Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sưởng đế tín đạo, đạo quán lớn nhỏ trong kinh thành nhiều vô số, am Thượng Thanh là nơi nổi bật nhất trong số đó. Lúc Hướng Quân dẫn ta vào đạo quán, ta một bụng hoài nghi, không phải tới gặp người trong lòng Sưởng đế sao? Tới đây làm gì?

Hướng Quân lưu loát dẫn ta vào một trạch viện u tĩnh đằng sau đạo quán, chỉ vào vị nữ tử dưới tàng cây: "Đó chính là ý trung nhân của bệ hạ, Minh Tuệ."

Ta nhìn qua, tim lại lần nữa rơi cái độp. Thì ra, nữ tử mà Sưởng đế lão nhân gia thích là một nữ đạo sĩ!

Vị nữ đạo sĩ kia đứng trước một bụi chuối tây, trong làn lá xanh một bóng dáng mỏng manh cao gầy, đạo bào màu xanh tung bay theo gió, nhìn từ xa rất có dáng dấp tiên phong đạo cốt.

Vốn dĩ ta còn âm thầm ôm vài phần hy vọng, nay biết được thân phận nàng ta, nhất thời cảm thấy xác suất nối được sợi tơ hồng này biến về con số không. Người hướng đạo tu tiên, chỉ cầu mong trường sinh bất lão, đắc đạo thành tiên, há lại bị mê muội bởi tình cảm chốn hồng trần. Tuy nhiên, tên đã lắp vào cung, không bắn không được. Giả sử sợi tơ này không nối nổi, ta chỉ có nước cưỡi hạc về Tây. Dưới tuyệt cảnh, ta chỉ có thể tiến lên phía trước.

Minh Tuệ nghe thấy tiếng động, quay người lại. Khoảnh khắc nhìn rõ dung nhan kia, ta vô vàn kinh hãi.

Kinh hãi không phải vì nàng quá xinh đẹp, mà là ngược lại.

Ta vốn đến xem nữ tử có thể khiến Sưởng đế mắc bệnh tương tư khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh cỡ nào. Ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không ngờ được, nàng ta lại là một nữ tử lãnh nhược băng sương, thậm chí không thể gọi là như hoa như ngọc, như băng như ngọc mới đúng.

Nữ tử chốn hoàng cung người nào người nấy đều hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn. Nếu ví mỹ nhân chốn hậu cung như bức tranh màu rực rỡ, thì vị trước mắt này chính là bức tranh thủy mặc nhạt màu. So với hậu cung trăm hoa như gấm, phú quý ung dung quả là hai hương vị hoàn toàn bất đồng.

Dung mạo có xinh đẹp hơn nữa thì nhìn nhiều cũng quen, như kiểu mỗi ngày ăn thịt cá, gắp trúng một cọng hành, sẽ kinh hỉ không thôi. Có điều, Minh Tuệ trước mắt tuyệt đối không được tính là cọng hành, mà là một khoanh đậu phụ. Nàng chẳng phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng làn da này, thật sự là làn nước da trắng nhất mịn nhất ta từng thấy, dưới ánh nắng mặt trời, toả sáng như gốm sứ, tinh tế trong suốt. Ở trước mặt nàng ấy, nói chuyện cũng không dám quá to, chọc thủng dung nhan của nàng.

Vẻ mặt Hướng Quân ôn hòa, nói: "Minh Tuệ cô nương, vị này là đệ tử của thần y Mạc Quy, bệ hạ mời nàng đến khuyên nhủ cô nương."

Minh Tuệ lập tức lộ ra vẻ mặt chán ghét mất kiên nhẫn. Hiển nhiên, vì Sưởng đế mà Hướng tả sứ đã trở thành kẻ không được hoan nghênh. Ta cũng không ngoại lệ, ánh mắt nàng lạnh nhạt lướt qua ta, không chút thiện ý.

Ta cũng đâu muốn vậy. Chỉ có điều, thân là "ái khanh", ta chẳng còn cách nào.

Điều khiến ta kinh ngạc chính là, khi Minh Tuệ nhìn thấy Dung Thăng sau lưng ta, ánh mắt chỉ như nhìn cải trắng, chỉ là tuỳ tiện liếc một cái, dừng lại một chút cũng không. Đối mặt với một nam nhân phong lưu tuyệt thế như hắn mà nàng vẫn lạnh nhạt đến vậy, ta cảm thấy thật khó tưởng tượng nổi, không nhịn được quay đầu lại nhìn Dung Thăng. Nhìn thấy rồi, ta càng không thể tưởng tượng nổi, Dung Thăng nhìn thấy nàng, trong mắt phong quang chợt loé, như vừa phát hiện thấy một viên minh châu quý hiếm.

Ta có chút mê man, là thẩm mỹ quan của ta vặn vẹo, hạy là thẩm mỹ quan của đám nam nhân bọn họ vặn vẹo? Ta lại quay đầu cẩn thận đánh giá Minh Tuệ lần nữa, vẫn không thể nhìn ra điểm câu hồn đoạt phách nào. Dung mạo cùng lắm coi là thanh tú, tư sắc không bằng một nửa Mi Vũ. Nhưng tại sao Dung Thăng nhìn Mi Vũ như nhìn cải trắng, mà nhìn nàng mắt hắn lại sáng lên? Ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn nghĩ không ra, suy nghĩ của đám nam nhân bọn họ thật khó đoán.

Minh Tuệ lạnh nhạt nói với Hướng tả sứ: "Ngươi trở về chuyển lời tới ngài ta, không cần phái thuyết khách tới làm gì, ý ta đã quyết, sẽ không thay đổi."

Hướng tả sứ ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn ta gật nhẹ, ý của hắn chính là, ngươi có thể bắt đầu rồi đấy.

Lưỡi sen của ta đã chẳng kiên cường gì, lại được khuyến mãi thêm tên Dung Thăng ngang nhiên đứng bên cạnh, rất chi là mong đợi diễn xuất khuynh tình của ta, khiến một bụng từ ngữ ta soạn sẵn lúc đi trên đường bay biến hết.

Ta nhìn Hướng Quân cười khan: "Hướng tả sứ, phiền ngài ra chờ ngoài một lát."

Hướng tả sứ trả lại vẻ mặt không cần thương lượng.

Ta ngập ngừng: "Chuyện phòng the của nữ nhân."

Hắn rốt cuộc đỏ mặt lui xuống, trước khi đi còn không quên lôi theo kẻ cũng không phải nữ nhân là Dung Thăng ra ngoài. Cho nên, trong viện chỉ còn lại ta và Minh Tuệ, áp lực giảm đi không ít.

Ta âm thầm nhớ lại mấy câu mở đầu bà mối Trương trong trấn hay dùng, cân nhắc tới lui, mãi vẫn chưa kiếm được câu thích hợp, Minh Tuệ đã lạnh lùng nói trước: "Nếu ngươi là thuyết khách của ngài ta, vậy không cần mở lời, mời trở về cho."

"Ta không phải thuyết khách, ta là đại phu."

Nàng hừ mũi: "Ta không có bệnh."

Ta lau mũi: "Là Hoàng thượng có bệnh."

Ba chữ "bệnh tương tư" còn chưa kịp nói ra, đã nghe nàng hừ lạnh ngắt lời: "Hắn quả thật có bệnh, bệnh thần kinh."

"..."

Cô nương này, không riêng dung mạo đặc biệt, tính cách cũng sặc mùi ớt hiểm, lời nói như có gai, một châm thấy máu, so với đám cừu nhỏ vâng vâng dạ dạ trong hậu cung kia, vị mặn hơn nhiều.

Ta đột nhiên hiểu ra vì sao Sưởng đế lại thích nàng. Đại để là lời a dua nịnh hót hắn nghe nhiều quá rồi, muốn đổi khẩu vị, đi tìm chút ngược. Nhìn dung mạo lãnh nhược băng sương, khẩu khí lạnh nhạt chán ghét này, trực giác cho thấy, khiến nàng thích Sưởng đế có khi còn khó hơn khiến Sưởng đế thích ta. Nhưng dù ngàn khó vạn khó, ta cũng nên thử một lần.

Không thể không nói, nụ cười câu hồn đoạt phách của Sưởng đế thêm tiếng gọi "ái khanh" tình ý miên man cùng với thứ không màu không mùi không vị mang tên "quyền thế" kia, hoàn toàn có thể khiến người ta nảy sinh sức mạnh thấy chết không sờn, giục ta đi về phía trước.

"Bệ hạ đối với cô nương một lòng say mê, sao cô nương không chịu đồng ý?"

Nghe nói, vì Sưởng đế nhất quyết chỉ mình nhớ Minh Tuệ, hậu cung ba ngàn mỹ nữ quanh năm đại hạn hán, một hạt thóc cũng không thu được.

Nàng trừng ta: "Rất nhiều người một lòng say mê ta, chẳng lẽ ai ta cũng phải đồng sao?"

Nhưng người này vừa cao vừa đẹp vừa có tiền đó, ta ngượng ngùng nói: "Ngài là thiên tử cao quý, dung mạo xuất chúng, giàu nhất thiên hạ..."

Lời còn chưa dứt, nàng đã cười khẩy: "Sinh ra đã là thiên tử, có được dung mạo xuất chúng, chẳng qua lúc đầu thai tìm được cái bụng tốt hơn người mà thôi, nào có bản lĩnh gì?"

Ta xoa xoa tay: "Nói thì nói vậy, nhưng, giỏi đầu thai, vẫn tốt hơn giỏi các khác mà."

Minh Tuệ cực điểm chán chường, cau mày hừ lạnh: "Ngươi không cần nhiều lời, dù thế nào ta cũng không thích hắn."

Ta có chút bí từ, nửa ngày sau mới yếu ớt nói: "Nhưng ngài ta thích cô thì phải làm sao?"

Minh Tuệ cười lạnh: "Hắn thích ta cũng chỉ bởi vì ta không thích hắn."

"Ớ?"

"Hắn thân là vua của một nước, nữ nhân trong thiên hạ đều là của hắn, gọi là tới đuổi là đi, đâu ngờ gặp ta, bị ta hờ hững. Hắn tất nhiên nuốt không trôi cơn tức này, lòng tự tôn bị tổn thương."

"Cô nương đã biết ý nghĩ của ngài ta, sao không thuận nước đẩy thuyền, chặt đứt vọng tưởng của ngài ta?"

Minh Tuệ lại cau mày: "Làm thế nào để chặt đứt vọng tưởng của hắn?"

"Nếu ta nói thật, cô nương sẽ không tức giận chứ?"

Sắc mặt Minh Tuệ hiền dịu xuống rất nhiều, "Ta thích nhất nghe lời thật lòng, ngươi cứ nói, càng thật ta càng thích."

"Theo ta thì, bệnh tương tư của thánh thượng chính là tự mình đi tìm ngược. Trong cung nhiều giai nhân như vậy, nào có ai không phải quốc sắc thiên hương, luận dáng người luận dung mạo luận học thức, cô nương đều không xuất sắc bằng họ. Điều duy nhất khiến Hoàng thượng si mê có lẽ chính là cá tính của cô nương. Ngài ta sinh ra đã là cửu ngũ chi tôn, không ai dám có một câu nghịch ý chỉ ngài ta, ngay cả Tây Vực ngang ngược cũng chịu thuần phục dưới chân, trên đời không có đối thủ, khiến cuộc sống buồn tẻ vô vị. Cô nương cự tuyệt ngài ta vừa hay gợi lên ham muốn chinh phục của ngài ta."

Nàng chỉ là một tiểu nữ tử, nói chinh phục thì thà đem kỵ binh rầm rộ đi chinh phục quân giặc còn sướng hơn. Nhưng  dưới tình huống hắn cực kỳ rảnh rỗi nhàm chán này, có cô nương để chinh phục vẫn còn hơn không.

"Ngươi nói không sai. Hắn chẳng qua là rảnh rỗi sinh tật, muốn tìm thứ để chơi."

... Cô nương, ta phục cô rồi, loại lời phản nghịch này cô cũng dám nói ra. Tuy nhiên, lá gan của nàng lớn ra như vậy cũng vì ỷ có sự yêu thích của Sưởng đế mà thôi. Nếu là "ái khanh" như ta, chỉ cần một câu chọc hắn không vui, ngay lập tức sẽ thành "tử khanh" cho mà xem.

"Cho nên, cô nương chỉ cần làm ngược lại là được. Ngài ta thích dung mạo mộc mạc của cô, cô liền tô son trét phấn; ngài ta thích cô phản kháng cự tuyệt, cô liền dạ dạ vâng vâng; ngài ta thích cô không thích mình, cô liền tỏ ra thích ngài ta."

Nàng rủ mi mắt, trầm mặc.

"Thứ không có được luôn là thứ tốt nhất, có được rồi, lập tức trở nên tầm thường ngay. Cô nương đừng ngại lấy lui làm tiến, có lẽ sẽ phá giải được bố cục bàn cờ này, tự lẩn mình thoát thân."

"Ngươi nói đúng." Nàng cười lạnh, đôi mắt sáng trong suốt lộ ra sự quật cường cương liệt: "Ta càng tránh hắn càng bị hắn quấn lấy. Không bằng đập nồi dìm thuyền, vào cung gặp hắn. Ta sẽ biến mình trở nên cực xấu, cho hắn ghê tởm chán ghét."

Nhưng dáng vẻ của nàng rõ ràng là loại như băng như ngọc, bạch bích lạnh lẽo không tỳ vết. Càng đẩy ngươi ra xa, càng khiến ngươi mê mẩn, đặt trong mắt Sưởng đế, rõ ràng chính là một kiểu phong tình khác, căn bản không thể đạt được hiệu quả khiến hắn chán ghét ghê tởm. Vì vậy, ta đề nghị: "Ta có một vị sư muội là cao thủ dịch dung hóa trang. Ta mời nàng tới trang điểm cho cô nương, chắc chắn khiến hai mắt bệ hạ 'tỏa sáng'".

Nàng sảng khoái gật đầu: "Được vậy càng tốt." Dứt lời, mở cửa phân phó Hướng Quân đi đón Mi Vũ.

Dung Thăng ngẩn ra, dùng ánh mắt hỏi ta nguyên do.

Ta thấp giọng đáp: "Đây là chuyện của nữ nhân, người không hiểu đâu."

May là Già La cách kinh thành không xa, một lúc lâu sau, Hướng Quân đưa Mi Vũ tới.

Mi Vũ nghe yêu cầu của Minh Tuệ, khóe miệng giật giật: "Người người đều muốn mình càng thêm xinh đẹp, cô nương vì sao lại muốn biến mình trở nên xấu xí?"

Ta nói: "Chút nữa ta sẽ nói nguyên nhân với muội, muội chỉ cần giúp nàng hóa trang càng xấu càng tốt."

Mi Vũ gật đầu, mở hòm bảo bối ra. Trong nháy mắt, đôi thay thần kì đã biêen1 Minh Tuệ thành một người khác. Nếu không phải ta ngồi xem nãy giờ, khéo khi ta đã thật sự cho rằng có người mang Minh Tuệ đi trộm Lương đổi Trụ.

Minh Tuệ cầm gương nhìn một cái, liền nhấc váy đỏng đảnh đi ra khỏi đình viện.

Hướng Quân đứng bên cổng há hốc miệng, hai con ngươi đua nhau co quắp.

Dung Thăng mắt nhìn mũi mũi nhìn chân, đưa tay xoa trán.

Đoàn người trở về cung thành. Sưởng đế sớm đã nhận được tin, ra lệnh mở tiệc ở Cúc Nguyệt uyển, đón người trong lòng vào cung.

Trong uyển hoa mai lững lờ, hoa nở liễu rủ dẫn vào hoa đình, bên trong có một chiếc bàn thuần ngọc, tao nhã thanh cao, óng ánh tinh khiết. Trong đình đến nến đỏ cũng không thèm đốt, chỉ dùng khay tử kim gắn dạ minh châu chiếu sáng, y như Nguyệt cung Dao trì. Đại khái Sưởng đế cho là phong cách như vậy mới miễn cưỡng tôn lên được người trong lòng hắn.

Nhưng hắn đâu biết, người trong lòng mình đã nay khác xưa. Khoảnh khắc nhìn thấy Minh Tuệ, Sưởng đế ngây dại.

"Hoàng thượng vạn phúc." Minh Tuệ liễu yếu đào tơ lung lay trước gió khẽ nhún người, thanh âm nũng nịu nhão nhẹt, gọi hết da gà của ta lên.

Lòng ta thầm khen, cô nương này, thật có thiên phú.

Sưởng đế như nhập mộng, nửa ngày sau mới cất lời: "Minh Tuệ, thật sự là nàng sao?"

"Đương nhiên là nô gia, thế nào, Hoàng thượng không thích nô gia thế này ư?" Nàng hờn dỗi liếc mắt.

Ta thoắt cái đứng hình.

"Thích, trẫm thích vô cùng."

Giọng Sưởng đế có phần rung động, không biết là kinh hỉ hay kinh sợ. Nhưng trên mặt hắn đích thực là vẻ kích động khôn xiết. Ta không khỏi âm thầm vô cùng bội phục Sưởng đế, thấy chết không sờn, đồng thời cũng sâu sắc hoài nghi thầm mỹ quan của hắn, có phải đã vặn vẹo nghiêm trọng đến mức hết cứu rồi không.

"Nô gia thật vui mừng." Minh Tuệ móc từ trong tay áo ra một chiếc khăn, vẩy một cái, một cỗ phấn thơm xộc tới. Ta ra sức nhịn cơn hắt xì, Sưởng đế lại không nhịn được.

"Ôi chao, Hoàng thượng cảm lạnh rồi sao?" Minh Tuệ cầm chiếc khăn tay đó ra sức xoa mặt hắn, nhìn dáng vẻ âm thầm cắn răng nghiến lợi của nàng, ta đoán lực xoa của cái tay kia không hề nhẹ, nàng không có ý xoa chết Sưởng đế đấy chứ?

Sưởng đế hắt xì một mạch mấy cái, tranh thủ nói một câu: "Đâu có, đâu có. Là trẫm vui mừng quá thôi."

Minh Tuệ yêu kiều nói: "Nô gia cũng rất vui khi được vào cung ở bên Hoàng thượng đó..."

Chữ "đó" kia, mất hồn đến mức ta phải vuốt hàm nuốt nuốt nước chua.

"Thật, thật sao?" Sưởng đế vậy mà lại bộc lộ nét mặt kinh ngạc quá độ, lời nói có chút không mạch lạc.

Minh Tuệ cong eo dậm chân một cái, chớp chớp mắt: "Đương nhiên là thật."

Ta cảm thấy mình đã đạt cực hạn, từ gan bàn chân nghe khí lạnh rần rần bốc lên.

Sưởng đế quả nhiên có thần công hộ thể, đao thương bất nhập, phi thường phấn khích vẫy tay gọi ta: "Ngươi cũng coi như bà mối của trẫm. Đến, uống một ly."

Ta run rẩy tiến lên, uống một ly tạ ơn, nhân cơ hội xin cáo từ. Không ngờ Sưởng đế lại cười híp mắt nói: "Không vội, không vội. Mấy ngày nữa trẫm còn phải trọng thưởng ngươi, cho ngươi một niềm vui bất ngờ."

Sưởng đế cười đến anh tuấn mê người, nhưng chẳng biết tại sao, khe hở trong xương ta hình như nghe gió lạnh vù vù xông vào. Rốt cuộc hắn định thưởng cái gì? Dựa vào hiểu biết về nhân phẩm của hắn, ta chẳng thiết trông chờ niềm vui bất ngờ này.




Hic nói mỗi ngày ra một chương thôi nhưng cứ thấy tội lỗi thế nào lại đi ngồi dịch tiếp chương nữa. Chúc các nàng đọc truyện vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro