngày đem phụ thân trở về. Nhưng tiểu Vô Tâm không tin, ngày đó cậu ôm thi thể phụ thân khóc lóc thảm thiết hồi lâu mà người vẫn không tỉnh dậy, tiểu thúc thúc sao có thể đem một phụ thân hoàn chỉnh trở về đây ?

Tiểu Vô Tâm nghe nói sau trận chiến tiểu thúc thúc đã phát điên, dường như là vì thấy phụ thân tự vẫn trước mặt mình mà không cứu được nên có dấu hiệu nhập ma. Tiểu thúc thúc không chịu trả thi thể của phụ thân cho người ở Thiên Ngoại Thiên, còn liều mạng đi khắp nơi tìm thần y chữa trị. Tiểu Vô Tâm rất thương y, trước khi theo lão hòa thượng vào chùa đã ôm y một cái, nhỏ giọng thì thầm :

_ Bách Lý thúc đừng buồn, phụ thân thương người, chắc chắn sẽ không mong người phát điên vì mình.

Tiểu thúc thúc nghe vậy lại bật khóc nức nở, cậu cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể luống cuống tay chân lau nước mắt cho y. Tiểu thúc thúc nghẹn ngào xin lỗi cậu, còn nói :

_ Thúc đã mất Vân ca một lần, bây giờ lại để mất huynh ấy thêm lần nữa.

Vân ca ?

Mọi người đều gọi phụ thân là ma đầu Diệp Đỉnh Chi, đệ tử Thiên Ngoại Thiên gọi phụ thân là tông chủ, mẫu thân gọi người là phu quân, nhưng chỉ có Bách Lý tiểu thúc thúc gọi người là Vân ca.

Vân ca là tên thật của phụ thân, ngoại trừ tiểu thúc thúc, không ai nguyện ý gọi lại tên thật của phụ thân. Mà phụ thân cũng không thích ai gọi người như vậy, trừ sư thúc.

2.

Tiểu Vô Tâm ở Hàn Sơn Tự được năm năm, những năm này Vong Ưu hòa thượng đem La Sát đường ba mươi hai môn cấm thuật truyền thụ cho cậu, cậu cũng học tập rất nhanh.

Lão hòa thượng khen cậu có thiên phú, cậu cảm thấy có lẽ một ngày mình cũng sẽ mạnh như phụ thân. Nhưng mà nghĩ đến phụ thân khiến cậu đau lòng, cậu lại nhớ hắn rồi.

Bên ngoài mọi người đều đồn ầm lên phụ thân của cậu đã được Bách Lý tiểu thúc thúc cứu sống. Nhưng phụ thân cũng không làm loạn nữa, Thiên Khải thành cử vài ba người tới gặp mấy lần đều bị Bách Lý tiểu thúc thúc đuổi đánh khắp nơi.

Y gần như là tiêu cực, không để ai có ý đồ xấu xa lại gần phụ thân, cũng dùng binh quyền Trấn Tây hầu phủ cùng chức danh Đại thành chủ Tuyết Nguyệt thành hậu thuẫn đằng sau, làm cho người ta không dám đụng đến phụ thân thêm lần nữa.

Sau này Lang Gia vương tới thương lượng, lại nghĩ bây giờ phụ thân quả thật đã tỉnh táo hoàn toàn nên sửa đổi lại hiệp ước hòa bình, còn cho phép đón tiểu Vô Tâm về.

Chúng đều là lời đồn đại lung tung, tiểu Vô Tâm chưa gặp được phụ thân sẽ không nghe người ta nói bậy đâu.

3.

Phụ thân thật sự sống lại.

Đó là một ngày tiết trời âm u, nhưng sau này mỗi khi nhớ tới cậu đều cảm thấy đó là ngày đẹp nhất.

Tiểu Vô Tâm mười tuổi đang quét lá trong sân chùa, đột nhiên có tiếng người vang lên sau lưng :

_ An Thế.

Cái tên này đã lâu không nghe ai gọi, nhưng giọng nói đó cậu khắc cốt ghi tâm, cả đời cũng không quên nổi. Bởi vì đây là giọng của phụ thân.

Tiểu Vô Tâm khóe mắt rưng rưng quay đầu, quả nhiên thấy phụ thân lành lặn đang đứng đối diện, phụ thân cũng khóc, khóc rất nhiều.

Năm năm xa cách, phụ tử bọn họ đã được gặp lại. Tiểu Vô Tâm dạo gần đây mất ngủ, nhưng mà được phụ thân ôm trong người, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ sâu.

4.

Phụ thân để tiểu Vô Tâm ở lại Hàn Sơn Tự hai ngày sắp xếp đồ đạc, lại tạm biệt Vong Ưu đại sư rất lâu mới rời đi.

Vong Ưu đại sư luyến tiếc cậu, trong một lần đã thi triển đủ La Sát đường ba mươi hai môn cấm thuật truyền thụ cho cậu, nói cậu trời sinh thông minh, khả năng lĩnh ngộ đặc biệt tốt, nhìn một lần chắc chắn sẽ nhớ, mà chỉ cần nhớ, thời gian sau này có thể luyện tập dần để nâng cao tu vi.

Tiểu Vô Tâm vừa buồn vừa vui, cậu không nỡ xa lão hòa thượng đã chăm sóc mình năm năm. Phụ thân hứa mỗi tháng một lần sẽ cho phép cậu quay lại thăm lão thì cậu mới lưu luyến rời đi.

5.

Thật ra phụ thân đã tỉnh dậy từ một tháng trước, nhưng người trong giang hồ nghe tiếng, lại tới cả thành Thiên Khải cũng biết, phụ thân không thể ngay lập tức đón cậu mà còn phải giải quyết rắc rối trước mắt.

Bọn họ trở về Thiên Ngoại Thiên ít ngày để sắp xếp mọi việc. Tiểu Vô Tâm tự chơi một mình có chút buồn chán, phụ thân liền hỏi cậu có muốn ở lại Thiên Ngoại Thiên không, cậu nói :

_ Nơi đây quá lạnh, quanh năm bao phủ toàn tuyết là tuyết. Phụ thân, con vẫn thích nơi nào xinh đẹp lại ấm áp hơn.

Phụ thân kể cho tiểu Vô Tâm về thành Tuyết Nguyệt, nơi có Bách Lý tiểu thúc thúc ở đó.

Phong hoa tuyết nguyệt, đẹp nhất nhân gian.

Gió Hạ Quan, hoa Thượng Quan, tuyết Thương Sơn, trăng Nhĩ Hải, gom hết cảnh đẹp nhân gian quy tụ lại trong một tòa thành.

Tiểu Vô Tâm rất thích nơi này, cậu nói thích, phụ thân liền lập tức dẫn cậu đi luôn.

6.

Bách Lý tiểu thúc thúc cùng hai vị thành chủ đã đứng chờ sẵn từ trước, bọn họ đều rất chào đón phụ tử hai người, đặc biệt là tiểu thúc thúc. Người quấn lấy phụ thân không rời, vui đến nỗi đầu sắp nở hoa luôn rồi.

Tiểu Vô Tâm không chịu, sao tiểu thúc thúc còn bám phụ thân hơn cả cậu thế, cậu ghen tị quá đi.

7.

Phụ thân dẫn tiểu thúc thúc tới trước mặt cậu, hỏi cậu còn muốn cùng xây dựng một tổ ấm nữa hay không. Tiểu Vô Tâm trả lời muốn, cậu rất muốn nữa kìa.

Căn nhà tranh bên ngoài Cô Tô thành và cuộc sống ba người vui vẻ cậu vẫn luôn nhớ đến.

Phụ thân nói có thể có lại được cuộc sống ba người vui vẻ, nhưng mẫu thân không thể có lại, nếu vậy An Thế có trách phụ thân không ?

Tiểu Vô Tâm không trách, cậu biết phụ thân đã rất khổ sở rồi, sau này ở đâu cũng được, miễn là có phụ thân thì nơi đó là nhà.

Phụ thân khóe mắt phiếm hồng, nghẹn ngào hỏi cậu rằng, không còn mẫu thân nhưng có thể cho cậu một *nghĩa phụ nữa, cậu có bằng lòng không ?

* Nghĩa phụ : cha nuôi.

Người đó là Bách Lý tiểu thúc thúc, thúc ấy muốn làm nghĩa phụ của cậu sao ?

Tiểu Vô Tâm đáp lại, không quan trọng quyết định của cậu, phụ thân bằng lòng là được rồi.

Bởi vì tiểu thúc thúc cũng khá tốt, nhận y làm nghĩa phụ tiểu Vô Tâm thấy không có gì xấu. Chỉ là phụ thân vẫn còn đó, tại sao phải nhận thêm nghĩa phụ ? Hơn nữa chẳng phải cả hai là huynh đệ sao, huynh đệ tốt còn có thể cùng xây dựng tổ ấm với nhau à ?

8.

Phụ thân nói thích Bách Lý tiểu thúc thúc, thế là y chính thức trở thành nghĩa phụ của cậu, cậu cũng rất hài lòng.

Nghĩa phụ có một đồ đệ, tên là Đường Liên, tiểu Vô Tâm gọi y là sư huynh.

Tam thành chủ trở thành tiểu thúc mới của cậu, Tư Không thúc có một người con gái, tên là Tư Không Thiên Lạc, tiểu Vô Tâm gọi nàng là sư muội.

Nhị thành chủ không có con cũng không có đồ đệ, nhưng nàng nói nàng có một đệ đệ xa cách đã lâu. Tiểu Vô Tâm thấy nàng còn trẻ, hỏi nàng nếu buồn có thể xem cậu như đệ đệ ruột cũng không sao.

Còn có Doãn trưởng lão được xưng tụng là Lạc Hà tiên tử nữa, nàng xinh đẹp lắm, mỗi tội thường hay rủ rê tiểu Vô Tâm đi sòng bài, còn dạy cậu vài chiêu trò gian lận kì quái. Phụ thân biết được đã đuổi đánh tiên tử khắp thành, báo hại tiên tử sau này cũng không dám làm bừa.

Nghe nói Lạc Hà tiên tử là bạn đồng niên của phụ thân, cả hai từng cùng tham dự kì thi của Tắc Hạ học đường tại thành Thiên Khải, cũng xem như là có giao tình từ trước. Nhưng người đuổi đánh tiên tử như vậy thì sau này nàng dám thân thiết nữa à ? Nghĩa phụ bảo, đây chính là cách bạn bè thể hiện tình cảm, An Thế không cần lo.

Thật ra tiểu Vô Tâm cũng không lo lắm, dù sao người bị đánh không phải phụ thân cậu là được.

9.

Phụ thân là Ma giáo giáo chủ tiếng tăm lừng lẫy, nghĩa phụ là tửu tiên võ công cao cường. Trên đầu luôn có các vị trưởng lão cùng thành chủ yêu thương, dưới có sư huynh bảo hộ, sư muội để nuông chiều, lại là người duy nhất học được tuyệt học La Sát đường ba mươi hai môn cấm thuật đã gần như thất truyền, tiểu Vô Tâm trong mắt người đời chính là tiểu bá vương của thành Tuyết Nguyệt không ai dám đụng.

10.

Mọi người trong thành Tuyết Nguyệt lúc đầu còn sợ hãi phụ thân, luôn miệng gào thét gọi người là đại ma đầu xấu xa. Tiểu Vô Tâm cực kì không vui, nơi này ghét phụ thân cậu, cậu cũng không thèm ở lại.

Nghĩa phụ phải năn nỉ rất lâu mới khiến tiểu Vô Tâm nguôi giận, nhưng cũng vì thế mà cứ cách nửa năm, tiểu Vô Tâm sẽ cùng phụ thân và nghĩa phụ trở về Thiên Ngoại Thiên, chờ đến mùa xuân thì quay lại thành Tuyết Nguyệt ngắm hoa.

Sau này nhờ tính cách phóng khoáng của phụ thân, mọi người trong thành Tuyết Nguyệt đều lần lượt yêu quý người. Bắc Ly không thích phụ thân, nhưng không sao cả, trong hơn một ngàn tòa thành ở Bắc Ly vẫn có Tuyết Nguyệt thành sẵn sàng dung thứ phụ thân, còn có một vị tửu tiên nguyện ý dùng chân thành cả đời đổi lấy tình cảm của hắn, nguyện giúp phụ thân xóa đi quá khứ đau thương cùng tàn khốc kia.

Đã đăng : 30/7/2024.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro