Chương 1: Gia tộc trọng nữ khinh nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tuy rằng ta hiện nay còn là đứa trẻ sơ sinh ngay cả bò cũng không thể, thế nhưng, ta rất nhanh liền biết rõ ràng mình đang ở thời đại nào cùng thân nhân. Kỳ thật này cũng không có thể trách hạ nhân lắm miệng cùng ý nghĩ của thân nhân, ai lại nghĩ đến một đứa trẻ mấy tháng có thể nghe hiểu được tiếng người đâu.

Quốc gia này vẫn là gọi là Trung Hoa, hiện tại là triều Đại Cảnh, hoàng đế họ tên là gì ta còn không tìm hiểu đến, bởi vì ở thời đại này, người thường không dám lén bàn luận về hoàng tộc, cho dù ở trước mặt trẻ con là ta. Lấy hiểu biết và tình yêu tha thiết của ta với cổ văn thơ ca đời trước, ta đương nhiên biết đó là một triều đại không hề xuất hiện trong sách giáo khoa nào hết.

Bất quá nơi đây cho dù không bàn về nhân văn địa lý phong thuỷ hay là ngôn ngữ chữ viết hoặc phong tục tập quán đều cùng Trung Quốc cổ đại mà ta biết là như nhau, thậm chí ngay cả lịch sử Tần Hán trước đây đều là giống nhau như đúc, ta cảm giác triều đại này là từ Hán triều sau đó thì dần dần lệch khỏi quỹ đạo lịch sử, thật giống như là trên một cây đại thụ sinh ra một nhánh.

Ta sinh ra trong gia tộc họ Trình, ở trấn Hồ Châu tỉnh Hưng Yên, cách Trường Giang hơn mười km về phía nam, dự đoán là ở vùng Chiết Giang trong hiện tại. Phụ thân của phụ thân của cha ta – tức ông cố của ta — từng lấy khoa cử xuất thân, chức quan cao nhất làm được tri phủ. Đáng tiếc tới đời ông nội của ta, mấy huynh đệ đi thi cho tới khi tóc trắng xóa cũng không thể ra làm quan, cuối cùng phải chấp nhận bỏ cuộc, không đau không ốm mà được một chức quan nhàn tản. Rồi tới cha ta, quá tuổi mà vẫn không thể có tên trên bảng vàng liền đoạn tuyệt ý niệm này trong đầu, dựa vào khoảng trăm mâũ ruộng tốt cùng số điếm phô (cửa hàng) của tổ tiên truyền lại, chuyển sang cuộc sống tiểu địa chủ hạnh phúc.

Phụ thân ta trước sau cưới tổng cộng ba người vợ (giai cấp địa chủ hủ bại!). Vợ cả đại thái thái họ Lưu, sau khi sinh ra đại ca Trình Chi Minh ba năm cũng không có động tĩnh, cha ta liền lấy nương ta về làm thiếp, bởi vì nương ta họ Triệu, mọi người liền đều xưng hô nàng là Triệu di nương. Nương của ta cũng không chịu thua kém, vào nhà không tới một năm liền sinh ra nhị ca ta là Trình Chi Mãng. Kết quả đại thái thái giống như bị lây truyền , tiếp theo sinh ra tam ca Trình Chi Kỳ. Sau đó bụng của nương ta và đại thái thái lại không có động tĩnh gì, vài năm sau phụ thân ta lại rước một nữ tử họ Chu về nhà, làm vợ ba. Xem ra mang thai sinh đứa nhỏ thật sự là truyền nhiễm, Chu di nương sau khi vào cửa không lâu liền đồng thời cùng mẫu thân ta truyền ra tin vui có thai.

Bởi vì đã có ba đứa con, hơn nữa phụ thân không có một nữ chưa có nữ hài, ông bà nội của ta, thậm chí phụ thân ta đều thập phần hi vọng có thể sinh ra một nữ hài tử. Mẫu thân ta vì đã sinh ra ca ca ta, về sau phân chia tài sản cũng đã được bảo đảm, hiển nhiên thập phần mong muốn có thể thuận ý các lão nhân*l, sinh một thiên kim tiểu thư. Không nghĩ tới cuối cùng vẫn là sinh ra một nam hài, trong lòng tất nhiên phiền muộn. Thực phiền muộn chính là, chỉ vài ngày sau,  Tây Viên (nơi ở của Chu di nương) liền truyền đến tin vui, nàng sinh đôi long phượng thai, thật là làm hỏng niềm vui của mọi người, ta đây cư nhiên lại không khóc không nháo, trông có chút giống với đứa trẻ ngẩn ngơ ngây ngốc.

Phụ thân cùng những người trong nhà khác tới xem ta cùng nương ta không nhiều lần lắm, phầm lớn đều vào lúc ta đang ngủ. Khi ta cùng hai đệ muội song sinh được hơn trăm ngày tuổi, mới là lần đầu tiên cùng người cả nhà gặp mặt. Nói cho cùng ta và đệ muội đều hơn trăm ngày, kỳ thật, ta biết rõ ta chỉ là vai phụ, kia một đôi người ngọc mới là diễn viên chính. Cho nên ta rất tự giác rút lui, vô thanh vô tức mà đánh giá mọi người xung quanh.

Ông nội bà nội, bà nội nhìn qua rất lớn tuổi, bộ dạng tuổi già sức yếu làm cho ta hoài nghi bọn họ có sống được qua năm nay hay không. Phụ thân ta đã biết, hơi có chút phát tướng của người trung niên, nhìn không ra có nhiều khôn khéo, nhưng là không ngốc, có thể duy trì được gia nghiệp lớn như vậy, nói vậy cũng sẽ không là một kẻ ngốc. Ngồi bên cạnh phụ thân là một người phụ nữ trung niên đoan trang tú lệ, ăn mặc dù không cần phải nói là hào hoa phú quý, chỉ nhìn vật liệu may mặc cùng vòng đeo tay chất liệu đều là thượng đẳng, cùng với quần áo bình thường của nương ta hay mặc khác biệt rất lớn, hẳn là đại thái thái. Bên cạnh người đó có hai người con trai, nói vậy chính là đại ca, tam ca của ta.

Nam hài ngồi bên cạnh nương ta, hẳn là nhất mẫu đồng bào Nhị ca của ta, người nữ trẻ tuổi ngồi cùng chỗ với nương ta hơi có chút vênh váo tự đắc, chắc hẳn là người mới lập công lớn Chu di nương, ta thực chướng mắt cái kiểu dáng điên cuồng ấy, trong thâm tâm thầm bĩu môi.

Trừ ra mấy bàn chủ trì, mấy bàn bên cạnh ta đã không có hứng thú nhìn, đơn giản là người nội tộc, họ hàng xa, hàng xóm láng giềng bạn tốt các loại, nhiều người lắm, ta nhất thời cũng không nhìn tới.

Một đại gia tộc, một Triệu di nương, một Chu di nương, hơn nữa có sáu đứa nhỏ (hơn nữa số lượng này còn có thể tiếp tục gia tăng), này sẽ không là trình diễn sống “Hồng Lâu Mộng” cho ta xem đi?

Ông nội của ta vừa đứng lên, liền tuyên bố bắt đầu bữa tiệc, những đĩa thức ăn lớn cùng rượu ngon được đưa lên liên tục. Có thể thấy, long phượng thai thực làm cho Trình gia cảm thấy thập phần cao hứng, xem ra bách nhật yến này chi ra không ít tiền.
Tuy rằng ta trước khi bị ôm ra đây triển lãm cho người ta xem đã được cho bú sữa, nhưng khi ta nhìn tới màu vàng của  vịt chiên giòn, ngửi được mùi hương tản mát mê người của đường thố ngư kia vẫn là đột nhiên nuốt nước miếng. Thật sự, hảo muốn ăn a....

Tiệc rượu quá nửa, lại náo nhiệt lên, thân bằng hảo hữu không ngừng lại đây kính rượu nhân tiện chiêm ngưỡng ba đứa trẻ mới sinh chúng ta. Ta đang nhìn xương sườn kho trên bàn đến xuất thần, thình lình trên mặt bị véo một chút, đau, ta căm giận quay đầu, di? Không có ai?

Có ma sao, vừa rồi là ai véo ta? Ta đang khó hiểu, bỗng nhiên từ phía dưới truyền tới tiếng vỗ tay của tiểu hài tử:
"Ai, hắn nhíu mày đấy, tiểu bất điểm như vậy lại có thể nhíu mày?"

Ta giận dữ, vừa nhìn xuống, thì ra là đại ca đã vừa mới tròn mười tuổi của ta, ngươi nói ai là tiểu bất điểm? Không nhìn xem ngươi mới không chút bộ dáng người lớn. Ta oán hận mà xoay qua…, không muốn nhìn hắn thêm chút nào.

Vú nuôi lúc trước ôm ta lúc đứng bên cạnh nhìn thấy nhưng cũng không thông cảm cho tâm tình ta chút nào, gặp đứa con của vợ cả lập tức ngồi xổm xuống, nịnh nọt nói:

"Đại thiếu gia, ngươi gãi hắn lại đi, hắn sẽ cười."

Ta giận hơn, người này cũng thế a! Thế nào cũng phải đem đau khổ của ta hình thành nên hành phúc của các người sao? Ai ai, đừng gãi nữa đừng gãi nữa, ha hả, ta nhịn không nổi mà cười, thật đúng là TMD ngứa mà !

"Thật sự nở nụ cười, Tứ đệ hảo đáng yêu a." Tiểu hài tử xấu xa kia lộ ra tươi cười thỏa mãn.

Chu di nương ngồi cách đó không xa nghe được đại ca khen ngợi ta, tâm trạng không hờn giận, đứng dậy đi đến trước mặt vú nuôi, liếc ta một cái, cố ý lớn tiếng nói:

"Đến, để cho vi nương ôm tiểu bảo bối của ta một cái, hai bảo bối đều lớn lên thật xinh đẹp, để ta ôm người nào trước đây?"

Lời nói của Chu di nương quả nhiên hấp dẫn sự chú ý của tên tiểu hài tử xấu xa kia, hắn bỗng chốc chạy qua đó, thỉnh thoảng lại sờ sờ khuôn mặt đứa nhỏ này hoặc lại kéo kéo tay đứa nhỏ kia, không thì lại kinh ngạc phát ra tiếng:

"Ai nha, Ngũ đệ cùng Lục muội lớn lên thật giống nhau!"

"Ngũ đệ cười đến hảo ngọt nga."

"Lục muội ngay giữa trán có một viên hồng chí (nốt ruồi đỏ), giống như son hảo đáng yêu a!"

Ta tuy rằng tạm thời thoát khỏi ma trảo của hắn mà vui mừng không thôi, nhưng rất hiển nhiên, nương của ta lại không cho rằng như vậy, từ khi Chu di nương bắt đầu nói chuyện, sắc mặt của nàng càng lúc càng không tốt, cho đến khi nghe được đại ca của ta nhắc tới nốt ruồi của lục muội, nàng đột nhiên hưng phấn mà nói tiếp:

"Trên người đứa thứ hai của ta có cái bớt, trông giống con bướm, nhìn rất đẹp!"

Ta ngất! Nương của ta à, người có chút trình độ văn hóa không thế, cái bớt này có gì đáng mà khoe ra chứ?

Không văn hóa hiển nhiên không chỉ một mình nương của ta, tên tiểu hài tử đáng ghét đó lại tức khắc chạy tới, hưng phấn ồn ào kêu lên: ” Con bướm ở đâu? Ởđâu? Ta muốn xem!”

Không để ý ta liều mạng giãy dụa, vú nuôi lập tức đem ta xoay lại, hướng lưng ra phía ngoài, xốc áo của ta lên, làm cho lưng của ta lộ ra trước gió lạnh. Được rồi, ta thừa nhận tháng ba mùa xuân ở Trung Quốc  không thể nói là lạnh, nhưng dựa vào cái gì muốn ta lộ lưng lộ ngực thản nhiên để cho người ta xem xét?

Ta giãy dụa ta giãy dụa, đang trong lúc ở ta không ngừng cố gắng, đột nhiên nghe được một thanh âm già nua vang lên:

"Ba đứa nhỏ này còn chưa có tên sao?"

Ta ngẩng đầu, gặp phụ thân ta đứng lên, khom lưng cung kính nói với ông nội của ta:

"Vâng, thỉnh phụ thân đại nhân ban thưởng danh."

"Ân." Ông nội của ta gật gật đầu, vuốt vuốt râu, trầm ngâm một chút, nói:

"Đứa thứ tư đã có bớt hình con bướm, gọi Trình Chi Điệp được rồi. Đứa thứ năm Trình Chi Nguyên, đứa thứ sáu Trình Chi Hồng."

Hóa ra toàn gia này đều là thất học, ta giận! Có đứa nhỏ nam kêu "Điệp" sao? Đây là nữ hài tử tên được hay không?

Lăn qua lăn lại cả một ngày lại còn bị vây quanh thân thể trẻ con cảm thấy mệt mỏi, hai mắt khẽ nhắm, ta dần chìm vào giấc ngủ.
Khoảnh khắc mất đi thần trí, ta chính là nghĩ, có thể hay không, đổi một cái tên?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro