Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó

- Dưới bầu trời đêm khuya tĩnh mịch!!! 1 người con trai ngồi trên ban công nhìn lên những vì sao trên trời mà thâm mong...có 1 ánh sao băng rơi , không biết từ khi nào cậu đã chờ đợi 1 vì sao dù biết rằng đó chỉ là giả dối , dù biết vậy nhưng bây giờ...cậu vẫn tin mình đang nắm giữ 1 vì sao , vì sao của riêng mình .

- Cầm gì đó - 1 giọng nói khác phát ra từ phía đối diện

- Mark vội dấu chiếc móc khóa mà người bạn thân ngày xưa đã tặng - Có gì đâu

- Rõ ràng là có - Jinyoung mặt màu cau có

- Không có gì thật mà... nhưng mà...

- Sao???

- Tui có 1 chuyện này mún hỏi cậu...

- Nói đi , biết thì tui trả lời!!!


- Nếu...người bạn đã tặng cậu cái móc khóa đó quay về bên cậu , vậy...tình cảm của cậu dành cho cậu ấy có còn như xưa không - Mark ấp úng nói , đôi mắt ánh lên niềm hy vọng

- Tại sao lại hỏi vậy???

- Làm ơn cho tui biết đi mà - Mark hình như giờ đang rất căng thẳng

- Jinyoung MAU XUỐNG PHỤ CHÚ LÀM CƠM NÈ - giọng Chun từ dưới vọng lên

- CHÁU BIẾT RỒI , CHÁU XUỐNG NGAY

- Xin lỗi nha , bữa khác nói sau - nói rồi Jinyoung bỏ xuống nhà để lại 1 mình Mark cố hy vọng thật nhiều rồi lại thất vọng

- Sau khi cùng chú Chun dùng bữa tối rồi cả 2 cùng dọn dẹp , chợt Chun nhớ ra gì đó rồi nói - Àh quên mất , papa con có gửi thư cho con kìa

- Thiệt hã chú!!! vậy cháu lên xem sao nha , mấy bữa nay thấy papa ít gửi thư cho cháu quá , chú nhaaaaaaaa - Jinyoung nhìn Chun rồi làm mặt cún con

- Hiểu được ngầm ý của Jinyoung , Chun àh ừ - Biết rồi con cứ lên xem sao , việc còn lại để cho chú

- Hihi vẫn là yêu chú nhất nhất , chỉ thua papa thôi - Jinyoung ôm chằm lấy Chun

- Nịnh quá cậu ơi , bây giờ thì nói thương tui nhất sau này có người yêu thì lại quên tui - Chun như đang ám chỉ ai đó (mặt gian thấy sợ)


- Người yêu , ai có phước lọt vào mắt xanh của Jinyoung này chứ - Jinyoung ngước mặt lên trời tự hào

- Vậy sao!!! chú thấy cháu với cậu nhox nhà bên cũng thân lắm mà - Chun cười 1 cách gian xảo

- Tên trời đánh đó sao!!! thôi đi ai vô phúc mới dính liếu đến hắn , người như hắn còn lâu cháu mới để tâm dù chỉ nhỏ như 1 đầu kim - Jinyoung chỉ tay sang nhà bên ám chỉ ai đó rồi chề môi chỉ trích không ngớt lời

Cùng lúc đó... - Hơr hơr HẮT XÌ - xoa xoa chiếc mũi đỏ ửng vì hắt hơi , lòng cậu thầm nhủ - Ai chữi mình thế nhỉ

- Quay trờ lại với Jinyoung - Thôi không nói nữa nếu cứ nhắc đến tên trời đánh đó nữa thì tối nay thế nào cháu cũng gặp ác mộng , cháu lên phòng đây - nói rồi Jinyoung phóng thẳng lên phòng

- Kéo vội chiếc ngăn kéo bàn học , Jinyoung cầm ngay bức thư mới toanh , xé ngay bì thư lấy vội bức thư bên trong


- Gửi đến cậu nhox của papa (teen phết)

Ở đây papa khỏe lắm , Dạo này con thế nào rồi khỏe không??? con ở đó học hành ra sao??? Cuộc thi diễn ra tốt chứ papa mong con sẽ thành công... Con có thể hứa với papa 1 chuyện được không??? đó là khi cuộc thi chưa kết thúc , thì dù có chuyện gì sảy ra cũng đừng bị sao lãng mà hãy cố hoàn thành tốt cuộc thi của con , mọi người và papa rất trong chờ ở con , con yêu...

- 1 lúc sau Jinyoung bước xuống , nét mặt đâm chiêu suy nghỉ , thấy vậy Chun hỏi - Có chuyện gì vậy???

- Dạ không có gì!!! nhưng trong thư cách papa nói chuyện hơi lạ thì phải , giống như sắp có chuyện gì sảy ra , chú biết gì không??? - đang suy nghỉ chợt Jinyoung quay sang Chun làm Chun giật mình

- Hã!!! chú không biết , mà chắc không có gì đâu , đừng suy nghỉ nhiều lại ăn trái cây đi - Chun cầm đĩa trái cây bỏ đi như mún tránh né ánh mắt của Jinyoung , và hình như Jinyoung cũng nhận thây

điều gì đó

Sáng hôm sau...

- Jinyoung vừa bước vào trường thì mọi ánh mắt đổ dòn vào Jinyoung... ghen tỵ , ngưỡng mộ , khinh ghét...

- Lẳng lặng bước đi xem như không có gì , vừa bước vào lớp tưởng đâu đã được yên thân ài ngờ...

- CHÚC MỪNG Jinyoung - đám bạn nhảy bổ ra

- Chúc...chúc mừng gì??? - Jinyoung ngây ngô nhìn cả đám hỏi

- Lại đây thì biết - nói rồi Bambam kéo tay Jinyoung vào bàn ngồi xong cả đám xúm quanh

- Đây mới là mục đích chính , tén tèn - JB đem quyển báo mới ra sáng nay , trên trang bìa là hính Jinyoung và Mark trong lần chụp hình trước , cả đám cười tươi và chọc ghẹo Jinyoung hết lời – Nhưng cuối hành lang lại có người không được vui .

- Ý cô là gì –Jackcon quay qua nói như muốn hét lên

- Cô cũng thấy vậy mà –Hebe quay sang nhìn Jackson cười gian xảo

- Tôi mãi mãi không quên chuyện này đâu –Jackson tức giận nói rồi bỏ đi . 

Tại công ty, hôm nay Jinyoung đã có 1 ngày làm việc quần quật nhưng đổi lại Jinyoung rất chăm chỉ và tích cực

- Mọi người vất vả rồi

Câu nói quen thuộc nó vẫn nói khi kết thúc 1 ngày làm việc vất vả, Jinyoung lễ phép cuối chào từng người mà Jinyoung gặp

- Em chưa về sao??? –quản lí nhìn nó hỏi

- Còn chút việc .. em sẽ về ngay thôi

- Ừh vậy anh về nhá, xong thì tắt điện đóng cửa cẩn thận nha, thiệt cho em quá vì hôm nay bảo vệ xin nghĩ cả rồi

- Dạ không sao mà


-Nói rồi Jinyoung dọn dẹp đồ đồ chuẩn bị về thì điện thoại rung - Là papa 


-A lô papa , Jr. à papa con chết rồi sao con không về thăm mộ ba con vậy - Tiếng nói này là bác hàn xóm thân với papa . Dạ bác nói gì cơ papa con làm sao - papa con bị bệnh rất nặng đã chết từ khi con qua mỹ được 3 tháng rồi , những câu nói đó cứ lanh quoanh trông đầu cậu papa chết rồi - dậy mấy tuần qua người gữi thư cho mình là ai . 


-Jinyoung không kiềm chế được chạy thật nhanh ra đường , trong đậu cậu lúc này nghĩ . Mình phải về thăm papa phải về Hàn Quốc gấp vừa nghĩ vừa chạy nước mắt cậu rơi càng 1 nhiều hơn . 


-Cậu chạy rất nhanh trên đường , Mark củng đang trên đường tới công ty cậu chợt thấy Jinyoung và xuống xe đuổi theo lúc ấy trời vô tình đỗ mưa ẦM .. ẦM... những tia sét lóe lên như sé toang bầu trời  nổ lên làm ai náy đều phải giật mình .. ÀO .. ÀO .. những hạt mưa bắt đầu rơi xuống mỗi lúc 1 nhiều 


-Mark đang đuổi theo Jinyoung và không ngưng gọi Jinyoung à cận thận đó. Jinyoung giật mình khi tiếng gọi của Mark và quay đầu lại.


- Retttttttt.....RẦM.....


-Mark như đứng hình nhìn Jinyoung , Jinyoung đang nằm giữa đường người cậu ấy đầy máu , Mark thấy nhu vậy liền chạy tới ôm lấy Jinyoung nói Jinyoung à cậu tĩnh lại đi cậu chưa nói rõ với tớ mà cậu không được bõ tớ đi như thế cậu tĩnh lại đi tớ xin cậu đừng bõ tớ lần nữa mà Jinyoung à cậu tijxnnh lại đí Mark lây lây người Jinyoung nhưng Jinyoung vẫn bấy động . 

-Mark đỡ Jinyoung lên vai mình và cõng cậu ấy đến bệnh viện đưa đến phòng cấp cứu . 

-Đưa Jinyoung vào Mark ngồi gụt gầu xuống dường như nước mắt cậu đang rơi -Jinyoung tớ van cậu đó, đừng có xãy ra chuyện gì nha.

Thời gian cứ tích tắt trôi qua 1 cái chậm chạp lau lắc như đang muốn trêu đùa ai đó .. 1h .. 2h .. 4h sau

TÍNH .. ánh đèn trước cửa phòng cấp cứu tắt đi, từ trong bác sĩ bước ra

Mark liền lao tới nắm lấy cổ áo bác sĩ giọng hối hả nhưng vẫn còn chút hoang mang sợ sệt - Cậu ấy không sao chứ bác sĩ, cậu ấy không sao đúng không?

- Chúng tôi đã cố gắng

Bác sĩ khẽ 1 cái lắc đầu...- NHƯ VẬY LÀ SAO CHỨ!!? KHÔNG CÒN CÁCH NÀO KHÁC SAO –Mark nắm chặt cổ áo bác sĩ hét lên

- Thật thì cậu ấy do mất máu quá nhiều nên cần phải được tiếp máu khẩn cấp, nhưng .. máu của cậu ấy thuộc nhóm đặc biệt là nhóm B(RH- ), đây là nhóm máu hiếm .. hiện bệnh viện không đủ lượng máu để tiếp cho cậu ấy, nếu có huy động người tình nguyện thì cũng phải mất thời gian không ít .. tôi sợ cậu ấy không cầm cự đến được lúc đó

- Nhóm B(RH- ) .. bác sĩ tôi muốn xét nghiệm máu –Mark lẫm nhẫm gì đó rồi chợt quay sang bác sĩ hối thúc

- Nói vậy .. –bác sĩ nhíu mày như hiểu ra gì đó

- Nếu tôi nhớ không lầm tôi cũng mang cùng nhóm máu với cậu ấy

- Vậy thì phải nhanh lên .. chúng ta không còn nhiều thời gian đâu

. . .

- Có kết quả rồi –cô y tá chạy nhanh lại phía Mark trên tay là tờ kết quả xét nghiệm

- Như thế nào?

- Đúng là cùng nhóm máu

- Vậy cậu đồng ý hiếm máu cho bạn mình chứ - bác sĩ bước ra hỏi

-Đầu Mark không suy nghĩ gì và trả lời liền tôi đồng ý

- Vậy thì mau theo tôi qua đây làm thủ tục rồi chúng ta sẽ bắt đầu .


 ~ End Chap 15 ~ 


                 Có dzi sai sót trông quá trình viết chữ mong các bạn thông cảm nha : ^^















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro