Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thất vọng , đau lòng , ướt sũng...Mark lê thê trở về nhà gương mặt vô hồn . Bước lên lầu , Mark đi thẳng ra ban công 1 cách vô thức...cậu bước đi như cái xác vô hồn rồi dừng lại ngay ban công lầu...Mark như người máy được lặp trình sẳn điểm đến sắp tới hay đơn giản vì nơi đây có thể giúp cậu thấy vui hơn...

- Thẩn thờ nhìn chiếc móc khóa lòng Mark không ngừng đau nhói...

- Cậu cầm gì đó???

- Tiếng nói làm Mark giật mình , cậu giấu ngay chiếc móc khóa - Không có gì...

- Xạo!!! tui vừa thấy cậu cầm gì đó mà - Jinyoung vẫn lăm le hỏi

- Không có gì , cậu phiền quá đó - Mark tỏ vẻ bực mình

- Thôi!!! không có thì thôi , cần gì lớn tiếng vậy , hôm nay tui cũng không có tâm trạng gây với cậu - Jinyoung thở dài 1 hơi não nề

- Có chuyện gì sao - Mark hỏi


- Tui bị mất đồ

- Nó như thế nào???

- Đó là chíêc móc khóa hình ngôi sao - Jinyoung tiếp tục thở dài rồi lại nói - Tui đã lục tung cả nhà lên mà chẳng thấy đâu , mất nó thì tui chết mất

- Chiế..c...chiếc móc..khóa - Mark sửng sốt sau câu nói của Jinyoung

- Sao vậy , cậu thấy nó sao - Jinyoung nhìn Mark bằng ánh mắt kì lạ nghi ngờ

- Có...phải nó màu vàng và...hơi bị bạc màu - Mark nói với nét mặt hoang mang

- Cậu thấy nó sao??? - Nghe xong câu nói Jinyoung vui mừng khôn xiết

- Không..không có

- Vậy sao cậu biết???

- Tui chỉ đoán thôi - nói xong Mark bỏ vào nhà nét mặt 1 lúc 1 hoang mang

- Chạy ào vào nhà vệ sinh , Mark xả nước rửa mặt không ngừng nghỉ...như người mất hết lí trí...

"Đó là mình còn có 1 tên bí mật nữa là Jr. vì ở nhà mình rất nghịch nên papa mình thường hay kêu mình là Jr."


- "Đó là chíêc móc khóa hình ngôi sao"

- Chẳng lẽ...- Mark không sao hết hoan mang

- 2 người lúc này là 2 tâm trạng khác nhau , 1 hoang mang 1 lo lắng ~~> kết quả sẽ như thế nào thì không ai biết được , dường như chính số phận cũng đang trêu chọc họ
- Sáng hôm sau...2 người đến phòng chụp để tiếp tục công việc theo kế hoạch...

- Hôm nay không khí căn thẳn hơn mọi ngày , chủ yếu là 2 nhân vật chính ..nhưng dừng như 2 người mang 2 nổi niềm khác nhau...

- Dừng lại - sau khi quản lí cùng thợ chụp ảnh xì xầm điều gì nhưng trong 2 người có vẻ không được vui rồi anh quản lí hô to dừng lại...

- Jinyoung hôm nay cậu làm sao vậy hã??? chụp hình gì mà không có hồn vía gì cả??? nếu cảm thấy không khỏe cứ xin nghỉ là được , đâu cần phải cố gắng - quản lí hét lớn mắng chữi Jinyoung trước mặt mọi người


- Tôi xin lỗi , tôi..... - Jinyoung cuối gầm mặt xuống , nước mắt như sắp tuôn

- Đúng từ lúc đó , TGD từ đâu bước đến...lão bước ngay đến đỡ đạn cho Jinyoung - Người mới vào nghề ắt sẽ có sai sót , cậu không cần nóng giận như vậy , để tôi nói chuyện với cậu ấy , mọi người giải lao 1 tý đi - nói rồi TGD kéo Jinyoung ra khỏi phòng chụp trước sự ngỡ ngàn của mọi người

- Kéo Jinyoung đến 1 quán cafe gần đó...mang ra cho Jinyoung 1 tách machiato rồi lão ngồi xuống đối diện với Jinyoung - Uống đi cho tỉnh táo lại

- Cảm ơn...sao TGD lại bênh vực tôi , tôi thường làm trái ý a Jun , với hôm nay đúng là tôi không tập trung thật mà , tại sao phải giúp tôi chứ

- Có biết vì sao tôi lại chọn cậu vào đây không???

- Jinyoung lắc đầu - Không!

- Cậu chẳng có gì là nổi bật , nhưng cái ấn tượng đầu khi tôi gặp cậu đó chính là 1 phép màu , lúc đó tôi nhớ cậu đang giở trò trêu là cậu bị ngất và lúc đó Mark đã rất lo lắng , nếu lúc đó cậu có thể thấy được nét mặt Mark lúc đó , có lẽ cậu nghĩ thấy người gập nạn thì ra tay cứu giúp đó là chuyện bình thường , nhưng đó không phải Mark mà tôi hay tất cả mọi người từng biết , Mark của ngày trước là kẻ vô cảm...lí do vì sao thì chẳng ai biết , nhưng sự xuất hiện của cậu chính là tia nắng mở lối cho Mark cậu ấy biết lo sợ , biết tức giận...đó chính là lí do tôi mún cậu luôn bên cạnh giúp đỡ Mark , cứ coi như đây là 1 hiệp ước giữa tôi và cậu hãy thay đổi cậu ấy...


- Chào mọi người , tôi về rồi chúng ta bắt đầu chưa ạ - Jinyoung bước về với nét mặt như vừa trải qua 1 cú sock nhưng lại cố gắng như không có gì

- Bắt đầu được rồi - Jun lúc này giọng đã diệu lại

- Jinyoung ra đây với tui tý được không??? - Mark bước lại bên Jinyoung

- Uhm

- Jinyoung vừa gật đầu thì Mark liền kéo tay Jinyoung đi 1 cách gấp rút

- Có cái này , tôi nghỉ nó là của cậu - Mark lấy trong túi ra cái móc khóa đưa cho Jinyoung

- Cái này...thì ra nó ở chổ cậu , hay quá...cứ tưởng là mất rồi...hay quá - nước mắt Jinyoung như sắp rơi , cậu nắm chặt cái móc khóa

- Cái này...có ý nghỉa thế nào với cậu - Mark nhìn Jinyoung bằng 1 tia hy vọng

- Nó rất quan trọng với tui , là 1 người rất quan trọng đã tặng tui lần cuối chia tay - Jinyoung cằm chặt cái móc khóa như sợ nó sẽ biến mất lần 2

- Người đó là ai , người yêu sao - Mark lại tiếp tục hỏi với nét mặt căn khẳn hơn

- Không phải???


- Mọi hi vọng của Mark dường như biến mất sau câu nói của Jinyoung - Sao lại không phải người cậu yêu thương??? NẾU KHÔNG LÀ NGƯỜI YÊU TẠI SAO CẬU LẠI QUAN TRỌNG NÓ NHƯ THẾ - Mark dường như rất bức xúc và thất vọng

- Tại sao cậu lại nổi nóng với tui , là gì sao cậu phải cần biết , cậu chỉ cần biết người đó là người rất quan trọng với tui thì được rồi - nói rồi Jinyoung bỏ đi 1 mạch

- Mark đang thừ người ra không biết nên đối mặt sao thì Jinyoung từ vòng lại chổ cũ nhìn Mark triều mến - Cảm ơn cậu nha , thật lòng nó rất quan trọng với tui - xong rồi Jinyoung bỏ đi

- Buổi chụp hôm đó thay đổi lạ thường , không khí ấm áp vui vẻ hơn...

Và đây là tác phẩm của 2 nhân vật chính.- Sau buổi chụp cho bìa báo thành công ngoài mong đợi , mọi người rất vui vẻ ra về

- Mark đag lang thang 1 minh thì nghe có tiếng gọi - Này đàn anh

- Thì ra là Jinyoung đang đạp xe chạy đến bên mình , nhìn Jinyoung - Mark ngạc nhiên - Vụ gì nữa đây

- Ăn kem đi


- Hã???

- Đi ăn kem đi , tui chi , coi như cảm ơn cậu giúp tui tìm lại cái móc khóa , nó quan trong với tui lắm không thì còn lâu tui mới thèm rũ người như cậu - Jinyoung vừa cầu nhầu vừa chọc ghẹo Mark

- Sao!!! - không biết phải vui hay giận , mặt Mark nhăn tít lại

- Đi đi!!! tui không muốn mắc nợ cậu đâu - nói rồi Jinyoung kéo ngay Mark lên xe nhưng lại bắt cậu đạp

- 2 người chạy đến 1 quán kem nhỏ nhưng trang trí rất ấm cúng (ăn kem lạnh nhìn cái nhà thấy ấm )

- Đây là thực đơn - tiếp viên đưa cho 2 cậu mỏi người 1 cái menu

- Cậu ăn gì cứ gọi tui chi mà , nhưng đừng ăn nhiều quá nha , tiền tháng tui có giới hạn đó - Jinyoung vừa nói vừa liếc sơ quyển menu

- Mark thì không cần nhìn quyển menu mà gọi lun - Cho tui 1 kem socolate

- Jinyoung quay sang chị tiếp viên vừa định gọi thì Mark lên tiếng trước - Và 1 kem dâu

- 1 socolate , 1 dâu...Ok - nói rồi chị tiếp viên đi vào trong

- Jinyoung nhìn Mark ngơ ngác - Sao biết tui thích ăn dâu

- Có lẽ do thói quen của 1 người bạn cũ , cậu ấy rất thích ăn dâu - Mark nói như đang ám chỉ ai đó

- Vậy hã , người bạn đó chắc giống tui lắm nhỉ - Jinyoung vừa ăn vừa mơ mộng

- Uhm giống lắm

- Ngồi 1 hồi Jinyoung thấy Mark cứ lay hoay như mún nói gì đó , Jinyoung lên tiếng - Nè làm gì không ăn mà cứ lay hoay quoài zậy

- Nè Jinyoung cậu sinh ở đâu??? - Mark bắt đầu lên tiếng

- Hàn Quốc!!!

- Ở nhà cậu có tên Jr. thiệt hả???

- Uhm!!!

- Cái móc khóa đó là của ai cho cậu vậy???


- Bạn!!!


- Là trai hay gái???

- Trai!!!

- Vậy......

- Mark chưa kịp nói hết lời Jinyoung đã cầm cái muỗn kem chỉ vào Mark - Nè bộ đang điều tra khẩu cung tui hay sao mà hỏi nhiều vậy hã

- Không...không phải chỉ là , đã là đồng nghiệp tui cũng nên biết chút về cậu - Mark lúng túng biện hộ

- Vậy sao lại hỏi đến chuyện cái móc khóa hã??? cậu định giở trò gì sao - Jinyoung nét mặt ngày càng hình sự

- Thì tại...tại tò mò về cái móc khóa của cậu thôi mà , tại...không thấy nó sản xuất nữa nên mún biết vậy thôi - nét mặt Mark thì lại 1 căn thẳn hơn

- Lúc này Jinyoung mới thả lỏng cầm muổn ăn tiếp , phan lúc nãy làm Mark toát cả mồ hôi , đầu Mark lúc này rất rối bời vừa mún nói ra sự thật mà 1 phần lại mún im lặng vì chưa biết khi nói ra cả 2 sẽ đối mặt như thế nào

- Nó là của 1 người bạn nam rất thân của tôi tặng - Mark đang hoan mang không biết phải ứng sử thế nào thì Jinyoung lên tiếng

- ....... - Mark ngước lên nhìn Jinyoung tâm trạng hơi ngạc nhiên

- Lúc cậu ấy sang nước ngoài cậu ấy đã tặng tui , đáng ngạc nhiên là cậu ấy cũng tặng tui 1 cái móc khóa y như cái này , từ đó 2 đứa không gặp nhau nữa nhưng...tui lun xem nó như bù hộ mệnh của tui... - Jinyoung nói mà giọng có vẻ hơi bùn

- Lòng Mark lúc này như thắt lại - ..........

2 đứa bước khỏi quán kem với tâm trạng nặng nề... - Về cùng không?? - Jinyoung lên tiếng

- Không cần đâu , xe của tôi sẽ đến đón - Mark cố giấu đi nét mặt u sầu

- 2 người quay đi...mỏi người 1 hướng...2 tâm trạng khác nhau...2 con đường khác nhau...nước mắt sao mãi không rơi , để động lại nổi u sầu . 


 ~ End Chap 14 ~









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro