8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Anh tan ca trở về, thói quen dẫn cô đi đến ngôi nhà cũ. Cô đứng trước cửa phòng lay hoay tìm chìa khóa, túi trái túi phải đều không có. Diệp Anh bực dọc chẳng biết đã bỏ nó đi đâu, rõ ràng mỗi sáng trước khi đi làm cô đều bỏ chìa khóa vào túi rồi mới đi mà.

Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc càng lúc càng gần, nhìn thấy dáng hình thân thương từ xa đi tới, nhận ra vẻ kinh ngạc của nàng trước sự xuất hiện của cô thì Diệp Anh mới hiểu được mình đã đến nhầm nơi.

Sự ngượng ngùng khiến cả hai trở nên khó xử, Diệp Anh thầm mắng sự đãng trí của bản thân.

"Tôi... tôi để quên một ít đồ. Trang có thể cho tôi vào nhà lấy được không?"

Lời nói dối vụng về nhưng Thùy Trang lại không nhận ra, Diệp Anh trước khi đến đây đã đem tới bất kỳ thứ gì đâu.

Nàng gật đầu, mở cửa để Diệp Anh vào trong. Nàng thầm khen ngợi bộ quần áo người nọ đang mặc, thật sự đẹp và hợp hơn những bộ Thùy Trang đã mua cho cô khi đó.

Phút chốc nàng nhận ra Nguyễn Diệp Anh phải thuộc về nơi đầy ắp ánh hào quang kia thì đúng hơn cái nơi bình thường nàng đang tồn tại.

Khoé mắt nàng chợt cay, nàng cúi đầu, giấu đi nụ cười ảm đạm đang hiện diện trên môi. Diệp Anh đi đến ngăn tủ cũ, lấy đại một chiếc kẹp tóc của Thùy Trang rồi cho vào túi, cô lén ngó sang nàng, có vẻ hôm nay nàng không vui.

Cô muốn hỏi han người nọ một chút nhưng sự ngượng ngùng hiện tại khiến cô không cách nào quan tâm nàng tự nhiên như trước đây. Cảm giác yêu thương hiện hữu ngay trước mắt nhưng chẳng làm sao chạm đến khiến tim Diệp Anh bị đâm một nhát.

Cảm giác đứng cạnh nàng nhưng còn xa hơn cả khoảng cách giữa xích đạo và bắc cực khiến tim cô nhận thêm một nhát đâm nữa.

"Diệp Anh lấy xong chưa?"

Thùy Trang quay sang hỏi Diệp Anh. Ánh mắt nàng thật kì lạ so với trước kia. Cô không thể đọc được suy nghĩ của nàng thông qua đấy nữa.

"Rồi." Cô gật khẽ.

"Vậy Diệp Anh về đi, tôi mệt, tôi muốn ngủ sớm."

"Được rồi."

Diệp Anh giấu đi vẻ nuối tiếc ngập trong ánh mắt, cô cúi đầu nói với nàng một tiếng cảm ơn khách sáo rồi rời khỏi đó. Thùy Trang dựa lưng vào cửa, từ từ trượt xuống đất. Nàng bấu chặt lấy trái tim đang run rẩy, cố gắng khống chế nỗi đau đớn đang cuồn cuộn dâng lên.

Nước mắt chẳng cần sự cho phép của nàng, thoả thích rơi xuống mãi. Dù có hoài niệm, quyến luyến thế nào thì cuối cùng cũng phải tỉnh táo để nhận ra rằng nàng chỉ là một vị khách mà số phận bắt buộc Diệp Anh phải lướt qua. Nàng chẳng có quyền năng gì thay đổi sự an bài của số phận.

Cho dù nàng hiểu được rõ ràng thứ cảm giác đang lên men trong lòng, cho dù nàng vì nó mà bỏ qua JR thì cũng chẳng thể giữ được những tháng ngày cùng Diệp Anh nữa.

Vào buổi sáng khi Thùy Trang thức giấc, nàng hoảng hốt khi nhận ra bản thân đang ở trong hình dạng của một con cún, kinh khủng hơn là nàng không thể nói chuyện như lúc Diệp Anh bị biến thành cún.

Nàng bỏ chạy ra ngoài tìm đến sự giúp đỡ. Thùy Trang bước vào cửa hàng kem, ra sức dùng những động tác có thể làm để nói với những người bạn của mình nhưng họ chẳng những không hiểu ra mà còn nghĩ nàng là một con cún điên nên đuổi nàng ra ngoài.

Thùy Trang chẳng còn biết trông chờ vào ai nữa ngoài Diệp Anh, nàng liều mạng chạy đến công ty của cô.

"Diệp Anh, tôi đang ở đây!"

Thùy Trang vừa trông thấy Diệp Anh bước xuống xe, đã chạy đến ôm chân cô. Nàng trong lòng cứ ra sức gọi nhưng đáng tiếc những từ ngữ kia không cách nào thốt nên được.

"Cún của ai thế này?" Diệp Anh ngồi xuống, xoa đầu cún con đang ôm chân mình, tự nhiên nó lại khiến cô nhớ đến khoảng thời gian trong hình dạng thế này trước đây.

"Diệp Anh, là tôi Thùy Trang đây." Thùy Trang cắn nhẹ vào tay Diệp Anh

"Trở về nhà đi, chủ nhân của cưng sẽ rất lo lắng đó.”

Nói xong cô đứng dậy bỏ đi mặc cho Thùy Trang không ngừng gào thét gọi tên cô. Vậy là niềm hi vọng cuối cùng của nàng cũng tắt ngấm, nàng đành buồn bã quay lại cửa hàng kem.

Người đó...? Diệp Anh! Tối đến, Thùy Trang trông thấy Diệp Anh đứng lấp ló trước cửa hàng kem. Hình như cô muốn tìm ai trong đó thì phải. Tim nàng hẫng đi vài nhịp khi nghĩ người kia là mình. Thùy Trang nhanh chóng đi tới, cào cào lấy chân Diệp Anh khiến cô giật mình suýt nữa ngã ngửa.

"Lại là cún con sao?" Diệp Anh kinh ngạc khi trông thấy con cún ban sáng lại xuất hiện. Cún con hai mắt tròn xoe nhìn cô khiến Diệp Anh động lòng bế nàng lên.

"Thôi được rồi, Diệp Anh dẫn cưng vào ăn kem chị xinh đẹp bán nha."

Thùy Trang thật muốn hỏi người trước mặt rằng chị xinh đẹp là cô nào nhưng không cách nào nói chuyện được.

Nàng hậm hực để Diệp Anh bế mình vào trong cửa hàng.

"Lan Ngọc, lấy cho tôi 2 phần kem Tartufo."

Diệp Anh gọi kem. Đảo mắt một vòng quanh cửa hàng tìm kiếm Thùy Trang nhưng không thấy nàng khiến cô hụt hẫng.

"Trời ơi Diệp Anh, mấy ngày rồi mới gặp cậu."

Tranh thủ lúc cửa hàng vắng khách, Lan Ngọc bắt chuyện cùng cô.

"Xin lỗi nha, vừa chuyển chỗ làm mới nên hơi bận, hôm nay tôi mới có thể đến thăm mọi người." Diệp Anh cười.

"Không sao, không sao." Lan Ngọc lắc đầu rồi cười đáp lại.

"Trang đâu rồi Ngọc?" Sau vài giây chần chừ cô liền hỏi về nàng.

"Cậu ấy hôm nay không đến làm."

Lan Ngọc cũng không rõ vì sao hôm nay Thùy Trang đột nhiên nghỉ làm mà không xin phép thế này. Cậu đã gọi cho nàng rất nhiều lần nhưng vẫn không có ai nghe điện thoại.

"À..." Diệp Anh gật đầu rồi thất thểu bế cún con đến một chiếc bàn gần đấy chờ Lan Ngọc mang kem ra.

"Xui cho cưng hôm nay chị xinh đẹp không có đi làm rồi."

Diệp Anh đặt cún con ngồi trên bàn, đưa tay xoa đầu nàng. Thì ra chị xinh đẹp mà Diệp Anh muốn nói là Thùy Trang. Trong lòng nàng trở nên vui vẻ vô cùng. Nàng bắt lấy bàn tay đang đặt trên bàn của Diệp Anh, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến. Khi kem được mang ra, Diệp Anh đẩy một phần đến trước mặt cún con.

Thùy Trang không ăn. Nàng chỉ ngồi nhìn cô.

"Không thích loại này sao?"

Diệp Anh ăn được vài muỗng thì ngẩng lên, phát hiện ra cún con không động đến phần kem cô gọi liền hỏi. Cún con khịt mũi một cái. Diệp Anh mỉm cười xoa đầu nàng.

"Vậy là cưng giống chị xinh đẹp rồi, cô ấy cũng không thích loại kem này.”

Diệp Anh nhớ đến những lúc khách gọi loại kem này Thùy Trang đều luôn mang theo một chút khó chịu. Nàng nói cái vị của nó rất kì cục. Nàng cấm Diệp Anh ăn dù biết cô thích. Khi được hỏi về loại kem mình thích, Thùy Trang tức thì trả lời là Gelato, bởi vì JR của nàng rất thích loại kem ấy. Nụ cười của Diệp Anh trở nên đắng ngắt khi nhớ đến hình ảnh nàng cười thật ngọt ngào lúc ngắm anh ta ăn kem.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro