Bách hoa dược ( h+ )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( chương này có thể sẽ occ, và nó dựa trên trí tưởng tượng của nhỏ sốp, mn hoan hỉ đọc thoi nha, vui lòng kh toxic :33 )
...

Tắc Hạ học đường vòng thi chung kết, Thanh Long môn có hai đường, trái sống phải chết, bởi vì đường bên phải đã có người mai phục sẵn, đợi thời cơ để bắt Bách Lý Đông Quân đi.
Nguyệt Dao đau đầu suy nghĩ, lần này nếu không mang được võ mạch trời sinh đem về, sau đó để Bách Lý Đông Quân trở thành đệ tử của Lý Trường Sinh, thì e là sau này sẽ không còn cơ hội cho Bắc Khuyết phục quốc, đắn đo lưỡng lự, cuối cùng nàng cũng quyết định làm theo kế hoạch, lừa Bách Lý Đông Quân đi bên phải. Diệp Đỉnh Chi từ đầu đã nghi ngờ nàng, nên đã cùng y đi chung đường.

Trên đường quả nhiên đã có Tử Y Hầu và Bạch Phát Tiên đứng chờ, nhìn thấy Bách Lý Đông Quân, bên cạnh còn là Diệp Đỉnh Chi, rất nhanh Tử Y Hầu đã nhìn ra Diệp Đỉnh Chi cũng là võ mạch trời sinh. Tình huống trước mắt, muốn tránh cũng không được, cuối cùng rơi vào cuộc truy đuổi, Bách Lý Đông Quân đã bị thương.

Quan trọng là y cảm thấy thân thể của mình đang rất kỳ lạ...!

- Đông Quân ngươi làm sao vậy? "

- Ta... "
Bách Lý Đông Quân thở hổn hển, như có như không sức lực, nương theo Diệp Đỉnh Chi đỡ lấy để có thể đứng vững.

Thân thể nóng như lửa đốt, hơi thở dồn dập, ánh mặt xẹt qua khuôn mặt tuấn tú của Diệp Đỉnh Chi, trong đầu liền xuất hiện rất nhiều hình ảnh không đúng đắn. Lắc mạnh đầu vài cái, cố gắng lấy lại ý thức, như chợt nhớ ra gì đó, không tin mà mở to mắt.

- Không... không phải chứ... sao lại đúng ngay lúc này... "
Bách Lý Đông Quân lắp bắp nói không nên lời.

- Các ngươi đều đã bị thương rồi, nên ngoan ngoãn theo chúng ta về thì hơn "

Diệp Đỉnh Chi một bên vịn Bách Lý Đông Quân, liếc mắt nhìn Tử Y Hầu :

- Ngươi nằm mơ đi! "

Sau đó Diệp Đỉnh Chi dùng Bất Động Minh Vương Công đả thương Tử Y Hầu cùng Bạch Phát Tiên, thừa cơ hội bọn hắn không để ý ôm lấy Bách Lý Đông Quân chạy đi.

Bách Lý Đông Quân bị thương không nhẹ, Diệp Đỉnh Chi cũng không tốt mấy, vẫn cố gắng một đường chạy trốn khỏi đám người Thiên Ngoại Thiên.

Trong căn nhà hoang đổ nát, Diệp Đỉnh Chi ôm người đặt lên giường, lại vô tình chạm phải thân thể nóng đến bỏng da của y.

Bách Lý Đông Quân cảm thấy mọi thứ xung quanh đã rất mờ mịt, lục phủ ngũ tạng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt không ngừng, làn da mẫn cảm như ngàn vạn con kiến tới lui, cảm giác ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Đưa tay sờ soạn khắp người, khiến y phục xộc xệch, cổ áo bị y kéo đến lộ một bên xương quai xanh. Diệp Đỉnh Chi cố gọi y mấy lần, nhưng dường như càng gọi càng khiến người trên giường cuồng loạn mất kiểm soát hơn.

Bách Lý Đông Quân dùng sức kéo Diệp Đỉnh Chi nằm xuống giường, cả người liền mềm nhũn ra ngã rạp lên người hắn, hơi thở nóng bỏng phà vào cổ, khiến Diệp Đỉnh Chi cũng dần trở nên tâm phiền ý loạn.

Bách Lý Đông Quân như có được một ít ý thức liền chửi thề trong lòng. Không ngờ tới bản thân sẽ phản ứng với nam nhân như vậy, trước khi đến Thiên Khải mẹ y là Ôn Lạc Ngọc đã dặn dò rất rõ ràng, chỉ cần y không tiếp xúc đụng chạm nữ nhân thì bách hoa dược gì đó sẽ không phát tác, y vô cùng nghe lời, chẳng đếm xỉa gì tới nữ nhân, từ lúc ở vòng sơ khảo kỳ thi Tắc Hạ học đường gặp Diệp Đỉnh Chi thì hắn là người mà y tiếp xúc nhiều nhất, vô cùng thoải mái, bởi y nghĩ bách hoa dược chỉ phản ứng với nữ nhân.
Bây giờ thì hay rồi, thân thể của y không những phản ứng với hắn mà sự ham muốn trong lòng mãnh liệt đến mức chỉ nhìn hắn thôi đã muốn đè hắn xuống mà thao rồi...

- Diệp... Diệp Đỉnh Chi... ngươi giúp ta với, ta sắp không chịu nổi nữa rồi... "

Bàn tay không mấy yên phận của y lần mò khắp người Diệp Đỉnh Chi, cúi xuống cắn vào hõm cổ hắn một cái, y phục đã bị kéo xuống một nửa, trước ngực lên xuống lúc ẩn lúc hiện một làn da trắng nõn.

Hơi thở của Diệp Đỉnh Chi cũng bắt đầu gấp gáp, tâm tình hết sức bất ổn trước những hành động của y, vội bắt lấy bàn tay đang làm loạn trên người mình.

- Bách Lý Đông Quân, rốt cuộc ngươi đã ghẹo phải cô nương nhà nào, mà khiến họ cho ngươi hạ xuân dược thế này? "

Ý thức của Bách Lý Đông Quân như dây đàn kéo căng, ngọn lửa nhen nhóm trong lòng cùng dục vọng muốn vồ vập lấy hắn, nằm trên người Diệp Đỉnh Chi, cố gắng dụ dỗ, phía dưới như đang giam cầm một vật cương cứng ra sức động đậy không ngừng.

- Xuân dược cái đầu ngươi... đây là phát tiết của bách hoa dược... "

- Nhìn xem phát tiết của bách hoa dược gì đó có khác gì với xuân dược không? "

- Ngươi... Con mẹ nó! Diệp Đỉnh Chi ngươi nói nhiều quá! Đợi ngày mai ta tỉnh táo rồi sẽ giải thích cho ngươi. Còn bây giờ nếu ngươi không giúp ta thì sau một canh giờ nữa ta sẽ mất mạng.. "

Bách Lý Đông Quân đã sắp không chịu nổi, dục vọng trong người không chừa cho y đường lui. Bách hoa dược này sau khi phản ứng nếu không được phát tiết thì qua một canh giờ lục phủ ngũ tạng của người đó sẽ bị chính dục vọng trong người tàn phá, cào xé đến chết.
Y đương nhiên không muốn mình sẽ chết sớm như vậy, đang là một bá vương thành Càn Đông, chẳng lẽ chỉ rời xa gia đình một thời gian đã đoản mệnh mà chết, y còn chưa bái Lý Tiên Sinh làm thầy, còn chưa vang danh thiên hạ, chưa trở thành tửu tiên nữa mà.

Bây giờ lại đang trong nghịch cảnh bị truy đuổi đến thừa sống thiếu chết này, chỉ biết khóc lóc thảm thiết cầu hắn cứu mình. Lý trí cùng dục vọng đan xen nhau, chỉ một chút nữa thôi, không còn ý thức được gì, thì có thể y sẽ làm ra hành động gì đó rất đáng sợ.

- Ngươi phát tiết như vậy, nếu hôm nay không phải ta mà là người khác, ngươi sẽ cầu họ cứu mình như vậy ư? "

Bách Lý Đông Quân chôn sâu vào hõm cổ của hắn, nghe hắn nói liền cảm thấy bản thân như đã bị xúc phạm, cắn mạnh vào cổ hắn một cái, âm thanh nức nở bởi tác động của bách hoa dược xen lẫn một phần tức giận :

- Bách hoa dược không phải ai cũng sẽ phát tiết, Diệp Đỉnh Chi ngươi là người mà ta tiếp xúc nhiều nhất từ khi đến Thiên Khải, nếu không phải thân thể ta phản ứng với ngươi, thì ta đã không phải khổ sở như vậy... "

Diệp Đỉnh Chi trong lòng có rất nhiều cảm xúc, mặc dù hắn không biết bách hoa dược là thứ gì mà có thể khiến y trở nên rù quyến như vậy, nhìn người phía trên đang thấp thỏm, bản thân nhịn không được mà muốn trêu chọc y đủ điều.

- Vậy bây giờ... ta phải chịu trách nhiệm sao? "

Bách Lý Đông Quân đã đạt tới cực hạn, không có nhiều thời gian mà phân tích với hắn, ưỡn người lên phía trước, cắn lấy cánh môi của hắn đến rỉ máu, giở giọng mèo con ngọt ngào mà dụ dỗ :

- Diệp ca ca... huynh rủ lòng từ bi giúp ta đi, có được không? Ta thật sự không thể... không thể chịu nổi nữa rồi.. "

Lý trí của Diệp Đỉnh Chi tựa như dây dàn, một tiếng gọi " Diệp ca ca " của y như đã gãy lên từng nhịp, vội kéo Bách Lý Đông Quân lật ngược lại, đè y dưới thân mình, đôi tay thon dài vuốt ve từng tấc trên khuôn mặt rồi trượt dài xuống xương quai xanh đang lấp ló sau y phục vướng víu.

Không biết vô tình hay cố ý, bên dưới hai người như đã chạm vào nhau, sau lớp y phục, mãnh liệt muốn thoát ra ngoài.

Miệng nhỏ khé hở, giọng điệu như mật ngọt rót vào tai đối phương :

- Diệp ca ca... phía dưới của huynh đã động rồi aa ~ "

Diệp Đỉnh Chi rốt cục không chịu được cám dỗ, mạnh mẽ hôn xuống đôi môi như yêu tinh đang mê hoặc người kia.

Diệp Đỉnh Chi luồn lách khoáy đảo trong khoang miệng, mút lấy không ngừng, cảm giác tê dại kéo tới, bên dưới càng mãnh liệt động dậy, như con sói bị nhốt mà vồ lấy nam nhân phía trên.

Y phục không hẹn mà cùng nhau rơi hết xuống đất, Bách Lý Đông Quân lúc này hoàn toàn đã bị bách hoa dược làm mờ lý trí, thân thể trần trụi, cả một cảnh xuân phơi bày trước mặt, phía dưới bị nam nhân trêu chọc, một ngón, hai ngón rồi lại ba ngón từ từ ra vào huyệt đạo, khoái cảm chạy đến đại não, khiến y vừa tê dại lại vừa thỏa mãn rên rỉ.

Diệp Đỉnh Chi nhìn thứ dương vật trước mắt đã dựng đứng của người dưới thân, một tay nắm lấy xoa bóp lên xuống, nơi huyệt đạo một chất dịch ấm nóng chảy dài xuống, đột nhiên Diệp Đỉnh Chi rút tay ra khiến y chỉ kịp kêu lên một tiếng.

- Bách hoa dược gì đó quá lợi hại rồi, phía dưới của Đông Quân ngậm chặt tay ta đến muốn đứt rời "

Diệp Đỉnh Chi đem hai chân y mở rộng, lộ ra một mỹ cảnh xinh đẹp của người dưới thân, huyệt đạo khé hở, chất dịch trắng đục kia nhiễu từng giọt ở hai bên mép thịt hồng.

Bách Lý Đông Quân nhất thời đã ngại ngùng đến mức không dám nhìn thẳng, vội lấy tay che mắt.
Diệp Đỉnh Chi cong môi lộ ra ý cười, cúi xuống hôn đến từng tấc da thịt của đùi non, sau đó ngậm lấy thứ đã cương cứng trước mắt. Bách Lý Đông Quân lập tức giật nảy lên, cong người thành một vòng cung, khoái cảm từ phía dưới truyền đến quá rõ ràng, đôi môi lên xuống ở dương vật cuối cùng đã xuất ra trong miệng hắn. Lần đầu y trải qua tư vị khi lên đỉnh, vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, ngửa cổ ra sau thở hổn hển.

Diệp Đỉnh Chi đưa tay lau đi chất dịch còn vương ở khóe miệng, vòng tay ra sau gáy, ép y vào nụ hôn sâu, đến khi rời môi vẫn có ý đồ trêu chọc, một tay nắm lấy dương vật của mình đụng chạm ở nơi huyệt đạo, tay kia ở trước ngực y xoa nắn hai hột đậu đến sưng tấy.

Dưới sự trêu ghẹo đó của hắn, Bách Lý Đông Quân càng thêm quẩn bách.

- Ưm... Diệp Đỉnh Chi tên khốn nhà ngươi, nhanh cho thứ đó của ngươi vào, đừng có mà giở trò trêu chọc... của ta như vậy... "

Diệp Đỉnh Chi cúi xuống, chiếc lưỡi linh hoạt liếm cắn bên vành tai y.

- Bách Lý Đông Quân... bây giờ ngươi mới là người đang cần ta giúp đấy nhé! "

Bách Lý Đông Quân lập tức hoảng loạn, bây giờ nếu hắn bỏ y giữa chừng chắc y sẽ chết mất, sự ham muốn thèm khát kia đối với dương vật của hắn quá sức mãnh liệt đi.

Bách Lý Đông Quân thấp giọng nỉ non, cố gắng lấy lòng hắn :

- Đúng... đúng vậy a ~ Diệp ca ca, huynh nhanh đến thượng ta đi... ta muốn... rất muốn thứ đó của huynh... ha.. "

Lời đã nói như vậy, Bách Lý Đông Quân không chịu được sự phát tiết của bách hoa dược, y cong chân, dùng đầu gối cọ xát tới lui ở hạ bộ của hắn, biết được ý đồ mời gọi đó của y, Diệp Đỉnh Chi phối hợp một chút, đem tay y đặt ở dương vật của mình, Bách Lý Đông Quân như cảm nhận được thứ mình đang ham muốn, liền vụng về xoa nắn.

- Ngày mai khi tỉnh táo lại, nhớ đến những chuyện hôm nay, từng lời nói đến hành động đều vô cùng mời gọi người khác đến chơi mình như vậy. Có khi nào đệ sẽ xấu hổ đến mức tự đào hố chôn mình luôn không? "

Diệp Đỉnh Chi dùng sức nắm lấy eo y, mượn lực đâm thẳng vào huyệt đạo, Bách Lý Đông Quân kinh hãi hét lớn một tiếng, sau đó như đã thỏa mãn sự ham muốn thèm khát của mình, miệng nhỏ phát ra những âm thanh rên rỉ rất chi là ngọt ngào.

Bên dưới huyệt đạo co bóp không ngừng, dùng sức hút lấy dương vật thô to gân guốc, từng cú đâm của hắn đều lút cán sâu vào vách thịt ẩm ướt.

Diệp Đỉnh Chi nắm lấy tay y đặt lên vai mình.

- Ôm ta.. "

Bách Lý Đông Quân vô lực, nghe hắn nói liền như trẻ ngoan vâng lời người lớn, vòng hai tay ra sau ôm cổ hắn, huyệt nhỏ phía dưới liền róc rách chảy nước không ngừng.

Cảm giác vừa đau vừa len lỏi khoái cảm, y thật sự sắp phát điên lên vì sướng luôn rồi.

- Ưm... ha... nhẹ... nhẹ một chút... aaa... "

Diệp Đỉnh Chi giúp y vuốt từng lọn tóc ra phía sau, rồi đỡ lấy đầu y, mạnh mẽ hôn môi, đè xuống những âm thanh rên rỉ.

Môi lưỡi quấn quýt một hồi, Bách Lý Đông Quân cả thân thể như treo hết trên người Diệp Đỉnh Chi, y gục mặt xuống bả vai hắn, ra sức thở hổn hển.

Đột nhiên, Diệp Đỉnh Chi đè y xuống giường, bên dưới theo đà đâm sâu vào, vừa mạnh vừa nhanh, bất ngờ trước hành động này, y chỉ có thể khổ sở tiếp nhận.

- Diệp... Diệp ca ca... huynh nhẹ một chút.. nhẹ một chút đi mà... ưm... a.. a... "

Thiếu niên đắm chìm trong dục vọng, nam nhân phía trên điên cuồng cày cấy.
Diệp Đỉnh Chi thỏa mãn đến tê dại, dồn lực vào eo, không ngừng thọc vào rút ra, huyệt đạo chặt hẹp nuốt lấy. Cảm nhận từng cú đâm của hắn, đôi mắt y mông lung, đầu óc trở nên trống rỗng, thân thể rung rẩy vì sướng mà mềm nhũn ra.

Bách Lý Đông Quân chẳng còn một chút sức lực, nước mắt sinh lý chảy dài xuống gò má, chỉ có thể ở dưới thân hắn nghẹn nào mà nức nở từng lời. Diệp Đỉnh Chi nhìn y bị chơi đến thần hồn điên đảo, khuôn mặt ửng hồn, thân thể vốn trắng nõn đó, bây giờ từ phần cổ trải dài xuống đùi non hai bên, đều có rất nhiều dấu hôn đỏ đến chói mắt lưu lại, mỹ cảnh trước mắt quá là xinh đẹp rồi.

Cái gọi là mỹ cảnh xinh đẹp này... đương nhiên chỉ có một mình hắn được ngắm.

Dương vật im lìm nằm bất động trong cơ thể y, hắn đưa tay vuốt ve gò má, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, sau đó nắm lấy cằm y nâng lên.

- Bách Lý Đông Quân, trong đệ bây giờ thật dâm đãng, rất đáng yêu đấy nhé... "

Y mệt mỏi rã rời, bách hoa dược dường như vẫn chưa phát tiết hết, dục vọng trong người vẫn đang nhen nhóm, huyệt đạo chảy ra chất dịch, từ từ co bóp cắn lấy dương vật nam nhân thêm lần nữa.

- A... ha... ưm... "

Bách Lý Đông Quân vặn vẹo thân thể, ưỡn người về phía trước, giống như mỡ dâng miệng mèo cho hắn, ý đồ đang muốn động dương vật bên trong, nhưng bây giờ y tựa như một con búp bê rách, chút sức lực ít ỏi đã bị rút cạn sau những cú đâm mạnh bạo của hắn.
Diệp Đỉnh Chi nhếch môi, nhìn y đang khổ sở dưới thân muốn động, không nghĩ tới bách hoa dược có thể khiến y dâm đãng, thèm khát đến mức này.

- Vẫn chưa thỏa mãn ư? "

- Ta.. ta không biết... ha... bách hoa dược trong người ta có lẽ vẫn chưa tan hết. Diệp ca ca... mau đến chơi ta đi... aa.. "

Nghe lời này của y, Diệp Đỉnh Chi vui sướng như vớ được vàng, bắt đầu động đậy ra vào ở huyệt đạo.

- Được, vậy thì chơi đến khi thỏa mãn đi... "

Đêm khuya tĩnh mịch, không gian lại tĩnh lặng, những ngôi sao lấp lánh giữa bầu trời đêm, mọi thứ như đã chìm vào giấc ngủ, chỉ có căn nhà hoang đó, len lỏi ánh trăng chiếu vào, bóng người lắc lư, những âm thanh rên rỉ hay tiếng va chạm thân thể vang lên rất rõ ràng, nam nhân phía trên mồ hôi như mưa, người dưới thân vừa khổ sở vừa hưởng thụ cảm giác sung sướng khi lên đỉnh.

...

Đợi đến khi tỉnh lại thì đã là buổi chiều ngày hôm sau, Bách Lý Đông Quân cả người ê ẩm, đau nhức, phần hạ bộ đau rát khó chịu, từng mảnh ký ức của tối hôm đó như xe tăng ù ù kéo về trong đầu, chưa kịp lấy lại bình tĩnh đã nghe Lôi Mộng Sát một bên càu nhàu.

- Tỉnh rồi à? Ngủ ngon chứ nhỉ? Nhanh chuẩn bị đi, sư huynh đưa ngươi đi gặp sư phụ "

- Khoan đã... Diệp Đỉnh Chi hắn đâu rồi? Hắn có đến bái sư không? "

- Bái sư cái gì chứ... buổi sáng hôm nay hắn đưa ngươi về thì đã rời đi rồi, còn nữa, Diệp Đỉnh Chi hắn là đồ đệ của Vũ Sinh Ma, cho nên hắn sẽ không bái Lý Tiên Sinh làm thầy đâu! "

- Cái gì.. hắn rời đi rồi á...? Tên khốn này... ta phải đi tìm hắn! "

- Ê... ê... ngươi muốn đi tìm hắn cũng được, nhưng mà trước hết ngươi phải đến Tắc Hạ học đường làm lễ bái sư đã, mọi người vẫn đang đợi ngươi "

Bách Lý Đông Quân tức đến xì khói, buổi tối hôm đó chắc y đã bị ma xui quỷ khiến, chính mình đã cùng hắn làm ra loại chuyện đó... aaa... dâm dục cỡ đó rồi, đã mời gọi hắn thì thôi, tiểu bá vương thành Càn Đông thế nào lại còn nằm dưới để bị thao đến mức như vậy chứ...???

- Bách Lý Đông Quân à, ta hỏi ngươi... có phải ngươi bị ngươi khác truy đuổi đến mức bị thương nặng không thể nhận dạng rồi không? Nhìn xem cổ của ngươi có rất nhiều dấu vết lạ đấy... giống như.. như... "

- Ngươi im đi cho ta, mau cút ra ngoài... ta... ta sẽ đến học đường sau... "

Bách Lý Đông Quân kéo Lôi Mộng Sát đẩy ra ngoài, sau đó vội đóng sầm cửa lại, y thầm chửi thề trong lòng, nghĩ Diệp Đỉnh Chi hắn là người hay là cầm thú mà chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Thân thể ngọc ngà của y, từ trên xuống dưới, không chỗ nào là không có dấu hôn và dấu cắn lưu lại.

- Khốn nạn, vô liêm sĩ. Diệp Đỉnh Chi ngươi được lắm, chơi xong liền bỏ đi như không có chuyện gì như vậy, tốt nhất đừng để tiểu gia ta tìm thấy ngươi, nếu không ta nhất định sẽ đánh chết ngươi! "

Mấy ngày sau đó, thân phận của Diệp Đỉnh Chi đã bại lộ, triều đình dán cáo thị truy nã khắp thành Thiên Khải.
Diệp Đỉnh Chi tên cũ Diệp Vân, dư nghiệt phủ tướng quân năm xưa.

Mùa đông lạnh, thiếu niên đứng chôn chân dưới tuyết, đôi mắt nhìn chăm chăm cáo thị trước mặt, ngực như bị thứ gì đó nện xuống một quyền.

- Diệp Đỉnh Chi... tên cũ Diệp Vân... "

Nước mắt lăn hai bên gò má, âm thanh rung rẩy nghẹn ngào từng lời.

Lúc này trong góc khuất một lực nắm lấy cánh tay y kéo về sau, đến khi phát giác Bách Lý Đông Quân giãy giụa muốn thoát ra, gằng co một hồi, cuối cùng đã bị người nọ lôi kéo vào trong con hẻm nhỏ.

- Ngươi là ai vậy hả? Mau buông ta ra! "

Bách Lý Đông Quân bị dồn vào tường, người trước mắt đè ép lên, ghé sát vào vành tai y, cắn nhẹ :

- Đừng sợ... là ta "

Nghe thấy âm thanh quen thuộc đó, Bách Lý Đông Quân liền ngơ người một lúc, cảm giác như sắp khóc đến nơi.

- Vân... Vân ca... là huynh sao? "

Sắc trời bên ngoài đã tối, tuyết rơi càng lúc càng nhiều, trong góc tối con hẻm, thiếu niên bị hôn đến nhũn người, vô lực dựa vào người nam nhân.

- Đông Quân đệ mau giải thích cho ta, phát tiết của bách hoa dược gì đó, nếu còn có lần sau nữa thì thế nào? "

- Bách hoa dược chỉ phát tiết một lần, sẽ không có lần sau... Huynh biết đấy, mẹ ta và cữu cữu đều là người đứng đầu độc dược trong thiên hạ, năm ta mười tuổi, mẹ ta vì muốn bảo vệ ta nên đã cho ta hạ một loại độc, sau này bất kỳ loại độc nào trên thế gian cũng sẽ không ảnh gì đến ta, nào ngờ lại vô tình trúng phải bách hoa dược của mẹ ta .. "

- Bách hoa dược tuy không có thuốc giải, nhưng những người trúng phải nó thì sẽ giống như một hạt mầm dục vọng được gieo trong người, lớn dần theo năm tháng, trừ khi gặp được một người thật sự phù hợp, thân thể phản ứng, bách hoa dược phát tiết, sau một canh giờ nếu không được giao hợp ham muốn, thì sẽ chết dưới chính dục vọng của mình "

- Thế hôm đó bách hoa dược trong người đệ đã phản ứng với ta ư? "

- Mẹ ta nói, chỉ cần không đụng chạm hay tiếp xúc gần với nữ nhân, thì bách hoa dược sẽ không phản ứng, nhưng bà ấy lại không nói nó sẽ phản ứng với... nam nhân... "

- Nói như vậy, thì ta thật sự là người may mắn rồi... "

Diệp Đỉnh Chi cúi xuống cắn nhẹ lên môi dưới của y, Bách Lý Đông Quân bị hắn giam cầm trong ngực, y cũng chẳng buồn phản kháng, hôm đó đã cùng nhau nháo nhào đến như vậy... nghĩ tới thôi đã khiến y vô cùng xấu hổ.

- Vân ca, huynh ở bên ngoài như này sẽ không an toàn, hay là huynh cùng ta về Tắc Hạ học đường gặp Lý Tiên Sinh đi "

- Không cần đâu, sư phụ đã gửi thư kêu ta về Nam Quyết, nên lần này ta đến là gặp đệ để từ biệt... "

- Huynh... huynh phải đi sao...? "

- Đông Quân ngoan nào, ở lại đây đợi ta, đợi mọi chuyện lắng xuống ta sẽ quay lại tìm đệ "

Gặp lại chưa bao lâu đã từ biệt, nói không buồn chính là nói dối, nhưng bây giờ hắn đang là khâm phạm triều đình, ở lại Thiên Khải thì quá mức nguy hiểm, về Nam Quyết ít nhất Vân ca của y sẽ an toàn hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro