9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Anh đến quầy, mang ra một phần Gelato cho cún con.

"Ăn đi. Chắc cưng cũng thích loại này."

Sau đó Diệp Anh không nói gì nữa, Thùy Trang trông thấy khoé mắt cô đỏ hoe, khó khăn nuốt xuống những muỗng kem kia. Nàng chẳng rõ cô làm sao nhưng đáy lòng lại dâng lên cảm giác xót xa. Nàng đi đến ly kem của Diệp Anh đang ăn dở, cúi xuống ăn thử một chút.

Sau lớp vỏ đắng nghét ấy là một vị ngọt không tưởng. Nó không giống như loại kem mà nàng thường ăn, Gelato vừa bỏ vào miệng đã thấy vị ngọt lan tỏa, nhưng dần dần vị ngọt ấy nhạt đi. Hoá ra Nguyễn Diệp Anh thích mùi vị thế này sao? Thùy Trang ngẩng đầu nhìn cô, Diệp Anh không cười nữa, cô chỉ thở hắt một tiếng rồi đưa tay lau vết kem dính trên mũi nàng.

"Cún con, đã đến lúc Diệp Anh phải về rồi. Cưng cũng về nhà đi nhé."

Cô thả nàng xuống đất rồi kéo ghế đứng dậy, đi nhanh đến quầy tính tiền, sau đó Diệp Anh liền rời khỏi. Nàng nhìn theo sau Diệp Anh, những bước chân Diệp Anh trở nên nặng nề đến lạ, cô cho tay vào túi áo khoác, cúi đầu mà đi.

Dáng người cô độc ấy khiến Thùy Trang đau lòng, một suy nghĩ liều lĩnh xuất hiện trong đầu, nàng lén chạy theo Diệp Anh.

Anh yêu phút giây em gọi Anh sau ngày dài,
Anh yêu cái cách hai ta đùa vui không giống ai,
Trong Anh có bao nhiêu hy vọng, có bao nhiêu rung động,
Anh chẳng thể nên câu,
Khoảnh khắc lúc em gật đầu...

Diệp Anh vụng về ngân nga một bài hát đã cũ. Cô chẳng biết còn có thể đi đâu với con tim ngang dọc những thương tổn này. Cô cũng chẳng thể nén lại nỗi nhớ cứ day dứt mãi trong lòng lúc này. Tại sao cô lại trở thành một kẻ bị lạc trong câu chuyện tình yêu của chính mình thế này? Hoang đường quá phải không?

"Đưa hết tiền đây cho tao!"

Một tên bầm trợn từ đâu bước ra chắn đường Diệp Anh, hắn cầm chặt con dao nhỏ trong tay, hung tợn hướng về phía Diệp Anh. Cô nhíu mày. Rõ ràng tên này không biết trời cao đất dày gì cả. Hết chuyện lại đi cướp một người đã từng làm cướp như cô.

"Không có tiền." Cô khinh bỉ nói một câu.

"Mẹ, mày giỡn mặt với tao hả?"

Hắn tức giận giơ dao lên muốn xuống tay với Diệp Anh nhưng bị cảm giác đau ở chân ngăn lại. Hắn lập tức nhìn xuống, phát hiện một con cún đang cắn lấy chân mình, hẳn điên tiết đá con cún sang một bên.

"Mày dám đối xử với động vật như thế đó hả?"

Diệp Anh đá một cú vào bụng tên cướp khiến hắn ngã nhào, cô lập tức đi đến bế cún con lên.

"Sao cứ đi theo tôi như vậy chứ?"

Diệp Anh vuốt ve cún con, đau lòng khi thấy mặt nàng trầy sau cú đá của tên khốn kia. Tên cướp nhân lúc Diệp Anh sơ hở từ đằng sau vung dao đâm tới, cún con sợ hãi mở to mắt, gào to một tiếng.

"Diệp Anh coi chừng!”

Diệp Anh phản ứng rất nhanh nhẹn né sang một bên nhưng tay lại bị cắt một nhát, cô nhăn mặt, phát điên đá tên cướp mấy phát khiến hắn đau đớn ôm bụng bỏ chạy. Lúc này cô mới đưa ánh mắt hoang mang nhìn cún con.

"Cún biết nói sao?"

Vừa dứt lời, Thùy Trang trượt khỏi tay cô, rùng mình biến lại hình dạng bình thường. Nàng mừng rỡ, lao đến ôm lấy Diệp Anh.

"Diệp Anh tôi trở lại thành người rồi."

"Em... con cún đó là Trang sao? Mà vì sao Trang lại biến thành cún?"

Diệp Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao Thùy Trang có thể biến thành cún chứ? Cô ngơ ngác nhìn nàng.

"Nếu tôi biết tại sao thì đã có thể tự biến thành người lại rồi."

"Ờ ha..." Diệp Anh ngơ ngẩn gật đầu.

"Ờ ờ cái con cún ý. Tay mấy người chảy máu kìa không lo."

Thùy Trang đánh Diệp Anh một cái rồi cầm lấy tay cô, tỉ mỉ xem xét vết thương. Cũng may chỉ là vết thương nhỏ. Nàng thở phào.

"Không có sao đâu. Lát nữa tôi trở về nhà băng lại là được."

Diệp Anh rụt tay lại, lùi xuống một bước, cô sợ nàng nghe thấy tiếng tim mình đang đập một cách điên cuồng trong lồng ngực.

"Vậy thì về nhà đi."

Thùy Trang khoanh tay trước ngực, nhíu mày nhìn cô. Cái tên chết tiệt này, nàng muốn xem cô ngốc đến mức độ nào.

"Được rồi."

Nói một câu liền đuổi người ta như vậy. Diệp Anh uất ức quay lưng bỏ đi.

"Đi đâu hướng đó? Nhà ở bên này cơ mà."

Khi Diệp Anh quay lại đã thấy nụ cười rạng rỡ của Thùy Trang, nàng chẳng đợi cô trả lời, vội vã kéo cô đi.

"A~ đau! Có thể... nhẹ một chút hay không?"

Diệp Anh ứa nước mắt, tay bấu chặt xuống drap giường khi Thùy Trang dùng lực hơi mạnh. Đây rõ ràng là cố tình. Nàng cố tình muốn giết chết Diệp Anh ở nơi này mà. Thùy Trang vẫn không sao nói gì tiếp tục hoàn thành nốt công việc của mình. Đây là lần đầu tiên nàng làm mấy chuyện này.

Nàng thể là nàng chưa bao giờ phải băng bó cho bất kỳ ai thế này. Đáng ra nàng cũng muốn nhẹ tay nhưng cơn tức giận trong lòng không cho phép nàng giảm lực lại.

"Tôi bảo là... a... đau mà!" Diệp Anh vẫn tiếp tục cái màn rên rỉ không hồi kết của cô.

"Mấy người cứ rên la cho đã đi rồi tôi sẽ thu âm lại bán cho bên lồng tiếng JAV để kiếm ít tiền." Nàng tỉnh bơ buông một câu.

"Nói vậy mà cũng nói được sao? Trang thử làm tôi xem.”

Diệp Anh uất ức phân bua.

"Xong rồi." Nàng bỏ tay Diệp Anh ra, đứng dậy thu dọn bông gòn dính máu và vài thứ linh tinh khác bỏ vào thùng rác.

"Cảm ơn Trang. Vậy... tôi về nhé?"

Nguyễn Diệp Anh đúng là cái tên...! Thùy Trang bực dọc "ừ" một tiếng.

"Tạm biệt."

Cô chào nàng rồi bước ra cửa. Tự dưng cô có cảm giác mình sẽ nổi điên nếu ở gần Thùy Trang thêm một chút nữa.

"Khoan đã..."

Thùy Trang bỗng nhiên giữ lấy cổ tay Diệp Anh ngăn không cho cô có cơ hội rời khỏi. Cô khó hiểu đưa ánh mắt nhìn nàng nhưng trong lòng lại vui sướng vô hạn.

"Có chuyện gì sao?"

"Tôi muốn cùng Diệp Anh chơi lại trò chơi hôm trước có được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro