Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Anh cầm ly rượu trên tay đong đưa nhè nhẹ, cô cố gắng nhớ đến chuyện trước đây. Vẫn còn nhớ khoảng hơn 1 năm trước, cô vẫn theo thói quen đến bar chơi cùng đám bạn, hôm đó có chút chuyện vui trong lòng nên cô vung tay bao cả đám nhậu nhẹt tơi bời. Say sưa nhậu nhẹt, hai bên tay là hai em xinh tươi mơn mởn, đong đưa đút rượu cho cô. Thời điểm đó trên sàn nhảy xuất hiện một người con gái với mái tóc màu hồng nổi bật, em ấy bận trên người chiếc áo ôm sát cơ thể, chiếc quần short ngắn tới chấm mông. Một thân quyến rũ đang nhảy theo nhạc, hút hồn cả đám người bên dưới. Em ấy nở một nụ cười rạng rỡ như một nghệ sĩ đang được làm những thứ mình yêu thích. Tiếp sau đó là một màn múa cột của em, khán giả bên dưới hò hét cổ vũ, bên trên là em đang bám lấy chiếc cột sắt xoay tròn. Hai chân em kẹp lấy cột, bàn tay buông thả ngã cả người ra phía sau, cơ thể quyến rũ cứ xoay vòng.

Diệp Anh chăm chú nhìn em không rời mắt, ánh mắt đầy sự ham muốn. Cảm giác cơ thể người con gái đang mua cột trông sạch sẽ hơn tất cả những người ở đây, có vẻ như là con nhà giàu. Diệp Anh giữ nguyên tầm mắt trên người em, nuốt từng ngụm rượu để kiềm chế dục vọng đang xâm chiếm lý trí, bao nhiêu lần em ấy nhìn về phía cô là bấy nhiêu lần cô cảm thấy rạo rực. Uống một ly rượu cuối cùng thì đứng lên tiến về phía sân khấu. Diệp Anh vươn tay siết chặt chiếc eo nhỏ xinh của em về phía mình, cả hai nhìn nhau một cách say đắm.

"Người đẹp, có thể biết tên em được không?" – Diệp Anh phả từng hơi nóng rực vào tai người con gái ấy, nhỏ giọng hỏi tên em.

"Biết để làm gì khi mà ngày mai chị cũng sẽ quên chứ?" – Thùy Trang đưa tay vuốt nhẹ cổ áo sơ mi của cô, cố ý vẽ một đường dài từ xương quai xanh xuống đến khe ngực, làm Diệp Anh không nhịn nổi mà rùng mình.

"Chỉ cần em cho tôi biết tên, em muốn gì tôi cũng chiều, tên của em tôi tuyệt đối sẽ không quên đâu." – mùi hương trên người em nồng nàn quyến rũ, là loại mùi hương ai ngửi thấy cũng không ngăn được có ý đồ xấu. Diệp Anh cũng không ngoại lệ, tìm đến chiếc cổ trắng thơm của Thùy Trang rồi hôn nhẹ lên đó. Cảm giác mùi hương đi sâu vào trong phổi khiến các dây thần kinh của cô căng cứng.

"Nếu em nói em muốn chị thì chị có đồng ý không?" – Thùy Trang không vẽ vời trên cơ thể của Diệp Anh nữa mà chuyển sang đôi môi của cô, cứ sờ lướt qua nó một cách nhẹ nhàng, hệt như lông vũ.

"Em thật hư đó." – Diệp Anh cắn nhẹ lên vành tai của Trang trêu ghẹo.

"Không phải như vậy thì chị mới thích sao?"

"Nói đúng lắm, sẽ thưởng cho em ngay bây giờ."

Sau đó là một trận hoan ái của cả hai, đến gần sáng cô mới chịu buông tha cho Trang. Nhưng cô vẫn nhớ rõ, đó không phải là lần đầu tiên của Trang, em ấy đã từng làm chuyện đó không ít lần. Diệp Anh cũng chẳng quan tâm lắm, chỉ biết là cô đang thèm khát cơ thể em và em thì đang ở dưới thân cô rên rỉ. Thời điểm sau khi cả hai xảy ra quan hệ, em đã nói là em không thích những món đắt tiền, em chỉ cần có cô ở bên. Lần đầu trong cuộc đời này, Diệp Anh nghe được có người cần mình liền đem lòng yêu thích Thùy Trang, trải qua được một tuần hẹn hò Trang bắt đầu đòi hỏi những món quà đắt tiền hơn, nhưng chỉ cần là món đồ mà bạn gái thích, Diệp Anh sẽ không để cô phải thua kém bạn bè.

Bây giờ ngồi nghĩ lại, Diệp Anh chỉ có thể cười nhạt. Người mà cô cho là trong sạch lại không phải là lần đầu tiên, còn cái người bị nói là dơ bẩn thì lại trao cho cô lần đầu tiên. Rốt cuộc thì, ai mới là người không trong sạch? Thùy Trang đã bảo em không cần những món đồ đắt tiền, chỉ cần có cô là đủ, nhưng nếu cô không mua được món quà giá trị, em ấy liền xem cô như người xa lạ. Là em không cần chúng thật hay chỉ là cố tình không cần vào ngày đầu gặp gỡ, nhịn một lần nhưng có lại gấp trăm gấp ngàn lần? Đâu mới là con người thật của Trang đây? Liệu câu nói cần cô là thật sự cần hay chỉ cần tiền của cô?

Còn Quỳnh Nga, chị ta nói yêu cô, làm mọi thứ vì cô, có phải rồi sẽ như Thùy Trang lợi dụng sự thiếu thốn tình cảm của cô để có được tài sản của gia đình cô hay không? Dù sao chị ta cũng xuất phát là con nhà nghèo, chị ta thừa biết thiếu tiền nó sẽ khốn khổ ra sao. Có phải là như vậy không?

Cứ mải mê suy nghĩ mà trời cũng đã rạng sáng, cô đi tắm cho dễ chịu một chút rồi chuẩn bị đồ đi làm.

Quỳnh Nga cũng không ngủ được nên dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, lúc đang nấu đồ ăn thì một vòng tay quen thuộc đã ôm lấy chị từ phía sau.

"Sao không ngủ thêm, dậy sớm vậy?"

Mùi hương gỗ thanh mát kèm theo một chút mùi rượu bám lấy đầu mũi chị, làm cho một con người có tửu lượng kém như chị có chút say.

"Không ngủ được nên tôi dậy luôn."

"Ừm."

Diệp Anh đeo bám trên người chị như một chú cún, chị đi đâu cô sẽ theo đó, ban đầu có chút khó khăn nhưng về sau Quỳnh Nga cũng quen với việc vác thêm một cái đuôi trên người, tiếp tục nấu ăn. Diệp Anh gục đầu vào hõm cổ chị, hít lấy mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể Quỳnh Nga liền cảm thấy có chút buồn ngủ. Chợt nhớ đến vết thương tối qua của chị liền cất giọng hỏi.

"Vết thương sao rồi, còn đau không?" – bàn tay chạm nhẹ lên miếng băng ở khuỷu tay, thì thầm vào tai chị.

Chỉ thấy Quỳnh Nga lắc đầu không nói, từ phía sau liền nhìn thấy chị nổi da gà, hai vành tai đã hiện lên một màu đỏ. Diệp Anh liền nhớ đến, thì ra chị không chịu được nếu có người nói chuyện ở phía sau lưng, cô liền nổi hứng trêu chọc.

"Này, sao chị không trả lời tôi. Chị khi dễ tôi sao?"

Diệp Anh kề môi sát vào sau ót, phả từng hơi thở nóng bức vào ngay cổ chị mà hỏi, hai bàn tay vẫn giữ nguyên tư thế ôm lấy chị.

Quỳnh Nga thật sự không chịu nổi, chị cắn chặt răng để tránh phát ra tiếng rên, mà sao cô cứ đứng sau lưng chị nói chuyện hoài thế không biết. Chị chỉ biết lắc đầu từ chối, bàn tay nấu ăn cũng bị buông thả siết chặt lấy thành bếp.

"Rõ ràng là chị khi dễ tôi, tôi nói mà chị có thèm trả lời tôi đâu."

Diệp Anh lại tiếp tục chọc, chị lại tiếp tục lắc đầu.

"Tôi đã nói đến thế, chị cũng không thèm trả lời lấy một tiếng, chị ghét tôi lắm sao?"

Quỳnh Nga lắc đầu.

"Ưm~ kh..." – cố gắng điều chỉnh hơi thở, định mở miệng trả lời cô thì bản thân liền phát ra tiếng rên. Chị ngại ngùng bụm chặt miệng lại lắc đầu nguây nguẩy.

"Chị nói gì tôi nghe không rõ, chị mau nói lại đi." – Diệp Anh biết chị đã đến giới hạn, nụ cười nham hiểm được che giấu ở phía sau lưng, tiếp tục chọc ghẹo Quỳnh Nga. Chọc ghẹo chị ta là vui nhất trên đời.

Quỳnh Nga lại lắc đầu không chịu nói, Diệp Anh cũng buông tha cho chị, nhìn chị sắp khóc tới nơi rồi. Quay người chị đối diện với mình, gương mặt đỏ ửng trông rất tức cười. Cả gương mặt liền bị chị giấu sau lòng bàn tay khi bắt gặp ánh mắt cô nhìn chị, lại còn đang cười nữa.

Diệp Anh nắm lấy hai tay chị choàng qua cổ mình, ép sát chị vào người rồi thì thầm bên tai.

"Ăn sáng thay đồ xong để tôi thay băng cho chị, từ giờ tôi sẽ đưa chị đi làm, cấm tuyệt đối không được để cái tên hôm qua đưa về, nghe rõ chưa? Tôi gặp cô ta đưa chị ở đâu, liền lập tức đánh ở đó. Nhớ cho kĩ."

Quỳnh Nga gật đầu đáp ứng, gương mặt vì tư thế của cả hai mà còn đỏ hơn. Diệp Anh nhịn không được liền tìm môi chị mà hôn xuống, day dưa với nhau mãi không dứt, đến khi Quỳnh Nga đánh nhẹ lên vai cô ra hiệu thì mới chịu buông tha cho chị.

Cả hai ăn sáng xong, Diệp Anh tranh thủ lúc chị thay đồ thì lấy hộp sơ cứu ra sẵn. Băng bó xong liền đưa chị đến công ty. Hôm nay Phan Minh Huyền đi công tác nên Quỳnh Nga được dịp né tránh cô, tạm thời không cần phải giải thích với Huyền chuyện của chị.

Những ngày sau đó đều là Diệp Anh đưa chị đi làm, đón chị về rất đúng giờ giấc. Ăn cơm ở nhà ngày hai bữa cùng chị, thỉnh thoáng có ghé qua đón chị đi ăn trưa. Mỗi tối đều sẽ canh chị uống hết sữa thì mới cho chị đi ngủ, nhưng mà gần cả tuần nay đều ngủ ở phòng cô, giường của cô sắp toàn mùi của chị rồi.

Tưởng đâu mọi thứ cứ vậy mà tốt lên, không ngờ đến chiều thứ bảy cuối tuần cả hai đã xảy ra mâu thuẫn. Vì ngày mai là sinh nhật của Diệp Anh nên Quỳnh Nga tranh thủ lúc cô đi làm thì chị ở nhà đi mua nguyên liệu về làm bánh kem cho cô, nấu cho cô một bữa ăn thịnh soạn, đều là những món cô thích. Hồi hợp chờ đợi cô về đón sinh nhật cùng, cánh cửa nhà mở ra, bên trong đã tắt đèn tối thui, người làm trong nhà cũng không thấy đâu. Diệp Anh vừa định giơ tay bật đèn thì Quỳnh Nga đi từ trong bếp ra, trên tay là chiếc bánh kem đang được đốt nến.

"Happy birthday to you, happy birthday to you, happy..."

Diệp Anh không đợi chị hát hết bài liền tiến tới hất đổ chiếc bánh kem trên tay, trong lúc Quỳnh Nga còn đang ngơ ngác thì cô đã tiến lên bóp lấy cổ chị, đẩy chị thật mạnh vào tường. Cảm giác nghẹt thở khó chịu khiến chị cứ cào lấy tay cô, nhưng càng vùng vẫy Diệp Anh lại càng siết chặt hơn. Ánh đèn bên ngoài mờ ảo chiếu rọi lên gương mặt của Diệp Anh, ánh mắt tức giận và đay nghiến, gương mặt nửa tối nửa sáng nóng giận khiến cô trở nên đáng sợ. Diệp Anh nghiến từng chữ nói với chị.

"Cuộc đời tôi ghét nhất là ngày sinh nhật. Ba tôi đã bỏ mẹ con tôi khi mẹ vừa mới sinh tôi ra. Ông ta đã đi theo một ả đàn bà khác mặc cho mẹ tôi đang đau đớn vì sinh con như thế nào. Chị là đang chúc mừng vì tôi không có ba sao? Hả? Có đúng vậy không? Chị vui lắm sao Quỳnh Nga? Chị vui vì tôi bị bỏ rơi có đúng không hả?"

Qua mỗi câu hỏi, Diệp Anh lại càng dùng lực siết chặt cổ Quỳnh Nga hơn, chị cảm tưởng như cổ chị đã đứt lìa khỏi cơ thể vậy, đau đớn và khó thở, gương mặt vì thiếu máu mà trở thành một màu đỏ bầm đáng sợ, hai mắt trào ra những giọt lệ. Quỳnh Nga ra sức lắc đầu, dường như chỉ cần cố hết sức lắc đầu là chị sẽ có thể sống lại vậy, chỉ biết lắc và lắc.

"Chết tiệt."

Diệp Anh nhìn chị lắc đầu thì càng tức giận hơn, vươn tay đấm thật mạnh vào vách tường sát bên mặt chị, Quỳnh Nga sợ càng thêm sợ, hướng ánh mắt cầu xin đó vào người cô, nhưng càng làm thế Diệp Anh chỉ càng tức thêm. Cô vươn tay đấm vào tường thật mạnh thêm vài cái, ở nơi khớp ngón tay đã bắt đầu chảy máu.

"Ahhhhhhhhhhhhhh."

Diệp Anh buông thả Quỳnh Nga ra, ôm lấy đầu mà hét toán lên. tay chân không tự chủ liền đạp đổ hết những thứ có thể đạp. Chưa bao giờ Diệp Anh cảm thấy bản thân bất lực đến như vậy. Âm thanh đổ bể cùng tiếng chửi của cô làm Quỳnh Nga càng thêm hoảng loạn. Chị nằm co ro bên một góc tường, tay che đi hai tai, miệng không ngừng ho khụ khụ vì hết hơi. Chị nằm đó mà khóc, co người khi những mảnh vỡ của chiếc bình gốm bị cô quăng gần đó bay lại chị. Chị không hề biết quá khứ của Diệp Anh lại đáng thương như thế, chị không biết bản thân mình lại làm cô tức giận như thế. Chị chỉ muốn cô có được một ngày sinh nhật vui vẻ thôi, chỉ vì chị tổ chức sinh nhật cho cô nên mới xảy ra chuyện như vậy. Chị thật ghét bản thân mình mà.

Diệp Anh đạp đổ hết mọi thứ cho hả giận rồi bỏ đi, tiếng bô xe gầm rú kéo một khoảng dài làm người người khiếp sợ. Quỳnh Nga sau khi bình tĩnh hơn thì cũng lê bước chân nặng nề đi dọn dẹp lại mọi thứ. Những món ngon phải đem đổ rồi, chiếc bánh sinh nhật nằm trên sàn đã bị hư hỏng nặng, sự đau lòng của chị cứ ngày một tăng lên. Quỳnh Nga thầm trách bản thân chị vô ý, lúc nào cũng làm cho Diệp Anh chán ghét mình. Dọn dẹp xong thì chị cũng lên phòng mình, vùi mình vào trong chăn rồi nằm đó khóc, khóc đến mệt lả đi, cuối cùng chị cũng có thể đi ngủ.

_________________________

Đáng lý hôm qua là lên truyện cho mọi người rồi nhưng mà tui bị đau bụng nó hành nên hôm nay mới viết được.

Chúc mọi người đọc vui nha. Cảm ơn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro