Sống lại! Mang theo trí nhớ kiếp trước.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên tai truyền đến tiếng gió gào thét, ta trôi nổi trong không trung, không có cảm giác, kinh ngạc, hỗn độn, không biết phương hướng. Bóng tối vây quanh ta, ta không nhìn thấy đường, cũng không tìm được phương hướng.

Này, chính là chết sao? Ta buồn bã cười, nếu ta còn có thân thể, còn có thể cười như trong lời nói. Báo ứng a báo ứng, nguyên lai tử vong một chút cũng không đáng sợ, đau đớn chỉ là trong khoảnh khắc, thế giới liền quy về sự yên lặng. Này bóng tối vô biên vô hạn, tịch mịch, cô độc mới là đáng sợ nhất!

Ta phiêu đãng đã bao lâu, một ngày? Hai ngày? Một năm? Hai năm? Ta không biết, cũng không có tâm tư suy nghĩ  phỏng đoán. Tất cả suy nghĩ giống như đã bị đông lại, chỉ còn lại duy nhất ánh lửa chói mắt cùng một cánh bướm lẻ loi bay lượn.

Bay, xoay tròn, không có mục tiêu, không biết kết cuộc ra sao–
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một tia sáng, tuy rằng yếu ớt, nhưng lại gây cho ta  hy vọng mỏng manh xa vời. Ta cực lực khống chế chính mình, hướng tới nơi có ánh sáng chậm chạp di động. Ánh sáng càng lúc càng lớn, ta thậm chí nghe được có tiếng người nói chuyện, ồn ào không chịu nổi:
"Dùng sức a, triệu di nương, dùng sức mạnh lên, nếu không chỉ sợ đứa nhỏ cũng không giữ được!"

Ta hơi hơi có chút kinh ngạc, nhưng không có thời gian nghĩ nhiều, chỉ cố gắng nhìn chăm chú vào luồng ánh sáng ẩn lúc hiện, cố gắng rồi lại cố gắng tiến tới.

Rốt cục tới được nơi đó, trước mắt sáng tỏ thông suốt, ánh sáng bất ngờ làm đau mắt của ta, sớm quen bóng tối ta vội nhắm mắt lại. Bên tai truyền đến một trận hổn độn thanh âm:
"Chúc mừng Triệu di nương, là một thiếu gia."

"Cái gì, lại là một nam hài?"

"Không tốt, thiếu gia như thế nào nhắm mắt, không khóc cũng không kêu?"

Không đợi ta hiểu được, trời đất bỗng nhiên quay cuồng, thân thể của ta liền bị người đảo ngược, lập tức hai cái tát thật mạnh rơi xuống mông của ta.

Ta phẫn nộ mà mở ra hai mắt, muốn mắng cho người làm ta đau một trận, mở miệng ra lại không thể nói ra một chữ, chỉ truyền ra "Oa" một tiếng khóc rõ to. Ta lập tức buồn bực mà thu thanh, không thể nào, chết thì chết đi, lẽ nào như người ta vẫn nói là người đi trước quá giỏi quá nổi trội khiến cho ta là thế hệ sau không thể hành động như một sinh vật vô lương tâm, không có trái tim, không biết yêu không biết tình cảnh mà làm tổn thương người những người đã gặp?

Chậm rãi quay đầu, tình hình xung quanh từ từ rơi vào mắt.
Đây là một căn phòng không lớn, vật dụng không nhiều lắm cũng không xa hoa, nhưng nhìn không thấy đồ điện quen thuộc. Bên cửa sổ đặt bàn gương trang điểm cùng một chiếc ghế vuông nhỏ, ngay cạnh cửa là một cái tủ quần áo cồng kềnh mang phong cách cố xưa, giữa phòng lại đặt bàn tròn điêu khắc hình hoa ngư điểu trùng cùng vài chiếc ghế tròn. Tất cả dụng cụ toàn bộ là đồ gỗ, ta tuy rằng không nhìn ra chất liệu gỗ, nhưng biết chắc là rất tốt, tất cả đều có hình dáng cồng kềnh. Đồ gỗ hết thảy đều có mầu nâu sẫm, mặc dù có chút loang lổ, nhìn ra được đã dùng nhiều năm, nhưng nước sơn bên ngoài vẫn rất bóng, không sai biệt lắm có thể làm gương soi, mắt thấy chất lượng không tồi. Tận cùng bên trong phòng là một chiếc giường lớn đặt sát tường, màn che buông xuống, nằm trên khăn trải giường bốn bông mẫu đơn lớn là một nữ tử ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, hạ thân từng chỗ loang lổ vết máu. Chẳng lẽ nói–

Ta tiếp tục hướng bốn phía nhìn lại, dự cảm xấu lập tức được chứng minh. Đứng xung quanh giường có hai ba người phụ nữ, xem bộ dáng cách ăn mặc hẳn là là phó dong cùng nha hoàn các loại. Tiếng nói líu ríu, hỗn loạn truyền tai ta:

"Tiểu thiếu gia lớn lên giống di nương đi, thật là đẹp mắt."

'Ai nha, sau lưng tiểu thiếu có khối xanh tím lớn như vậy là cái gì?"

"Đó là bớt, ngu ngốc!"

"Cái bớt thật xinh đẹp a, giống như hồ điệp (con bướm)"

Ta căm giận mà trừng mắt đám nữ nhân đối diện tùy tiện bình phẩm ta kia, một lão bà khiến người ta nhìn mà sinh ghét  khom lưng xuống, mang theo cái cười nịnh nọt nói với nữ nhântrên giường:

"Triệu di nương, tiểu thiếu gia không sao, lớn lên khỏe. Kia mắt to đen linh lợi không ngừng xoay chuyển đâu!"

Nữ nhân trên giường kia – hẳn là nương của ta đi, ta rất không tình nguyện mà nghĩ đến – uể oải hừ một tiếng, lão bà lập tức thức thời nói:

"Di nương mệt mỏi, ta bảo Tiểu Liên các nàng đem sàng đan thay đổi, người cùng tiểu thiếu gia trước tiên nghỉ ngơi một chút đi."

Nói xong, lão bà liền sai khiến những người khác lộn xộn một hồi. Mệt mỏi rã rời kéo tới, ta buồn bực nhắm mắt lại, không bao giờ… nữa muốn mở, trong lòng thật hy vọng đây chính là một giấc mơ buồn cười.

Lần thứ hai mở mắt , vẫn là trong căn phòng như vậy, vẫn là phải đối mặt người như vầy, càng thêm buồn rầu ta không thể không tiếp nhận sự thật tàn khốc này: Ta chết. Sau đó, ta đầu thai. Hơn nữa, ta đầu thai thành nam thân. Hơn nữa của hơn nữa, có vẻ ta đầu thai tới Trung Quốc cổ đại?!

Cho dù ta đời trước thích xem việt văn, ông trời cũng đừng dùng như thế này trêu cợt ta đi?
Trời ơi, ai tới cứu cứu ta nha! Xuyên qua thì mặc xuyên qua đi, ta không muốn làm đứa trẻ mới sinh a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro