Chương 5: "Em có tin vào tình yêu sét đánh..."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


#04g00 Chiều – Khách Sạn Grand Plaza ( Hà Nội )

Đình Trọng và Tiên Dũng cùng ra khỏi phòng, nói cười vui vẻ về việc nên ăn gì và chọn quán nào. Đây cũng có thể xem như là buổi tiệc tân gia nhỏ cho căn phòng 421 này.

- Trọng em muốn ăn gì?

- Em dễ nuôi lắm nên ăn gì cũng được ạ.

- Ừm...Anh cũng nghĩ thế...HAHA... - Tiến Dũng cười lớn.

- Sao anh lại cười ạ??? - Đình Trọng hỏi anh với vẻ mặt khó hiểu.

- Àh! Không có gì đâu em, do lúc sắp xếp đồ cho em, anh thấy em mang khá nhiều đồ ăn vặt, anh nhớ đến nên hơi buồn cười thôi...hìhì...

Đình Trọng nhanh chóng bắn bluetooth cho Tiến Dũng một cú lườm, miệng thì

lầu bầu chống chế:

- Do em sợ ở đây không có món em thích, nên em mới mang theo nhiều như thế thổi.

- Ừm, anh hiểu rồi.

Vừa dứt câu Tiến Dũng đưa tay lên vẹo mà cái người đang lườm mình kia.

Thầm nghĩ - Người gì đâu lườm người khác mà cũng đáng yêu thể không biết." Nhưng tất cả những hành động thân mật kia của Tiến Dũng đã lọt vào tầm mắt của ai đó. Duy Mạnh đứng từ xa nhìn thấy, anh có cảm giác như mình vừa mất đi thứ gì đó rất quan trọng. Lê ra anh mới là người sờ vào khuôn mặt đáng yêu kia. Tại sao Đình Trọng lại để cho một người chưa quen được bao lâu chạm vào nó cơ chứ? Trước giờ ở HNFC chỉ có Duy Mạnh mới được phép sở vào cặp má phúng phính của Đình Trọng thôi, các đồng đội khác mà chạm vào là xác định nhẹ thì cậu lườm cho một phát, nặng thì bị rượt đánh.

Đình Trọng từ xa thấy Duy Mạnh đang đứng đó, cậu nhanh chóng chạy lại gọi làm phá vỡ dòng suy nghĩ trong đầu của anh:

- Anh Mạnh, anh đang đi đâu thế?

Duy Mạnh ấp úng Trả lời:

- Àh! Anh cảm thấy hơi chán nên muốn đến tìm em, sẳn xem em thế nào có thích nghỉ được với môi trường mới không.

Đình Trọng hớn hở đáp lời anh:

- Vâng mọi thứ tốt lắm anh ạ. Em ở cùng phòng với anh Dũng, anh ấy tốt với em lắm. Giờ em với anh ấy tính ra ngoài ăn, anh Mạnh đi cùng với chúng em cho vui!

Cậu vừa nói vừa mè nheo làm nũng với Duy Mạnh. Anh đưa tay lên xoa đầu cậu, đồng thời quay sang nhìn Tiến Dũng. Dù gì cũng là đồng đội với nhau, nên Duy Mạnh lịch sự nở một nụ cười thân thiện có đôi chút gượng ép với Tiến Dũng. Tiến Dũng thấy vậy cũng nở một nụ cười thật tươi để đáp lại Duy Mạnh.

Duy Mạnh quay sang Đình Trọng ôn nhu đáp:

- Thôi em đi với anh Dũng đi, anh thấy hơi mệt muốn về phòng nghỉ ngơi một tí. Đình Trọng nghe anh nói thế, hốt hoảng hỏi thăm có phần hơi gấp rút:

- Ơ...anh có bị làm sao ko? Trong người thấy thế nào? Thôi để em đưa em về phòng, à mà không đưa anh lên phòng y tế cái đã...

Thấy Đình Trọng lo cho mình như vậy, trái tim anh như được an ủi. Anh nhỏ giọng đáp:

- Anh không sao đâu, chắc do còn dư âm tối qua nên anh thấy hơi mệt thôi. Em cứ đi ăn đi để anh Dũng đợi kìa.

Trong hai ngập ngừng. - Vâng, thẻ anh về nghỉ ngơi đi, tí em mua đôi ta trong qua cho anh nhớ!

Duy Mạnh gắt cắt đầu

- Ừm cũng được, anh cảm ơn em nhá!

- Ơ...anh sao thế, anh em mình chay mặt cả rồi mà còn nói mấy câu khách sản như thế à.

Tiến Dũng cũng từ xa thấy mây cử chỉ thân mật của hai người họ nhà trong số họng cứ như có vật gì nghẹn lại, không có cách nào nuốt xuống được. Đang suy nghĩ mông lung thì bỗng có một bàn tay vỗ nhẹ lên vai anh:

- Anh đang nghĩ gì mà trông anh khó chịu thế anh Dũng?

- Ah...không có gì. Cơ mà Duy Mạnh đâu cậu ấy không đi ăn cùng chúng mình à?

- Dạ không, anh ấy bảo là cảm thấy không được khỏe nên muốn về phòng nghi ngơi. Thôi thì tí về em mua một ít đồ ăn sang cho anh ấy.

- Ừ, thể cũng được. Thôi chúng ta đi, cũng muộn lắm rồi.

- Vâng ạ...

Cả hai quyết định chọn một quán BBQ cách khách sạn không xa. Tiền Dũng nhìn sơ qua menu, đây cũng là lần đầu tiên anh đến quán này nên cũng không chọn món gì bèn đưa sang cho Đình Trọng. Cậu cũng nhìn menu không biết nên chọn gì. Thấy hai cậu thanh niên kia cứ ngơ ngơ nhìn vào menu nên bà chủ bèn lại hỏi thăm với chất giọng đậm chất miền tây: biết hồi lâu cũng

- Không biết hai đứa muốn kêu gì?

Cả hai tên ngơ quay lên nhìn bà chủ. Tiến Dũng trả lời:

- Dạ bọn cháu lần đầu đến đây nên cũng không biết nên chọn món nào ạ.

Bà chủ bật cười:

- À vậy hả! Vậy hai đứa ăn thử xiên dê nướng ở quán cô đi, món đó làm mồi nhắm với rượu trắng là hết sảy.

Cả hai gật đầu lia lịa: - Dạ thế cô cho cháu năm mươi xiên dê nướng, một cái lẩu thái với hai bình rượu trắng ạ.

Đợi cô chủ quán đi vào, Đình Trọng quay qua khẽ hỏi Tiến Dũng: - Anh không sợ uống rượu tí về khách sạn bị anh Hải Quế phạt cho à?

Tiến Dũng cười cười đáp:

- Không sao đâu em yên tâm. Nội quy chỉ cấm không cho các tuyển thủ uống rượu trong khách sạn thôi, mình chỉ cần tranh thủ về trước 11h00 là được.

Và thế là cả hai vui vẻ cùng nhau nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ quá khứ đến tương lại mà không có bất kì một sự e dè giấu diếm gì.

Đình Trọng đưa bình rượu rỗng trên tay lên trước mặt Tiến Dũng hỏi:

- Nhanh thật đấy! Chưa gì mà đã hết rượu rồi, nhưng đồ ăn còn cả đống trên bàn

giờ làm như nào anh?.

Tiến Dũng nâng ly rượu của mình lên, đầu hơi ngửa về đằng sau uống một ngụm. Toàn bộ quá trình đó đã được thu hết vào trong tầm mắt của Đình Trọng, cậu cảm thấy trong khoảng khắc này người đàn ông trước mặt mình thật là đẹp trai và cuốn hút. Tiến Dũng đáp:

- Ừm...nhanh thật đấy! Nhưng anh thấy vẫn còn sớm mà, mới chỉ hơn 8h00 thôi.

Hay là mình gọi thêm rượu nhỉ?

- Dạ cũng được anh!

Mặt mày Đình Trọng hớn hở như thể lâu rồi cậu không được nhậu vậy, nhưng thật sự không phải thế. Chẳng qua là cậu cảm thấy rất vui khi được ngồi trò chuyện cùng anh như thể hai người đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.

Và rồi cả hai càng uống càng hăng, anh một ly, cậu một ly. Không biết từ khi nào mà trên nền đất lăn lóc không biết bao nhiêu là vỏ rượu.

#10g30 Tối – Quán BBQ gần Khách Sạn Grand Plaza ( Hà Nội )

Giờ đây Tiến Dũng và Đình Trọng hầu như đã rất say, riêng anh thì đỡ hơn cậu một tí, lúc này İn nhà ta đã trực tiếp nằm gục trên bàn. Tiến Dũng cứ ngồi đối diện mà nhìn cậu say đắm, mắt anh không thể rời khỏi được khuôn mặt ứng hông do rượu của Đình Trọng. Bỗng tiếng chuông điện thoại cũng Tiến Dũng vang lên, nhìn vào màn hình thì là số của Trọng Đại. Anh vừa nhấc máy thì đầu dây bên kia liền hỏi dồn dập:

- Anh đi đâu từ chiều giờ thế? Em qua phòng thì thấy phòng đóng cửa, lật tung cả khách sạn lên cũng chẳng thấy anh đâu. Sắp đến giờ giới nghiêm rồi đấy, anh tranh thủ về nhớ!

Tiến Dũng quay qua nhìn đồng hồ trên tay thầm nghĩ: - "Đúng là đã trễ lắm rồi"

Rồi anh quay lại đáp: - Anh biết rồi, anh đang chuẩn bị về đây. Thế nhá!

Nói xong Tiến Dũng cúp máy quay sang nhìn "Con Ỉn" đang ngáy ngủ kia. Vì sợ

làm cậu tỉnh giấc nên anh quyết định cõng cậu về khách sạn. Sau khi thanh toán,

anh vác Đình Trọng lên trên lưng rồi từng bước tiến về khách sạn.

Trời đêm phố Hà Nội lạnh buốt. Đình Trọng mơ hồ đưa tay vào trong áo Tiến Dũng ôm thật chắc cổ anh, đầu nhẹ nhàng tựa lên hõm vai anh và phà hơi nóng kèm chút men rượu vào tai anh mà ngủ ngon lành. Lúc này cậu hầu như tháo bỏ mọi cảnh giác xung quanh, bờ vai vững chắc, hơi ấm cơ thể cùng những bước chân vững chãi làm cậu có cảm giác rằng chỉ cần bên cạnh anh thì cậu sẽ được bảo vệ, được chở che. Tấm lưng này là nơi an toàn nhất khiến cậu có thể quên hết đi mọi thứ xung quanh mà hưởng thụ cái đãi ngộ đặc biệt này.

Đường từ quán ăn về khách sạn cũng không quá xa, tầm 15 phút đi bộ. Anh cứ chậm rãi cõng cậu trên lưng mà từng bước tiến về phía trước. Trong đầu anh lúc xuất hiện rất nhiều câu hỏi mà ngay cả chính anh cũng chưa thể trả lời được: - "Tại sao mình lại có cảm giác thân thuộc với Đình Trọng đến như thế?"

- "Tại sao mình lúc nào cũng muốn làm cho em ấy vui vẻ?"

- "Tại sao mình lại có cảm giác khó chịu khi nhìn thấy những hành động thân mật của em ấy và cậu Duy Mạnh gì đó lúc ở cổng khách sạn?"

- "Và tại sao mình lại có thể cõng em ấy trên lưng đưa về như thế này? Ngay cả Trọng Đại, đứa em gắng bỏ với mình từ lúc còn trong quân đội đến khi vào cùng một CLB, thậm chí ở cùng phòng, ngủ cùng giường...nhưng chưa bao giờ mình lại có những hành động lo lắng thái quá hay là cõng Trọng Đại trên lưng đưa về trong những lúc em ấy say bí tỉ như Đình Trọng bây giờ. Trong khi mình và Trọng tiếp xúc với nhau chưa quá 24 tiếng nữa cơ mà..."

Suy nghĩ vẫn vơ một hồi Tiến Dũng cũng về đến khách sạn, tính quay lên gọi Đình Trọng dậy nhưng khi thấy khuôn mặt cậu ngủ trông rất đáng yêu anh không nỡ đánh thức. Nên anh trực tiếp cõng cậu về phòng và đưa cậu lên giường ngủ.

Từ trên cửa sổ phòng khách sạn, Duy Mạnh đã thấy Tiến Dũng cõng Đình Trọng về mà trong lòng không khỏi khó chịu. Tất nhiên là khó chịu rồi, người anh ta đang công là crush của mình cơ mà. Những điều mà anh lo lắng đang ngày một lớn hơn:

- Tại sao em ấy lại về muộn đến thế nhỉ?

- Bình thường chỉ khi đi với mình em ấy mới dám về muộn thôi. Bây giờ lại đi về muộn với anh ta?

- Lại còn để cho anh ta cũng về nữa chứ, không biết có bị làm sao không?

- Và tại sao em ấy lại thân với anh ta đến thế? Cả hai chỉ vừa quen biết nhau trưa nay thôi mà? Tại sao lại thế nhỉ?

Đang rối bời trong suy nghĩ bỗng có tiếng gõ cửa, cứ tưởng là Đình Trọng sang tìm mình nên Duy Mạnh vội vàng bước ra mở cửa. Nhưng đập vào mắt anh là khuôn mặt ngơ ngơ của Tiến Dũng. Duy Mạnh hơi thất vọng ngập ngừng hỏi:

- A...anh qua tìm Trọng Đại à, em ấy ngủ rồi.

- À không, anh qua đưa cho em một ít bánh với nước ngọt. Lúc chiều anh có nghe Trọng nói là sẽ mua ít đồ ăn về cho em, nhưng em ấy lỡ uống say quá giờ đang ngủ trong phòng ấy. Nên anh đi mua ít đồ mang qua cho em.

Duy Mạnh nhìn túi đồ trong tay Tiến Dũng trả lời:

- Vâng...em cảm ơn anh! Nhưng lúc nãy em có đi ăn cùng mây anh em trong đội rồi ạ, giờ còn no lắm.

Tiến Dũng nghe thế cũng chỉ biết ngãi đầu:

- Thôi thì...em cứ nhận số bánh này cho anh vui, xem như là quà gặp mặt của anh em mình.

Tiến Dũng dùi túi bánh vào tay Duy Mạnh:

- Em nghỉ ngơi sớm đi giờ cũng trễ rồi, anh cũng về phòng đây. Em ngủ ngon! - Dạ vâng ạ, anh ngủ ngon! Nhớ trông Đình Trọng giúp em, em ấy có men vào là hay làm loạn lắm.

Tiến Dũng phì cười gật đầu rồi trở về phòng.

--- Hết Chương 5 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#0421