Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Đỉnh Chi thấy mình giống như lúc mới chết, từng mảnh ký ức lẫn lộn chạy qua trong đầu, cơ thể hắn tê liệt chỉ có thể vươn tay về hình bóng trong suốt của một người:

"Vân ca... Vân ca"

Giọng nói của người nọ lúc xa lúc gần vang lên bên tai, Diệp Đỉnh Chi bất giác kéo khóe miệng, giọng của y gọi vẫn ngọt như vậy.

"Vân ca... tại sao huynh lại chọn Văn Quân?"

Gương mặt tiểu Bách Lý phóng đại trước mắt hắn, hàng mi thật dài còn đọng ánh nắng nghiêng nghiêng nhìn sang, đôi môi hồng nhuận hé mở, y vô cùng thiên chân hỏi nhưng lại khiến Diệp Đỉnh Chi đau đớn, đó mãi là thứ khiến hắn hổ thẹn mỗi khi nhìn Đông Quân, hắn vùng vẫy giơ tay muốn ôm lấy y nhưng Bách Lý Đông Quân thoắt cái lại ở xa hắn. Lần này y mặc một cái áo choàng lông, mái tóc thật dài không vấn tung bay, trán y có một ấn ký đỏ chói, áo lông màu trắng chớp mắt biến thành đỏ, Diệp Đỉnh Chi sợ hãi:

"Đông Quân?"

Bách Lý Đông Quân mỉm cười, khóe mắt y ướt đẫm nhìn Diệp Đỉnh Chi:

"Vân ca hãy sống thay phần ta nữa. Không thể ở bên huynh, ta thấy rất có lỗi."

Diệp Đỉnh Chi như vỡ tan thành từng mảnh mặc kệ tất cả vùng vẫy tới bên y nhưng khi hắn có thể chạm vào người nọ thì y đã nhắm mắt trở thành một thi hài lạnh lẽo. Diệp Đỉnh Chi điên rồi, hắn rõ ràng là người sống lại một kiếp, đã nói sẽ bảo hộ y một đời:

"Không... Không Đông Quân đừng rời xa ta."

"Vân ca đừng rời xa ta..."

Mọi thứ bỗng chốc thay đổi, hắn trở về căn nhà tranh năm nào, trước mắt là gương mặt ướt đẫm của thiếu niên đang ôm lấy thi hài của bản thân, Diệp Đỉnh Chi chợt ngộ ra ngồi bất động. Thì ra khi đó y đã thương tâm tới độ này, vậy mà hắn nhẫn tâm bỏ rơi y một lần. Diệp Đỉnh Chi chạm nhẹ vào khóe mắt y:

"Đừng sợ ta sẽ không bao giờ bỏ rơi đệ."

Diệp Đỉnh Chi bừng tỉnh, trong lòng hắn trống không, bên tai vang lên tiếng chim hót cùng gió vô cùng sinh động. Hắn vội vàng lục lại ký ức, hắn nhớ ở trong rừng Nguyệt Khanh đã ám hại Đông Quân, sau đó hắn như tẩu hỏa nhập ma độ chân khí cho y... Đông Quân, Diệp Đỉnh Chi vội vàng nhảy xuống giường giày cũng không kịp đi tông cửa ra ngoài.

Bên ngoài Tư Không Trường Phong đang bưng khay đồ ăn hết hồn vội tránh qua một bên. Diệp Đỉnh Chi vừa thấy gã đã chạy lại túm tay gã:

"Đông Quân đâu?"

"Chết lâu rồi..."

Diệp Đỉnh Chi vành mắt hóa đỏ, trong mắt tụ lại ma khí dọa Tư Không Trường Phong giật thót vội vàng sửa lời:

"Đại ca, ta chỉ đùa ngươi thôi. Huynh ấy ở kia."

Tư Không Trường Phong cảm giác xương tay của mình sắp bị Diệp Đỉnh Chi bóp vỡ, hắn theo ngón tay của gã nhanh như chớp mở cửa vào phòng. Căn phòng bài trí đơn giản, hương hoa thoang thoảng rất dễ chịu, người trên giường yên tĩnh nằm, vẻ trắng bệch trên mặt chưa rút nhưng hơi thở đều đặn, ấn ký trên trán tựa như đóa hoa tàn phai nhạt không ít. Diệp Đỉnh Chi cảm nhận được hơi thở của y ngay lập tức trấn tĩnh, trái tim trong lồng ngực hắn lúc này mới quay lại đập rộn ràng, hắn cẩn thận chạm vào trán y, sau đó vô cùng trân quý hôn lên.

Tư Không Trường Phong chạy sau vừa lúc thấy một màn này vội che mắt:

"Aiya... phi lễ mà. Ta nói Diệp đáng chết, ngươi có cần phải vậy không?"

Diệp Đỉnh Chi không quan tâm gã càm ràm ánh mắt chỉ nhìn y, hắn vuốt tóc y:

"Đông Quân... đừng rời bỏ ta."

Tư Không Trường Phong bỏ khay đồ ăn lên bàn tự mình rót một chén trà nóng hổi thổi thổi không lưu tình phá tan bầu không khí:

"Cái gì mà đừng rời bỏ ta? Diêm vương nào dám thu y, có điều cũng may có ngươi liên tục độ chân khí cho y suốt một tuần."

Nghĩ lại tình cảnh lúc đó gã rùng mình một cái, Diệp Đỉnh Chi tựa như một khúc gỗ mất tri giác chỉ biết ôm Bách Lý Đông Quân liên tục truyền chân khí cho y tới khi gặp được sư tổ, nhờ dược lực của ngài hắn mới gục xuống. Gã đã nghĩ sẵn tên bia mộ cho cả hai luôn rồi, cũng may chưa có cần dùng tới. Qua một tuần này gã đã hiểu Diệp Đỉnh Chi chấp niệm với Bách Lý Đông Quân tới mức nào, ánh mắt gã nhìn hắn cũng thay đổi không ít.

Ôn Lạc Ngọc đúng lúc bước vào, nhìn tới Diệp Đỉnh Chi ngồi mép giường trong lòng cũng có vài phần thương cảm:

"Đừng rầu rĩ nữa, con ta mạng lớn không chết được."

"Ôn di"

Diệp Đỉnh Chi bất ngờ nhìn nàng, Ôn Lạc Ngọc nở một nụ cười giống như ngầm chấp nhận, đáy lòng hắn ngay lập tức hóa thành một vũng nước xuân quỳ lạy nàng rồi giơ tay thề:


"Diệp Vân ta thề sẽ đối xử tốt với Bách Lý Đông Quân, đời này kiếp này chỉ một lòng với y tới chết không rời."

Ôn Lạc Ngọc hài lòng vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn:

"Đợi qua kiếp nạn này chúng ta sẽ tổ chức một cái lễ, sau đó ngươi chính thức là người nhà Bách Lý rồi."

Tư Không Trường Phong chép miệng nghĩ rồi thành họ Bách Lý hay thành họ Diệp còn chưa biết đâu bá mẫu à.

Bách Lý Đông Quân đã mơ một giấc mộng thật dài, trong mộng y luôn vùng vẫy muốn thoát ra nhưng chẳng lần nào thành công, mãi cho tới khi có một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy y lôi lên. Y rất quen thuộc với bàn tay đó, là Vân ca.

Diệp Đỉnh Chi đang ôm y trong lòng thay đồ bỗng nghe thấy y gọi rất nhẹ:

"Vân ca."

Sau đó y dần mở mắt, ánh sáng đã lâu bỗng nhiên quay trở lại khiến y khó chịu nhíu mày, vừa đưa tay lên che mắt thì vạt áo tuột xuống ngang hông, lưng y trần trụi cảm thấy một bàn tay nóng như lửa đang áp vào da thịt mình lập tức cảm thấy không đúng vội cựa mình cố gắng ổn định tầm nhìn. Tay Diệp Đỉnh Chi còn đang nắm vạt áo còn lại của y, Bách Lý Đông Quân giật mình nhìn bản thân đang trong trạng thái bán khỏa thân lắp bắp:

"Ta... Huynh?"

Diệp Đỉnh Chi thấy y thanh tỉnh vui vẻ vô cùng cười híp mắt như một con chó lớn rúc vào cổ y dụi dụi lấy lòng:

"Đông Đông Quân cuối cùng đệ cũng tỉnh rồi. Ta tưởng đệ sẽ bỏ ta."

Nói rồi hắn còn mếu máo như thật ủy khuất vạn phần chớp nước mắt, Bách Lý Đông Quân đang từ tức giận biến thành không biết làm sao, y vội vàng vỗ vào đầu hắn:

"Ta sẽ không đâu. Chẳng phải ta tỉnh rồi sao."

Diệp Đỉnh Chi nổi ý xấu muốn chọc y bèn hôn nhẹ vào cổ y rồi tiếp tục khóc:

"Không được, ta đã hốt hoảng cùng đau lòng biết bao, đệ phải đền ta."

Bách Lý Đông Quân trì độn chỉ chỉ bản thân

"Đền gì?"

Diệp Đỉnh Chi cười lưu manh chỉ vào môi mình:

"Nơi này, cần phải đền, đệ mau tới chỉ cần chạm nhẹ một cái là được."

Bách Lý Đông Quân đầu đầy dấu hỏi chấm do dự một hồi sau đó lấy tay đụng vào môi hắn, Diệp Đỉnh Chi nhắm mắt chờ nửa ngày cuối cùng chờ tới được một bàn tay tức giận mở mắt giãy đành đạch:

"Không phải, là như ta vẫn hay làm cơ"

Bách Lý Đông Quân nháy mắt đỏ mặt cắn môi, nhưng y sợ người kia không vui nên cố gắng bỏ qua xấu hổ vội vàng chạm nhẹ vào môi mình vào môi hắn, xúc cảm mềm mại chỉ trong vài giây thoáng qua đã khiến y muốn nổ tung rồi tựa như một con thỏ bị kinh hãi lui về góc giường che mặt. Diệp Đỉnh Chi chỉ có ý định trêu đùa không ôm hy vọng y sẽ chủ động, ai ngờ tiểu Bách Lý lại cả gan thổi cho lửa cháy càng lớn. Hắn không kiềm chế được nhìn y, Lúc nãy Diệp Đỉnh Chi đang lau người cho y, áo lụa mỏng chẳng che được thứ gì ngược lại thêm phần kích thích lỏng lẻo vắt trên người y, da thịt tinh mỹ ngậm một tầng sương lấp lánh dưới ánh nến.

Diệp Đỉnh Chi nuốt khan một ngụm, cổ họng có chút khô nóng, hắn liếm môi kéo lấy cổ chân y, nháy mắt đem y đè dưới thân. Bách Lý Đông Quân tận lực giấu mặt vào hai bàn tay. Diệp Đỉnh Chi nhếch miệng hôn nhẹ vào eo y, Bách Lý Đông Quân khẽ rùng mình một cái giãy dụa:

"Vân ca... mau buông ta ra."

"Gọi một tiếng phu quân, ta sẽ thả đệ ra."

Bách Lý Đông Quân nhất thời đông cứng như đá, Vân ca từ khi nào trở thành một kẻ như vậy? Y toan lấy chân đạp hắn lại bị hắn biết trước cầm lấy cổ chân giơ lên, hắn cắn nhẹ vào đùi y:

"Mau... nếu không..."

Diệp Đỉnh Chi xấu xa cách một lớp lụa cắn xuống ngày càng gần, Bách Lý Đông Quân khẽ rùng mình sau đó cắn môi bật ra một tiếng nhỏ như muỗi kêu:

"Phu quân!"

Diệp Đỉnh Chi hai mắt sáng rỡ kéo lấy hai tay y đè qua đầu:

"Ta không nghe rõ."

Bách Lý Đông Quân lườm hắn:

"Huynh ức hiếp ta."

Diệp Đỉnh Chi thấy y tức giận gương mặt phồng lên hồng hồng cực kỳ đáng yêu không nhịn được hôn xuống. Nụ hôn lúc đầu nhẹ nhàng dần dẫn dụ y hé miệng, sau đó là bá đạo cắn mút triền miên, môi y bị hắn dày vò bóng loáng mê ly, nước miếng không kịp nuốt trượt xuống cằm. Diệp Đỉnh Chi nhìn y há miệng thở dốc, đưa tay miết nhẹ môi y:

"Đông Quân gọi lại một lần được không?"

Bách Lý Đông Quân nghiêng đầu qua một bên làm bộ dỗi sau đó không chịu thua đáp:

"Diệp nương tử."

Diệp Đỉnh Chị thấy y ngang bướng cũng đáng yêu không chịu được bật cười:

"Được vậy hãy để nương tử ta đây phục vụ phu quân nhé"

Bách Lý Đông Quân nhìn ánh mắt xấu xa của hắn nuốt xuống một ngụm nước miếng sợ hãi nắm lấy y phục lắc đầu:

"Huynh muốn làm gì?"

"Dĩ nhiên là giúp đệ nhớ lại chuyện nhỏ ở ôn tuyền rồi."

Lúc đó y thần trí mơ hồ không nhớ rõ ràng lắm nhưng đại khái y cũng biết hai người làm gì nên ngay lập tức đập tay vào ngực hắn phản đối, y vẫn còn nhớ sau ngày hôm đó toàn thân đều đau:

"Không được, Vân ca huynh mau tránh ra."

Chút sức lực nhỏ của y chẳng thay đổi được điều gì nhưng khác với lần trước, lần này Diệp Đỉnh Chi nghĩ tới y mới tỉnh dậy nên không dám làm quá. Chỉ khiến y ở dưới thân hắn khóc lóc đầy mị hoặc liên tục nói:

"Phu quân mau dừng lại... A..."

Diệp Đỉnh Chi nhìn y mệt mỏi ngủ thiếp đi  thỏa mãn ôm người ngủ một mạch tới tận chiều hôm sau. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro