Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện xấu nhất mà Tư Không Trường Phong sợ hãi cuối cùng cũng xảy ra, Ôn Lạc Ngọc cho người mời La công tử tới một phòng riêng, gã không biết nàng nghi ngờ từ bao giờ, cũng không rõ nàng đã biết tới độ nào. Nếu nàng mà biết La Đại Ngư là Diệp Đỉnh Chi kẻ dám... dám làm vậy với Đông Quân thì hắn chết chắc rồi. Tư Không Trường Phong cắn tay nhìn Bách Lý Đông Quân ngồi một bên đang nghịch cái chong chóng Ôn Lạc ngọc mua về:

"Đông Quân, khi nãy La Đại Ngư a là Diệp Đỉnh Chi kia không làm gì huynh chứ?"

Bách Lý Đông Quân ngơ ngác rồi đỏ mặt cúi đầu:

"Không làm gì."

Nội tâm Tư Không Trường Phong như núi lửa phun trào, thôi thế là xong rồi, nhìn biểu cảm của Đông Quân chắc chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Chỉ thấy y bỗng nhiên hỏi:

"Vân ca đi đâu rồi?"

Tư Không Trường Phong giật thót, nếu nói hắn đang ở một nơi nào đó bị mẹ ngươi làm thịt thì có hơi độc ác. Lỡ y chịu không nổi thì sao nên gã đành ngồi xuống tự rót cho mình một cốc trà nhàn nhạt đáp:

"Hắn nói đi mua đồ rất nhanh sẽ quay lại."

Bách Lý Đông Quân vươn tay như một con mèo nhỏ ngáp dài:

"Được, vậy ta đi ngủ đây."

"Không được, ngủ nhiều quá cũng không tốt đâu."

Bách Lý Đông Quân bị gã túm cổ áo khó chịu lắc lư:

"Ta chỉ muốn ngủ thôi"

"Bên ngoài đang có lễ hội hay ta đưa huynh đi dạo, sẽ tỉnh táo hơn đó."

Bách Lý Đông Quân không hứng thú, không tình nguyện bị Tư Không Trường Phong lôi kéo ra đường. Y đi được hai bước lại ngáp một cái, bên tai toàn những âm thanh huyên náo, trên đường phố ngập tràn mùi hoa và đồ ăn thơm lừng.

Mẫu tử liền tâm, Ôn Lạc Ngọc biết cái tên La Đại Ngư này không tầm thường, nàng có một dự cảm rất không tốt. Nàng ngồi trên ghế chủ tọa lạnh lùng nhìn người tới:

"La công tử... nơi này chỉ có hai ta ngươi có thể thành thật khai báo thân phận."

Trước đây hai nhà Diệp Bách giao tình khá tốt nên Diệp Đỉnh Chi từ bé đã quen thuộc với tất cả mọi người trong phủ trấn tây hầu. Hắn biết Ôn Lạc ngọc là người giang hồ, ưa thẳng thắn không thích xu nịnh. Hắn ngẩng cao đầu tháo dịch dung:

"Ôn di, là con Diệp Vân. Năm xưa người thường làm bánh hoa đào nhờ Đông Quân mang qua nhà con."

Ôn Lạc Ngọc nắm chặt khăn tay, nàng biết tin từ lão hầu gia rằng nhà họ Diệp vẫn còn có huyết mạch thất lạc, con trai út phủ tướng quân, Diệp Vân thay đổi danh tính thành Diệp Đỉnh Chi. Tuy có một chút xao động nhưng ngay sau đó nàng đã trấn tĩnh:

"Diệp Vân? Ta nghe nói là ngươi đã hút cạn nội lực của Đông Quân giam nó tại Thiên Ngoại Thiên ý đồ bất chính gián tiếp hại nó thành như vậy? Ngươi nghĩ với giao tình khi xưa ta sẽ không giết ngươi? Con trai ta không phải là người ngươi có thể chà đạp. Đừng tưởng ta không biết ngươi si tâm vọng tưởng gì với nó."

Nói rồi nàng tức giận lôi trong tay áo ra một cây tiên dài bảy tấc không lưu tình quất tới hắn. Diệp Đỉnh Chi chịu một đòn này hoàn toàn không vận công chống lại suýt nữa bị nàng đánh cho lục phủ ngũ tạng nát bét. Hắn quỳ gối chắp tay ánh mắt thập phần chân thành:

"Ôn di, con là thật lòng với Đông Quân, xin người tác thành."

Ôn Lạc ngọc tức giận tới nghiến răng, nàng không hiểu sao hắn lại có thể trơ trẽn tới bực này, quốc phong Bắc Ly tuy khá thoáng nhưng những chuyện như đoạn tụ chi phích này vẫn là điều cấm kỵ. Chưa kể Đông Quân tâm duyệt Nguyệt Dao, nếu đổi lại là con trai nàng nói câu này có thể nàng sẽ vì nó bỏ đi tất cả quy tắc nhưng tên trước mắt này lại ép buộc y, người làm mẫu thân như nàng sao mà chịu được con trai mình bị dày vò.

"Ngươi dám? Diệp Vân, năm xưa ta kính cha mẹ ngươi vì lòng trung nghĩa của họ, ngươi làm vậy có xứng đáng với liệt tổ liệt tông của Diệp gia? Cha mẹ ngươi trên trời cao nhìn thấy ngươi điên tới bực này liệu có tức tới đội mồ sống dậy? Nay ta thay họ dạy dỗ lại ngươi, cũng cảnh cáo ngươi đừng đụng vào Đông Quân."

Nói dứt lời lại thêm một tiên đáp vào ngực hắn, máu tươi bật ra, trên tiên tựa hồ còn có dược liệu khiến nỗi thống khổ tăng gấp bội.

"Ôn di, là ta có lỗi với Đông Quân, nhưng xin người tin ta. Chúng ta tâm đầu ý hợp tuyệt không có nửa điểm ép buộc."

"Nói dối thành thói."

Ôn Lạc Ngọc đời nào chịu tin quất tới roi thứ ba, nàng dùng lực mạnh tới nỗi bàn tay cầm trường tiên tê rần. Thế nhưng tiên thứ ba này lại không hạ chuẩn xác vào ngực Diệp Đỉnh Chi, một bóng lông trắng như tuyết sà vào lòng hắn miệng hét:

"Nương đừng đánh Vân ca mà."

Tư Không Trường Phong chạy theo sau cũng hết hồn mắt nhìn thấy trường tiên sắp rơi vào đầu y thì một bàn tay khác vững vàng bắt được, Diệp Đỉnh Chi một tay đỡ tiên tay còn lại dang rộng ôm Bách Lý Đông Quân vào ngực. Y cái gì cũng không thấy chỉ biết lao đại vào, cũng may vẫn lao trúng, vừa đụng vào ngực hắn y đã nhổm dậy quơ loạn:

"Vân ca? Không sao chứ? Nương không có độc chết huynh chứ?"

Tất cả mọi người thấy y an toàn đồng loạt thở ra một hơi, Diệp Đỉnh Chi vuốt tóc y nói giọng đáng thương hề hề còn cố tỏ ra mạnh mẽ:

"Không sao, mẹ đệ chỉ đang quan tâm ta một chút thôi"

Bách Lý Đông Quân sờ lung tung trên ngực hắn, vừa sờ trúng vết thương Diệp Đỉnh Chi đã hít vào một hơi khí lạnh cố đè thấp phản ứng nhưng y vẫn biết hắn bị thương liền hấp tấp:

"Huynh bị thương? Vậy mà còn cậy mạnh. Nương, đây là Vân ca, người đừng hại y."

Ôn Lạc Ngọc thấy một màn này đại khái hiểu ra đứa con trai bảo bối nuôi gần hai chục năm, tiểu bạch thỏ đáng yêu của nàng đã bị sói tha mất. Nàng day thái dương đau ê ẩm thu lại trường tiên:

"Được rồi, con vội như vậy làm gì? ta cũng không giết nó."

Bách Lý Đông Quân lúc này mới thở phào ngoan ngoãn ngồi trong lòng Diệp Đỉnh Chi sợ loạn động sẽ khiến hắn bị đau miệng làm nũng:

"Nương~ Vân ca không có tội gì cả, các người đều hiểu lầm rồi. Huynh ấy chỉ là bị Nguyệt Khanh lợi dụng."

Ôn Lạc Ngọc ngồi xuống ghế chủ tọa nhấp một ngụm trà bình tĩnh:

"Đông Quân, trước đây con vẫn luôn thích Nguyệt Dao, con tới giải thích đi. Đối với con nó là gì?"

Bách Lý Đông Quân vò tay áo:

"Con... Con và Nguyệt cô nương đã kết thúc rồi. Con cũng đã buông xuống đoạn tình cảm đó. Còn Vân ca... Vân ca..."

Y cắn môi có chút không biết nên nói thế nào, bất ngờ eo bị nắm lấy, Diệp Đỉnh Chi trực tiếp hôn lên môi y, mặt Bách Lý Đông Quân nháy mắt đỏ bừng, y hận không thể trực tiếp độn thổ đành rúc vào ngực hắn trốn. Diệp Đỉnh Chi cúi đầu nói bên tai y:

"Là người yêu của đệ cũng là người đệ yêu. Tiểu Đông Quân đệ đã nói sẽ có trách nhiệm với ta, không được ăn xong rồi bỏ đâu đấy."

Tư Không Trường Phong mở to mắt tay không tự chủ suýt làm rớt luôn thương Ngân Nguyệt. Ôn Lạc Ngọc bật dậy, nàng vẫn không thể tin chỉ tay vào Diệp Đỉnh Chi:

"Ngươi... Ngươi..."

Bách Lý Đông Quân không nhìn thấy gì nhưng lo lắng cho vết thương của Diệp Đỉnh Chi ngồi bên giường vành mắt đỏ hoe nắm tay hắn:

"Nương ta không có hạ độc gì chứ? Hay ta đi tìm nương hỏi rõ lại?"

Diệp Đỉnh Chi chống tay nhìn gương mặt nhỏ của y tủm tỉm cười, trước ngực hắn quấn một vòng vải trắng:

"Không sao, chưa có phế. Nếu đệ muốn ngay bây giờ ta cũng có thể khiến đệ không cần xuống giường."

Bách Lý Đông Quân nghe một lúc mới hiểu tức giận phồng má ném tay hắn ra một bên mắng:

"Vô sỉ"

"Được rồi đừng giận ta, đệ có thích đi dạo không? Ta dẫn đệ đi lễ hội, mua bánh hạt dẻ thế nào?"

Hắn đứng dậy xun xoe dỗ người. Bách Lý Đông Quân mặc dù mệt chết được nhưng vẫn mủi lòng gật đầu. Bên Ngoài Tư Không Trường Phong cản Ôn Lạc Ngọc miệng hét thầm:

"Bá mẫu, người bình tĩnh a... Đông Quân huynh ấy... aiyaa người cũng thấy rõ rồi hai người họ thực sự là chân tình."

"Hừ, Trường Phong có tin ta sẽ độc chết ngươi rồi vào khiến Diệp Vân tàn phế không?"

Đương lúc hai người đang giằng co bên trong không rõ Diệp Đỉnh Chi dùng cách gì khiến Bách Lý Đông Quân cười rộ lên, từ lúc y trở về nàng chưa từng nhìn thấy y cười tươi vô ưu vô lo như vậy. Ôn Lạc Ngọc bỗng hiểu ra có thể Diệp Vân là sự phó thác đúng đắn.

---

Au: Mấy qua tui bị cảm ớ, uống thuốc nặng quá nằm liệt luôn nên ko có gõ đc hic. Qua gõ ròi mà đăng sao nó lại ko lên =))) đã để các bồ đợi lâu ời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro