Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ta nhìn quanh thấy bốn bề vắng lặng, lúc này mới lén lút nói: "Một gói thuốc xổ chứa thành phần thanh nhiệt mà thôi, uống vào tĩnh tâm ngưng thần, thanh tâm quả dục. Còn túi thuốc dùng để rửa đoạn lòng kia là nước cất, uống vào cũng chẳng chết ai."

Dung Thăng bật cười, dùng ngón tay lạp xưởng chọc chọc trán ta: "Lúc cô gạt người, mặt thật thà thật đấy."

Ta nghiêm chỉnh nói: "Cái này không gọi là lừa gạt nhé, mà là đúng bệnh bốc thuốc, tâm bệnh phải cho dùng tâm dược."

Dựa vào kinh nghiệm hành y nhiều năm nay của ta, trên đời này thứ khó chữa nhất chính là tâm bệnh, mà dễ chữa nhất cũng là tâm bệnh.

Dung Thăng ngả người lên ghế quý phi, cười híp mắt: "Nghe sư phụ cô nói, Sưởng đế này là kẻ vui giận thất thường, cô mắng hắn là lợn, còn không biết hắn có ghi thù không."

Tim ta rớt cái độp. Không phải đi, mặc dù ta dùng lòng lợn so sánh với lòng hắn, nhưng ta thật sự không có ý đem nó ra so sánh với hắn mà.

"Cô đó, cẩn thận chút thì tốt hơn, coi chừng mạng nhỏ khó giữ."

... Hừ, miệng quạ đen.

Theo tin tức đáng tin cậy, buổi chiều hôm đó Sưởng đế tiết ra hai lần, bữa tối ăn một lồng bánh bao thạch anh và một bát cháo trắng, không nôn nữa.

Lòng ta mừng húm, nhét một bao đầy những phần thưởng của Sưởng, chuẩn bị hôm sau xin hồi phủ. Tuy nói điện Phượng Nghi cạnh Ngự Hoa viên, phong cảnh tuyệt mỹ, muốn gì có đó, thậm chí Sưởng đế còn cố ý phái mười mấy vị cung nữ đến hầu hạ, nhưng Sưởng đế vui giận thất thường, thứ cảm giác như cá nằm trên thớt này thực không dễ chịu, tốt nhất vẫn là chạy sớm ngày nào hay ngày đó.

Chuyện rời đi ta đã chuẩn bị xong cả, ai mà biết ngay sáng hôm sau Sưởng đế lại gọi ta qua. Khí sắc hắn rõ ràng tốt hơn hôm qua rất nhiều, nếu không có cái tính vui giận thất thường kia, sẽ lập tức biến thành một nam tử anh minh thần võ.

"Thuốc của ái khanh quả nhiên công hiệu thần kỳ."
Ta vừa nghe hắn đổi giọng gọi mình "ái khanh", đột nhiên có cảm giác không ổn.

Hắn nhướn mày, không buồn không vui nói: "Trẫm, gần đây có một chứng bệnh, trong lòng cứ muốn một người".

Nói đến đây, hắn dừng lại, dường như lại nhớ đến người kia, sâu kín thở dài, giữa cặp chân mày anh khí bức người ngưng tụ chút thê lương mất mát.

Ta đợi một lúc, thấy hắn vẫn chìm đắm trong trạng thái âu sầu, bình tĩnh hỏi một câu: "Không biết người nọ, là nam hay nữ?"

Khóe miệng Hướng Quân giật giật, ho một tiếng.

Sưởng đế hồi phục tinh thần, bình tĩnh lườm ta: "Nữ."

À, thế thì dễ rồi.

"Lúc nàng không ở trước mặt trẫm, trẫm làm gì cũng chẳng có tâm tư, ăn không ngon, ngủ không yên, hoa mắt, buồn bực, vô lực, ngây ngẩn, ảo giác, ức chế chẳng muốn làm gì."

Lòng ta rộ lên, là bệnh tương tư điển hình đây mà, triệu chứng của bệ hạ ngài còn đầy đủ hơn người thường cơ. Quả nhiên là "nhàn cư vi bất thiện, ở không sinh nhiều chuyện", bệnh kén ăn vừa khá lên, bệnh tương tư đã tới.

Hắn xoa xoa mi tâm, liếc ta, "Ái khanh trị được không?"

Ta đột nhiên nhớ đến lời của Dung Thăng, đầu óc liền nhanh nhạy lên một chút, giả bộ ấp a ấp úng nói: "Bệnh này, dễ trị, mà cũng khó trị."

Hắn bất động thanh sắc: "Nói ta nghe?"

"Nếu nàng ta cũng vì bệ hạ mà mắc bệnh này, vậy rất dễ trị."

"Trị thế nào?"

Ta nhìn nhìn long sàng sau lưng hắn, bình tĩnh nói: "Song tu một đêm là trị dứt điểm."

Mặt Hướng tả sứ đỏ bừng, lộ rõ vẻ túng quẫn.

Sưởng đế ngược lại da dày thịt béo, hỏi: "Vậy, nếu nàng không mắc chứng này?"

"Vậy thì không dễ trị rồi."

"Rốt cuộc là có biện pháp hay không?"

Ta chần chừ một lúc: "Thật ra, cũng có."

Mắt hắn sáng lên, ngồi ngay người lên: "Nói đi."

Ta bước lên trước hai bước, kết quả bàn tay còn chưa chạm được đến ngực Sưởng đế, cổ tay đã bị một cánh tay vững chắc khoá chặt, mặt Hướng tả sứ tuy vẫn đỏ, nhưng ánh mắt đã băng hàn sát khí. Thân thủ của tả sứ đại nhân quả nhiên tinh nhạy, có điều nhìn ta giống kẻ hành thích hoàng đế bệ hạ lắm sao? Kẻ tay không tấc sắt ta đây chỉ biết nhìn Hướng tả sứ nặn ra nụ cười khổ.

Sưởng đế phẩy phẩy tay: "Không sao, để cô ta nói."

Hướng Quân buông ta ra, ta nắn nắn cổ tay, nói: "Nếu thích một người, lần đầu tiên gặp nhau, trong lòng sẽ sinh ra tơ tình, tơ tình càng ngày càng nhiều, dần dần kết lại cuối cùng bện thành một viên châu tương tư, khảm ở trong ngực, huyết nhục tương liên. Lúc này, châu tương tư đã thành hình, bệnh tương tư cũng đã ngấm tận xương, nếu muốn chữa khỏi, chỉ có thể móc hạt châu này ra, từ nay trở đi sẽ không thích người đó nữa."

Sưởng đế cau chặt mày, trầm mặc.

Hướng Quân lộ ra nét mặt "ngươi điên rồi".

Ta tiếp tục nói: "Chỉ cần ta mổ ngực bệ hạ, gỡ viên châu tương tư kia ra, bệnh tương tư sẽ tự nhiên khỏi hẳn. Chẳng qua, ngực ngài sẽ lưu lại một lỗ nhỏ."

Ta nói xong, trong điện một màn im lìm chết chóc.

Thái giám ngây người như phỗng, cung nữ mặt tái mét.

Mặt Hướng tả sứ đại biến: Ngươi chết chắc rồi.

Lại nhìn Sưởng đế, hắn ngược lại không chút biểu cảm, không hổ là vua của một nước, nghe phương pháp chữa bệnh như vậy mà vẫn bình tĩnh được, quả nhiên có chỗ hơn người.

Đáng tiếc, lòng vừa thầm khen hắn xong, đã nghe thấy tiếng quát lôi đình: "Lấy tim ra còn có thể sống sao, ngươi nếu không phải đệ tử của Mạc Quy, trẫm đã lôi ngươi ra ngoài xử trảm. Ngươi định làm phản ư?"

Hắn trợn tròn hai mắt, tay chống nạnh, dáng vẻ anh tuấn tiêu sái, hào hoa phong nhã trước kia bị một chổi quét sạch, hiện tại, chẳng khác nào một tên côn đồ đang chửi đổng.

Ta trấn định trả lời: "Tuyệt đối không chết. Sau khi lấy viên châu ra, ta sẽ khâu lại hoàn chỉnh cho bệ hạ." Ta biết phương pháp này ai nghe xong cũng sẽ tức đến giậm chân. Cho nên trận lôi đình của Sưởng đế cũng trong dự liệu của ta.

Hắn đùng đùng bước đến trước mặt ta, ánh mắt âm u quét về cổ áo, sau đó, xuống ngực.

Ta luôn tự thấy dung mạo đủ này cho ta cảm giác an toàn, nhưng đối mặt với cặp mắt sắc bén như dao đang đặt trên ngực, vẫn tránh không được tim thắt lại, theo bản năng lùi một bước.

Hắn chỉ vào quần áo ta, hừ lạnh: "Dựa vào đường may sứt sẹo này của ngươi? Y phục còn khâu không nổi, còn định khâu người?"

Ta thở ra một hơi, thì ra hắn đang nghiên cứu đường chỉ trên quần áo ta.

Hướng tả sứ vô cùng không phúc hậu bật cười, sau lại vội vàng ngậm chặt môi.

Ta bình tĩnh chỉnh chỉnh cổ áo: "Bệ hạ không tin? Thảo dân đã từng chữa khỏi cho rất nhiều người."

Sưởng đế trợn tròn mắt: "Ngươi nói là, ngươi từng trị loại bệnh này?"

Ta gật đầu: "Dạ. Đa số trong ngực mỗi người chỉ có một hạt châu, cũng có người có tới hai hạt. Đáng sợ nhất là, ta thậm chí từng nhìn thấy người có mấy chục hạt châu trong ngực, suýt nữa chèn vỡ ngực hắn."

"Mấy chục hạt?!"

Ta lại gật đầu: "Gặp phải người có một đống hạt châu trong ngực như thế, chữa trị rất gian nan. Bởi vì không biết hạt châu nào tương tư người nào. Ví dụ nói, hắn muốn ta giúp hắn cắt đứt tương tư với Lý tiểu thư, nhưng trong mười mấy hạt châu này, viên nào mới là của Lý tiểu thư đây?"

Ánh mắt Sưởng đế âm dương bất định, khiến người khác nhìn không thấu.

Ta tiếp tục nói: "Thường thường, hạt châu tương tư trong lòng Trương Tam là Lý Tứ, nhưng hạt châu tương tư trong lòng Lý Tứ lại là Vương Ngũ. Nói chung, tương tư là bệnh vô cùng phức tạp."

Sưởng đế nhìn ta chằm chằm không nói, cũng không biết lời của ta hắn tin được mấy phần.

Tục ngữ nói, lời thật mất lòng, thông thường, càng nói thật càng nghe như nói láo. Đặc biệt là cái nghề hoàng đế này, xác suất nghe được lời thật lòng rất thấp, chẳng mấy khi được nghe lời nói thật một lần, đại để như nghe chuyện nghìn lẻ một đêm vậy. Ta cũng chẳng hi vọng hắn sẽ tin, nhưng thân là thầy thuốc, nên có nghĩa vụ nói cho bệnh nhân nghe đúng sự tình.

"Bệnh này tuy giày vò thống khổ, nhưng trong khổ có ngọt, dư vị sâu xa. Cơ hội cảm nhận hương vị tiêu hồn như vậy, không phải ai cũng may mắn có được, đôi khi chữa khỏi chi bằng không chữa."

Đây là tổng kết tâm đắc sau nhiều năm chữa bệnh tương tư của ta. Nói thật, ta đối với căn bệnh này còn rất chi là mong mỏi, chỉ tiếc không thể gặp được một người khiến ta mắc bệnh đó. Càng đáng tiếc hơn là, chẳng có ai mắc bệnh này vì ta, nhân sinh quả là tịch mịch cô liêu a~.

Hướng Quân thở ra một hơi, biểu tình như trút được gánh nặng, ngươi hồ ngôn loạn ngữ nửa ngày rốt cuộc cũng xong rồi hả.

Ta cũng thở ra một hơi, trả lại cho hắn vẻ mặt: ngươi không biết gì thì đừng có nghi ngờ chuyên gia.


Sưởng đế chậm chạp quay lại ngồi trên long sàng, im lặng trầm tư hồi lâu, sâu xa nói: "Cứ coi như ngươi nói thật, trẫm cũng không nguyện ý lấy châu tương tư ra."

"Tại sao?"

"Đợi đến khi ngươi thích một người, ngươi sẽ hiểu rõ."

Được vậy thì không còn gì bằng. Ta khom người thi lễ: "Thảo dân cáo lui."

"Đợi đã."

"Bệ hạ còn có gì phân phó?"

"Ái khanh có thể khiến nàng thích trẫm hay không?"

"..." Bệ hạ, thần y không phải thần tiên. Ta thi lễ thỉnh tội: "Việc này, thảo dân làm không nổi."

Hắn thản nhiên dựa vào long tháp, nhìn ta cười tươi: "Nếu là thần y, ái khanh nhất định có thể làm được." Dung mạo hắn cực đẹp, tư thế thực trêu người, mắt phượng ngươi rồng cười một cái, sắc xuân lan tràn. Bất quá nghe hắn nói xong câu tiếp theo, lập tức toàn thân nguội lạnh, như vừa rơi xuống hầm băng.

"Nếu không làm được, vậy chết đi được rồi."

Mặt hắn từ sắc xuân cấp tốc biến thành trời đông giá rét, lời nói như gió rét cắt da, sát ý nồng đậm.

Ta hoảng sợ cúi đầu, giờ phút này, ta sâu sắc cảm nhận được thế nào là gần vua như gần cọp, đúng là trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Dưới chân cường quyền, mạng ta chỉ là kiến cỏ, không thể không cúi đầu.

Ta đành nói: "Bệ hạ có thể cho thảo dân gặp người kia trước được không? Tiến hành dựa vào tình huống cụ thể nghĩ ra biện pháp cụ thể."

Sưởng đế hất cằm: "Hướng quân, đưa cô ta đi."

Ta và Dung Thăng bị "mời" vào xa liễn. Ta cảm khái, quả nhiên thoát được miệng hổ nhưng vẫn không thoát được hang hổ.

Từ nhỏ ta đã lập chí làm một thần y, chủ yếu vì trường sinh bất lão. Mặc dù đã trị không ít bệnh tương tư, nhưng chưa từng làm bà mối. Đây là lần đầu tiên ta cầm tơ nối duyên, không ngờ lại là tơ của Sưởng đế. Nếu nối không được, ôi thôi mạng nhỏ này liền từ biệt. Lòng ta sương mù bao phủ, xoắn xuýt không ngừng.

Dung Thăng quả nhiên chỉ đến để xem náo nhiệt, mím môi cười như không cười, ngồi nhàn nhã trên xe uống trà, sống chết mặc bây.

Ta nhịn không nổi càu nhàu: "Lại nói mỗi người từ khi sinh ra, trên chân đều đã gắn sẵn tơ hồng của Nguyệt lão, đều đã được định trước nhân duyên. Ngươi nói xem hậu cung ba ngàn giai nhân, Sưởng đế còn muốn đi ăn ngoài, hai cổ chân hắn đủ chỗ gắn tơ không?"

Dung Thăng phì một cái, nước trà trong miệng bắn hết ra ngoài.

Ta hậm hực lau mặt, sâu sắc cảm nhận nhiệm vụ gian nan này.

Khoảnh khắc nhìn thấy ý trung nhân của tên Sưởng đế kia, tim ta run bắn... Độ khó của nhiệm vụ hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của ta.




Dạo này ta mải edit vlog, nên mỗi ngày chỉ có thể dành thời gian ra một chương. Mấy ngày nữa edit xong video rồi, hứa sẽ up truyện nhanh hơn.

Vô cùng cảm ơn vote của các nàng, mỗi một thông báo vote hiện lên ta đều rất vui.

Kênh youtube của ta là 24 rinjap, mấy ngày nữa sẽ up vlog đầu tiên nói về cuộc sống du học bên này của ta. Nếu hứng thú các nàng có thể subcribe một cái hehe.

Instagram: rinjap

Yêu tất cả các nàng <3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro