Chương 2 : Tiểu Bá Vương thành Tuyết Nguyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11.

_ An Thế, lần này phụ thân phải đi giải quyết chút chuyện ở Thiên Ngoại Thiên, có lẽ sẽ mất một tuần mới về được. Con ở nhà cùng nghĩa phụ nhớ ngoan ngoãn một chút, đừng nghịch ngợm lung tung ? Đợi phụ thân quay trở lại con muốn quậy phá như thế nào cũng có phụ thân chống đỡ cho con, biết chưa ?

Diệp Đỉnh Chi trước khi rời khỏi thành Tuyết Nguyệt đã dặn dò tiểu Vô Tâm kĩ càng, cậu cũng không dám trái lời hắn.

Kì thật thời gian đầu cậu đến Tuyết Nguyệt thành cực kì ngoan ngoãn, đến bậc thềm cửa chính còn chẳng thèm ra nữa là, bởi vì người dân không thích phụ thân cậu, cậu cũng không muốn giao du với họ quá nhiều.

Sau này tất nhiên mọi chuyện đã khác, nhưng tiểu Vô Tâm vẫn kiên trì như cũ không chịu ra ngoài. Bách Lý Đông Quân lại không cho là đúng, thiếu nhi thì nên vui chơi chạy nhảy mới tốt, thế là y trăm cay nghìn đắng thuyết phục bạn nhỏ nhà mình ra Hạ Quan, hôm nay cũng vậy.

12.

Tiểu Vô Tâm ngồi khoanh chân theo tư thế kiết già, mắt nhắm nghiền, miệng lẩm nhẩm đọc kinh Phật trước mặt. Tuy rằng cậu đã rời xa cửa chùa nhưng vẫn giữ lại thói quen nề nếp hằng ngày mà người tu hành cần có.

Hơn nữa phụ thân không muốn truyền kiếm pháp của mình cho cậu, nói kiếm Ma Tiên quá mức tà thuật nên cậu đừng dây vào thì tốt hơn. Phụ thân khuyên cậu đi học hỏi nghĩa phụ, bởi vì Kiếm Ca Tây Sở của y cực kì đẹp mắt, người coi trọng hình thức như Vô Tâm có lẽ sẽ thích. Có điều nghĩa phụ thật là lười biếng, mỗi sáng tỉnh dậy là ủ rượu, tối đến lại uống rượu, công việc tuần hoàn chỉ liên quan đến rượu, nào có thời gian dạy dỗ tử tế cho cậu chứ.

Ngược lại cả hai cực kì ăn ý nuông chiều tiểu Vô Tâm đến vô pháp vô thiên, luôn miệng nói cái gì mà có ta ở đây ai dám đụng tới một sợi tóc của An Thế, nhưng cậu không có tóc nha. Ở Hàn Sơn Tự bắt buộc phải cạo đầu, từ đó về sau cậu cũng lười để tóc luôn, nói người ta đụng tới tóc của cậu, cậu có tóc cho đụng sao ?

May mắn là nhị thành chủ và tam thành chủ thỉnh thoảng rảnh rỗi sẽ dạy cho cậu chút kiếm thuật cùng thương thuật, nếu không tiểu Vô Tâm thật sự sẽ bị hai người chiều chuộng đến mức trở thành một công tử bột mất.

May mắn nữa là cậu có La Sát đường ba mươi hai cấm thuật do Vong Ưu đại sư chỉ điểm, cậu vốn có thiên phú lĩnh ngộ rất cao, mỗi ngày đều tập đi tập lại chắc chắn sẽ trở nên cực kì lợi hại.

_ Trời còn chưa sáng mà đã bắt đầu niệm kinh Phật, con không thể một ngày lười biếng được sao An Thế ?

Tiểu Vô Tâm nghe thấy tiếng ở đằng sau, không nhìn cậu cũng biết đó là Bách Lý Đông Quân rồi, nhưng cậu vẫn he hé mắt nhìn y rồi lắc đầu :

_ Không được, lão hòa thượng dặn con luôn phải chăm chỉ.

Bách Lý Đông Quân ngáp ngắn ngáp dài đi tới chỗ cậu, mái tóc dài để xõa buông lơi trên vai, quần áo còn chưa mặc chỉnh tề mà chỉ độc một nội y trắng mỏng manh. Nhìn thế nào cũng chẳng ra dáng đại thành chủ võ công cao cường do thiên hạ đồn thổi.

_ Nghĩa phụ, người mặc ít như vậy ra ngoài sẽ làm phụ thân lo lắng.

Thấy tiểu Vô Tâm phiền muộn vì mình, Bách Lý Đông Quân ngược lại thở dài một tiếng, còn lấy tay chọc trán cậu, than :

_ Con đấy, đúng là càng lớn càng giống phụ thân. Suốt ngày cứ nhắc nhở ta luôn mồm, nghĩa phụ là người tập võ, có nội lực hộ thân còn sợ vài ba cơn gió sớm mai này chắc.

Tiểu Vô Tâm cau mày nhìn y, phụ thân trước khi đi đã dặn cậu nên để ý vấn đề sinh hoạt của nghĩa phụ một chút, tránh cho người này thiếu mất một Vân ca liền bắt đầu càn rỡ như cũ.

Nhưng cậu chưa kịp nói, Bách Lý Đông Quân đã sợ bị mắng nên vội ngăn lại :

_ Được rồi được rồi. Chút nữa nghĩa phụ sẽ vào trong ăn mặc tử tế, con cũng đừng cau cau có có nữa, như vậy là không dễ thương đâu. Nhưng con đấy An Thế, phụ thân vừa đi đã trở nên chán nản như vậy, có phải là nhớ huynh ấy lắm rồi không ?

Nam nhân đầu đội trời chân đạp đất sao có thể vừa mở miệng là la lối kêu nhớ nhớ nhung nhung phụ thân được chứ, tiểu Vô Tâm vì sĩ diện chỉ đành đáp lại hời hợt :

_ Có một chút.

_ Haha, sợ là không phải một chút đâu, nhiều chút mới đúng chứ. - Y đột nhiên ôm ngực, bày ra bộ mặt đau khổ não nề nói - Ôi tiểu An Thế, không chỉ một mình con, nghĩa phụ cũng nhớ phụ thân con đến mức mất ăn mất ngủ rồi đây.

Tiểu Vô Tâm âm thầm nhớ lại mấy ngày nay nghĩa phụ dường như đã mập lên một chút, ngủ sâu thêm một chút, tới mức hôm nào cũng mặt trời lên cao mới dậy, đây thật sự là định nghĩa cho câu " mất ăn mất ngủ " hả ?

Bách Lý Đông Quân than thở một hồi mà thấy người bên cạnh không buồn phản ứng bèn lấy ngón tay chọc chọc vào má cậu, tiểu Vô Tâm còn nhỏ, hai bên má đều trắng hồng lại búng da sữa trông rất dễ thương, Bách Lý Đông Quân không có việc gì làm thường hay ngứa tay chọt má trêu ghẹo cậu.

Quả nhiên lần này cũng y hệt, tiểu Vô Tâm bị làm phiền tới mức niệm kinh cũng không xong, liền thở dài hỏi :

_ Nghĩa phụ, người đừng chọc con nữa.

_ Không chọc con thì ta biết làm sao, nghĩa phụ sắp chán chết rồi.

Tiểu Vô Tâm nhẹ nhàng dịch cuốn kinh thư lại gần y, nói :

_ Vậy con cùng nghĩa phụ niệm kinh Phật nhé, hiệu quả rất tốt, còn có thể tĩnh tâm.

Bách Lý Đông Quân : " ... "

Hahaha, đùa gì vậy. Bắt một tên lúc nào cũng cợt nhã như y nghiêm túc đọc Kinh Phật, đây là đang thử thách sức chịu đựng à ? Y thà rằng luyện kiếm pháp một trăm lần cũng không muốn cả ngày lẩm nhẩm kinh thư khô khăn đâu.

_ Ngoài niệm kinh Phật ra con không còn thú vui nào sao ?

_ Luyện võ thuật có được tính là thú vui không ?

Bách Lý Đông Quân : " ... "

_ Hừ, xem như nghĩa phụ không nói lại con. Nếu con đã không có gì chơi, vậy vừa hay để nghĩa phụ bày cho con chơi ?

Tiểu Vô Tâm chớp chớp mắt nhìn y một lúc, cảm thấy bộ dạng của Bách Lý Đông Quân quả thật không đứng đắn lắm, lời nói ra có thể tin tưởng được không ?

Nhưng đang lúc buồn chán, cậu bèn nghe theo y :

_ Nghĩa phụ muốn con chơi trò gì ?

_ Vậy còn phải xem con giỏi nhất là cái gì đã.

Tiểu Vô Tâm cảm thấy cậu giỏi nhất là niệm Phật, nhưng còn chưa kịp nói ra thì y đã lắc đầu cướp lời :

_ Êy, tuyệt đối không được nói ra kinh Phật, cái đó con giỏi nhưng nghĩa phụ không giỏi.

Tiểu Vô Tâm : " ... "

Vậy thì cậu còn nói được gì nữa.

_ Còn người thì sao nghĩa phụ, người giỏi nhất là gì ?

Bách Lý Đông Quân chỉ đợi có thế là liền hất mặt lên trời, hai tay chống hông, dùng điệu bộ " ông đây là nhất " dõng dạc bảo :

_ Nghĩa phụ ấy à, từ nhỏ tới lớn ngoài ủ rượu ra, nghịch ngợm chính là bộ môn ta giỏi nhất.

Tiểu Vô Tâm trầm mặc nhìn y, vốn tưởng y có thể nói ra được lời hay ý đẹp như thế nào, hóa ra nghĩa phụ vẫn là nghĩa phụ của cậu, một ngày không chọc ghẹo người ta thì sẽ sống không yên.

Bách Lý Đông Quân không thèm để ý đến ánh nhìn phán xét của cậu, rất tự nhiên bá vai tiểu Vô Tâm, kể :

_ Nghĩa phụ ngày trước được mệnh danh là tiểu bá vương của thành Càn Đông đấy, có tổ phụ cùng Trấn Tây Hầu phủ che chở cho nên suốt ngày ra ngoài nghịch ngợm, người dân trong thành tuy có nói ra nói vào, nhưng ai cũng không động được tới ta.

Tiểu Vô Tâm tròn mắt nghe chuyện, trong trí óc non nớt của cậu bé liền xuất hiện một loạt hình ảnh theo tiếng kể của nghĩa phụ, cậu cảm thấy như vậy thật oai phong.

_ Nếu An Thế muốn thử cũng không phải là không được nha. Nghĩa phụ cho phép con xưng bá ở thành Tuyết Nguyệt đấy.

13.

Chuyện ở Thiên Ngoại Thiên dự tính là một tuần mới xong, nhưng Diệp Đỉnh Chi nghĩ tới cặp phụ tử còn đang ngày nhớ đêm mong mình ở nhà nên quyết định đẩy nhanh tiến độ, chưa đến năm ngày hắn đã đặt chân lên dưới cổng thành Tuyết Nguyệt.

Vốn muốn bí mật vào thành để gây bất ngờ cho hai người kia, cuối cùng cả hai lại tặng cho hắn một kinh hỉ còn đáng sợ hơn.

_ Bên đó có chuyện gì thế, sao lại om sòm đến vậy ?

_ Ta cũng không rõ cho lắm, nghe nói có một tiểu hòa thượng chạy tới sòng bạc ở ngoại thành cá cược, kết quả thì thắng cả tiểu công tử con của đại đương gia sòng bạc. Công tử kia rất tức giận, cho rằng tiểu hòa thượng này đã ăn gian, nhưng hắn không đưa ra được bằng chứng nên bị tiểu hòa thượng chửi cho xấu mặt. Bây giờ hắn tức giận quá đã đá người ra giữa đường, tiểu hòa thượng kia cũng không vừa, vậy mà tiếp tục đối chất với hắn.

Diệp Đỉnh Chi tình cờ nghe được mấy vị cô nương tán gẫu cùng nhau, nếu là trước đây hắn có thể sẽ lắc đầu ngao ngán một cái rồi rời đi, nhưng hiện tại trực giác nói cho hắn biết chuyện này vốn không đơn giản, thế là hắn tìm đến nơi ồn ào kia, đứng trong góc khuất theo dõi :

_ Không bằng không chứng ngươi dám nói ta ăn gian, vậy ngươi chứng minh xem ta ăn gian ở đâu ?

_ Ta không cần biết, một tiểu tử choai choai như ngươi vừa vào sòng bạc đã càn quét hết mọi ván cờ ở đây, như này không phải ăn gian thì là gì ?

_ Là do may mắn đó.

_ May mắn đâu ra mà lắm vậy, ngươi cứ làm như ngươi là thần tiên ấy mà đòi nhặt được vận may liên tiếp thế.

_ Vậy ta nói cho ngươi biết, ta vốn không muốn làm thần tiên, là thần tiên cứ muốn trở thành ta.

_ Ngươi ... Vô liêm sỉ vừa thôi.

Diệp Đỉnh Chi thoáng liếc mắt đã phát hiện người vừa cãi nhau là con trai của hắn, nhưng thằng nhóc này mỗi ngày đều ngoan ngoãn niệm kinh Phật, sao đột nhiên hôm nay lại tới tận sòng bài cá cược, còn ... Cược thắng cả tiểu công tử của đại đương gia ???

Hắn chẳng phải chỉ mới rời khỏi nhà có năm ngày thôi sao, năm ngày này con trai hắn bị ma nhập hả, sao thay đổi khác quá vậy ?

_ Giải thích nhiều làm gì, xông lên đánh cho nghĩa phụ.

Có một giọng nói cực kì nhỏ bí mật truyền bằng nội lực qua, nếu không phải là người tập võ có thính giác nhạy bén chắc chắn sẽ không nghe được. Mà trong đám đông đang tụ tập tại Hạ Quan, ngoại trừ tiểu Vô Tâm và hắn, ai cũng không có võ công.

Diệp Đỉnh Chi dựa theo hướng tiếng nói, phát hiện một nam nhân xinh đẹp như họa đang ngồi trên lầu hai của quán trà đối diện với sòng bạc, y ngồi đấy bắt trọn tầm nhìn của cuộc tranh cãi, có lẽ sẵn chỉ đạo luôn.

Là ái nhân của hắn, Bách Lý Đông Quân.

Diệp Đỉnh Chi ban nãy vốn còn không hiểu sự việc, bây giờ nhìn thấy một lớn một bé kia, hắn dường như đã hiểu hơn phân nửa. Người này vậy mà muốn dưỡng ra một tiểu bá vương thành Tuyết Nguyệt à ?

_ Ngươi thật lắm lời, nếu không phục thì lên đây.

Tiểu Vô Tâm bắt chước dáng vẻ của nghĩa phụ, hất cằm chống hông, vẻ mặt ngông nghênh có thừa.

_ Thật tự phụ.

Công tử sòng bạc đã mười sáu, hơn cậu tận năm tuổi. Hắn còn trẻ mà thân hình cao lớn, vai to thịt chắc, đối diện với tiểu Vô Tâm nhỏ bé nhìn thế nào cũng thật khập khễnh.

Có điều lớn hơn chưa chắc đã mạnh hơn, hắn vừa vung quyền về phía cậu, tiểu Vô Tâm liền nhanh chóng tránh sang bên, nội lực trong tay như thủy triều cuồn cuộn phóng tới hất hắn bay ra xa tận mấy mét.

Cậu phi thân tới bên cạnh hắn, giơ tay chỉ vào ngực mình, sung sướng nói :

_ Ta bảo rồi, ta là thần tiên. Mà thần tiên ... Không dễ đánh.

Công tử kia lảo đảo đứng dậy, hắn đau đớn xoa xoa vết thương do nội lực tác động, giận tím mặt hét :

_ Có quỷ mới tin ngươi. Ta đánh không lại ngươi, vậy ta gọi phụ thân tới.

Dứt lời liền ba bước gộp một chạy trốn, thật sự muốn đi mách phụ thân. Nhưng công tử kia còn chưa chạy được bao xa thì đã có cảm giác ai đó nắm cổ áo không cho di chuyển, hắn hoảng sợ quay đầu nhìn, tiểu Vô Tâm không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng hắn. Tốc độ của cậu quá nhanh, người dân tụ tập xung quanh cũng chỉ kịp trông thấy một đạo dư ảnh trắng vụt qua.

Tiểu Vô Tâm mỉm cười khiêu khích đối phương, không nói không rằng thẳng chân đá hắn ngã sấp mặt :

_ Gọi phụ thân làm gì, phụ thân ngươi mạnh bằng phụ thân ta chắc. Ngươi gọi ông ta tới bắt nạt ta, không chừng còn bị phụ thân ta đánh thành cái đầu heo ấy chứ.

Diệp Đỉnh Chi ở trong góc tối nghe vậy liền bật cười, nhóc con, con đúng là rất biết cách khoe khoang nha.

_ Hừ, phụ thân ta là chủ nhân của sòng bạc lớn nhất thành Tuyết Nguyệt, phụ thân ngươi là ai mà dám đánh người ?

_ Phụ thân ta ?

Tiểu Vô Tâm giống như chỉ chờ tới khúc này, liền thẳng tay hất tung vạt áo ra đằng sau lưng khiến nó bay phấp phới, hãnh diện đáp :

_ Phụ thân ta là Diệp Đỉnh Chi, tông chủ Thiên Ngoại Thiên, là người có võ công đứng đầu ngoại vực. Nghĩa phụ ta tên Bách Lý Đông Quân, võ công cũng cao nhất tại thành Tuyết Nguyệt. Ngươi nói xem, phụ thân ngươi tính là cái đinh gì ?

Công tử sòng bạc : " ... "

Mọi người : " ... "

Hôm nay coi như hắn xui xẻo, vậy mà chọc trúng người không nên chọc nhất trong thành. Tiểu công tử chẳng còn cách nào chỉ đành cầu xin người trước mặt tha cho hắn, đây cũng là lần đầu tiên chịu cảnh xấu mặt đến thế.

Tiểu Vô Tâm tự nhận mình là thần tiên nên không thèm so đo với hắn, nhưng tiền chắc chắn phải trả. Có điều cậu còn chưa kịp đòi tiền thì đã bị một lực đạo mạnh mẽ túm lấy cổ áo, đem cậu bay vụt qua đám đông.

Tiểu Vô Tâm : " ... "

Cậu hoảng hốt muốn xem kẻ nào to gan đến thế, lại thấy bên cạnh mình là nghĩa phụ đang ngoan ngoãn để cho người ta xách về nhà liền biết ai rồi, cậu cũng thức thời không giãy giụa nữa, để im cho người kia muốn đem đi đâu thì đi.

14.

Chỗ ở của đại thành chủ được an bài rất tốt. Bách Lý Đông Quân sống trong một tòa lâm viên xa xỉ, ngoại trừ phòng ngủ và hành lang rộng rãi, bên ngoài còn có đình viện và hòn non bộ, lại thêm một hồ nước xanh biếc trồng đầy hoa sen.

Mà bây giờ, tiểu Vô Tâm đứng lặng người trong đình viện, bên cạnh còn có nghĩa phụ của cậu. Cả hai mặt mày trắng bệch, sống lưng thẳng tắp, đầu cúi gằm không dám nhìn người trước mặt.

Phụ thân ngồi đối diện lại thật nhàn nhã, hắn vắt chéo đôi chân dài miên man, còn đưa tay rót cho mỗi người một ly trà. Có điều, ngoại trừ phụ thân thì không ai dám uống.

_ Mới vài ngày không gặp, An Thế dường như càng ngày càng ngoan ngoãn nhỉ ?

Tiểu Vô Tâm : " ... "

Phụ thân chắc chắn không phải đang khen cậu, cậu cũng thức thời cúi đầu sâu hơn.

Diệp Đỉnh Chi thấy không có câu trả lời liền quay qua nhìn Bách Lý Đông Quân, nhấp một ngụm trà, hỏi tiếp :

_ Đông Quân nuôi con của chúng ta thật tốt, đệ lẽ nào muốn dưỡng ra một tiểu Bá Vương mới giống đệ khi xưa ?

Bách Lý Đông Quân : " ... "

Dạy con không nghiêm thì còn có thể nói gì nữa, tất nhiên là phải im lặng nghe mắng rồi.

Người trước kẻ sau đều không ai dám lên tiếng, Diệp Đỉnh Chi hơi buồn bực nói :

_ Hỏi mà không trả lời, tội càng thêm nặng.

Bách Lý Đông Quân sợ nhất là làm Vân ca của y giận, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng đành dè dặt xin tha :

_ Vân ca, huynh nghe đệ giải thích đã. Chẳng qua đệ thấy An Thế luôn mãi ở trong nhà nên mới muốn đem nó ra ngoài dạo chơi thôi.

_ Dạo chơi tới mức càn quét hết cả sòng bạc ? Còn đánh người ta thành cái đầu heo ?

Tiểu Vô Tâm chu miệng, không cam lòng nói :

_ Là do hắn khinh người quá đáng.

_ Ồ, vậy sau này tiểu An Thế của phụ thân nếu gặp phải những kẻ khinh người như thế thì liền đánh hắn một trận, sau đó đánh không lại sẽ khoe khoang gia thế sao ?

Tiểu Vô Tâm cảm thấy nói như vậy không có gì sai, cậu muốn gật đầu, nhưng sợ phụ thân trách tội, chỉ đành chớp chớp mắt " ậm ừ " không lên tiếng.

_ Con đừng sợ, cứ nói ra suy nghĩ trong lòng mình đi.

Bách Lý Đông Quân ở bên cạnh thúc giục cậu, sớm chiều kề cận nên y hiểu tính của Diệp Đỉnh Chi rất rõ, bây giờ hắn không hẳn là tức giận, cho nên nếu cậu nói " phải " chưa chắc sẽ chịu phạt, huống hồ tiểu Vô Tâm còn là máu đầu tim của Diệp Đỉnh Chi, hắn có giận đến mấy cũng sẽ không nặng lời với cậu đâu.

Tiểu Vô Tâm cũng nghĩ nên thành thật với phụ thân, thế là dứt khoát gật đầu.

Phụt.

Phụ thân bị một lớn một bé chọc cho bật cười. Sau đó khoát khoát tay bảo cả hai ngồi xuống, vẻ mặt vui vẻ nói :

_ Chọc con chút thôi, phụ thân sao nỡ trách phạt con và nghĩa phụ. - Ngừng một lát, hắn lại tiếp - Chỉ cần con không hối hận thì mọi việc của con đều có hai chúng ta hậu thuẫn phía sau, sau này con muốn ra khỏi thành Tuyết Nguyệt xông pha giang hồ cũng được, quấy phá cũng chẳng sao, miễn phụ thân còn đây thì con vĩnh viễn không phải sợ.

_ Thật sao ?

_ Thật.

Nhận được câu khẳng định chắc nịch của Bách Lý Đông Quân, tiểu Vô Tâm dùng ánh mắt long lanh nhìn cả hai, sau đó sung sướng tới mức nhảy nhót khắp nơi. Có lời này của hai người, cậu còn cần kiêng dè bất kì ai à.

15.

Tiểu Vô Tâm vừa đi khỏi là Bách Lý Đông Quân đã vội nhào vào lòng Diệp Đỉnh Chi, than thở :

_ Đi lâu như vậy mà việc đầu tiên huynh làm lại là trách phạt đệ. Vân ca, huynh thật nhẫn tâm.

Diệp Đỉnh Chi cưng chiều nhéo má y một cái, nổi giọng trêu chọc hỏi :

_ Phải không, huynh thấy đệ thiếu huynh còn mập lên không ít đây này.

_ Có mỗi huynh thấy vậy. Đệ ngày nhớ đêm mong huynh đến mức ngủ cũng không yên giấc, huynh không để ý quầng thâm mắt trên mặt đệ sao ?

Diệp Đỉnh Chi nhìn vào quầng thâm mắt vốn không tồn tại trên khuôn mặt trắng nõn kia, quyết định tự lừa mình dối người gật đầu cho y vui, hắn hôn nhẹ lên môi y, như chuồn chuồn đạp nước, nói :

_ Vân ca cũng rất nhớ đệ.

Đã chỉnh sửa : 31/7/2024.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro