Chương 1a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảo sao Ti Mệnh gọi đứa nhỏ này là Tiểu Tình Kiếp, bởi vì nàng vốn dĩ có phải là một cô nương trưởng thành đâu?!
Thế mà trước khi rời khỏi Thiên Phủ Cung lão còn nói với y rằng: "Thuận theo chủ ý của phụ thân ngươi, ta đã sắp xếp ổn thoả đâu vào đó, chỉ còn chờ ngươi uống canh Mạnh Bà Thang đến lịch kiếp thăng phẩm. Lần này bổn gia ta đã khổ tâm tận sức chọn lựa một tiểu tình kiếp như hoa như ngọc cho ngươi, đừng có mà vì tư tâm làm hỏng chuyện tốt.”
Sau đó lão còn tận tình chỉ điểm nơi hai người gặp gỡ đầu tiên, dưới tán cây hoa Phượng, trước dòng sông Bích Khê trên núi Đạm, Kiến thành, Hinh quốc. 
Y phải chủ động ở đó đợi đến khi Ngọ thời.
Thiệu Thanh không kiềm được giật giật khóe mắt, thật sự y rất ghét dính vào ái tình, thêm bây giờ nhìn thấy tiểu oa nhi đang đứng cách mình mười bước chân phía xa kia nữa thì… dù chấp nhận cũng chẳng biết yêu đương kiểu gì ?
Hay là phất áo trở lại Thiên Phủ cung tìm lão già đó?
Nhớ đến Ti Mệnh nước miếng tung bay kể về tiểu tình kiếp có bao nhiêu đoan trang, thùy mị, khéo léo, quốc sắc thiên hương, khoé mắt Thiệu Thanh ngày càng càng giật thêm lợi hại.
Y hướng nửa ánh mắt qua bên kia đồi đối diện, thấy tiểu oa xa xa từ lúc nào đã tiến lại gần hơn.
Trời trưa nóng nực, mồ hôi y đổ ra như thác.
Thiệu Thanh tiếp tục nghĩ về việc trở lại Thiên giới nên gặp Ti Mệnh...
Nhưng đây là kiếp nạn của y, là khổ ải cuối cùng trong bảy kiếp mà  phải vượt qua để được thăng phẩm.
Thiệu Thanh không cam tâm
Song, y phải yêu, phải yêu, phải yêu!
Y nhắm mắt, rồi lại mở mắt, tiểu oa kia đã đứng trước mặt.
Thiệu Thanh giật một cái nhẹ.
"Gì?!"
"..Sao ?"
Tiểu oa kia chằm chằm nhìn y.
Hai người lại tiếp tục nhìn nhau.
Lặng đi được vài khắc, tiểu oa mở miệng hỏi.
"Tóc kia sao có màu trắng ngọc?"
"Tóc ta?"
Đứa nhỏ gật đầu, Thiệu Thanh suy nghĩ một lúc, đáp :
"Không biết"
Y tiếp " Ngươi biết ái tình là gì không?"
Tiểu oa gật đầu.
Thiệu Thanh lập tức nhíu mày, có thể lão Ti Mệnh có ý đồ, không thể liền ép y vượt qua kiếp nạn với đứa bé mười tuổi, chắc với tính vòng vo của lão sẽ nảy sinh điều gì mới, liền hỏi thêm.
"Nói ta nghe thử xem ?"
"Tiểu nữ không chắc, ái tình là một nam một nữ bên cạnh nhau, khinh bạc ( hôn má ) rồi sinh oa oa."

Nam nhân này trông thật lạ, người bình thường tóc có màu đen, cũng có ít người tóc nâu, người già hơn thì tóc hoa tiêu hoặc là tóc bạc, còn tóc y lại có màu trắng ngọc.
Nàng nhìn một lượt từ trên xuống dưới, đúng là càng nhìn càng hút mắt.
Theo lẽ thường mà nói, cha nương nàng đã răn dạy không được gần gũi với người ngoài, đáng ra từ lúc cảm nhận được ánh mắt kia, nàng nên nhanh chóng mang theo gánh củi của mình chuồn đi thật nhanh mới đúng, nhưng đối với vị nam nhân sừng sững trước mặt này, nàng không có cảm giác bất an thấp thỏm, mà y lại  có gì đó hấp dẫn vô cùng.
"Làm sao để tiểu nữ có được mắt màu xanh ngọc như vậy?"
"Ăn nhiều rau"
"Tiểu nữ không thích ăn rau" nàng lắc nhẹ đầu nhỏ
Người kia nhìn nàng có vẻ khó chịu hơn trước.
"Về nhà đi! "
Liễu Xuyến lắc đầu lần nữa, từ từ vén váy đến ngồi bên cạnh y, hai chân như búp măng dũi thẳng về phía trước.
Gió thổi vụt qua chậm rãi, hoa Phượng theo đó rơi xuống nền đất, người bên cạnh cũng không nói gì, nàng liền suy nghĩ một lát, tìm cách bắt chuyện:
"Tiểu nữ họ Liễu, tên chỉ có một chữ Xuyến, người có thể cho tiểu nữ biết tên không?"
"Tùy tiện gọi là thúc đi." Nam nhân bên cạnh tuy hơi cau có nhưng vẫn kiên nhẫn đáp lại lời nàng.
"Ân"
Liễu Xuyến tiếp tục bặm môi suy nghĩ.
Gió lại thổi qua, hoa rơi ngày một nhiều, nàng kẹp được một cánh phượng đang từ từ rơi xuống, hai mắt mở to quay đầu sang hỏi y :
"Chắc thúc thích ăn rau lắm nên mắt mới  màu xanh hả?"
Cơ thể người bên cạnh liền cứng lại như đá, lâu sau đó không thấy động tĩnh, Liễu Xuyến bèn liếc qua, đập vào mắt là vẻ mặt đen xì của y .
Người gì kì quá ta? Nàng lẩm bẩm.
"Thúc đến từ đâu, ban nãy thúc có nói đến trấn "Thiên giới", đó là ở đâu thế?"
"Xa lắm, ngươi không đến được đâu."
Liễu Xuyến lại cau mày.
"Vậy sao thúc đến được đây?"
Thiệu Thanh không trả lời, y có thể nói mình từ trên trời bay xuống sao ?
~•~
Tiểu oa nhi tên Xuyến này đã bên cạnh y gần nửa canh giờ , cảm giác "đây là tình kiếp" trong lòng y bất giác cũng vơi đi phân nửa.
Sau đó đứa điệt nhi ( cháu ) mớ thu nhận lại hỏi thêm vài câu khó chịu.
"Cây gậy bên hông thúc có tên không? Con tiểu miêu ở nhà con được đặt là A Hắc tại vì nó có lông màu đen, còn gậy chống của thúc màu xanh xanh kìa, có phải nó tên A Lục không?"
Thiệu Thanh day trán.
"Mà cái gậy của thúc có phải được đào từ đất lên không? Thật ra đất rất tốt cho cây, đất khiến cây xanh tươi khỏe mạnh.."
Liễu Xuyễn chĩa tay về phía thanh kiếm.
"Như là A Lục nè."
Đây là Thương Long kiếm, là thượng cổ thần khí, không phải cây gậy chống lưng đâm chồi từ đất mọc ra lá cây như trong đầu ngươi.
Thiệu Thanh định lực tốt, đương nhiên sẽ kiềm chế không phun ra mấy lời như vậy. nhưng trong lòng là đang nói rất nhiều lần như vậy.
"Nhà ngươi ở đâu?"
Y cắt ngang trí tưởng tượng dào dạt của Liễu Xuyến.
Đứa trẻ này tuy hơi phiền phức, nhưng tóm lại vẫn là một dạng ngoan ngoãn, hỏi sẽ trả lời rành rọt chân thực, tuy nhiên nó cũng đồng nghĩa với việc nàng không phòng bị với người lạ lắm.
"Ân, con sống ở làng Bích Khê, đi dọc con sông này đến thượng nguồn là tới."
Liễu Xuyến chỉ về chỗ bó củi đang dựng ngả nghiêng.
"Con đang gánh củi về cho nương."
Thiệu Thanh nhìn vóc dáng nhỏ nhắn của Liễu Xuyến, lại nhìn bó củi to đùng đằng kia, lắc đầu nhè nhẹ, tuổi nhỏ đã làm việc nhọc như vậy, nhìn mặt tiểu oa cũng lem luốc, bụi bẩn bám đầy y phục, chắc gia cảnh nhà nàng không được khấm khá lắm.
Trẻ con nhân gian đa phần không được sống sung túc, y vượt qua sáu kiếp nhân sinh lúc trước cũng đã thấy nhiều.
Lúc Liễu Xuyến đến bờ sông, chắc là muốn dừng chân nghỉ ngơi một chút.
Suy nghĩ đăm chiêu một hồi, y đã thấy đứa điệt nhi của mình phá phách Thương Long kiếm rất khoái chí,rút vỏ ra rồi khép lại.
Liễu Xuyến khi trông thấy lưỡi kiếm thì thốt lên.
"Cái cây sáng quá!."
Y nghĩ, nó chưa nhìn qua một thanh kiếm chân thực lần nào sao?
"Bỏ tay ra, cái này không phải để nghịch."
Liễu Xuyến ngước lên nhìn y, rồi cúi xuống, ngoan ngoãn để thanh kiếm vào nguyên hiện trạng cũ.
Tiểu oa nhi ngậm ngùi, "ân" một tiếng buồn hiu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro