Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại phòng cấp cứu

Mark nằm trên chiếc giường cạnh bên giường Jinyoung .. khẽ nghiên đầu nhìn sang Jinyoung. Đôi mắt Jinyoung nhắm nghiền, mặt vẫn còn động lại những vệt máu khô .. đôi môi Jinyoung tái nhợt

Đôi mắt Mark lúc này cũng đang nhắm lại vì mệt mỏi .. Trong vô thức cậu đã thấy được người đó .. thiên sứ trong lòng cậu .. người đó đã nhìn cậu và cười, cười rất tươi .. nụ cười như ngày xưa .. 


-Một lúc sao Mark ra ngoài và ca phẩu thuật đang tiến hành

-Cánh cửa phòng cấp cứu lại mở ra 1 lần nữa trước mặt Mark, bác sĩ cùng y tá bước ra .. thấy vậy Mark bật dậy níu chặt lấy áo của bác sĩ


- Cậu ấy sẽ không sao chứ bác sĩ? Phẩu thuật thành công chứ? Mọi chuyện vẫn ổn đúng không?

- Cậu bình tĩnh –bác sĩ nhẹ kéo tay Mark ra khỏi áo mình - Phẩu thuật rất thành công, nhưng mà . Câu "nhưng mà" của bác sĩ làm Mark hoảng sợ

-- Hơn 75% va chạm và chấn thương đều tập trung ở đầu, nên sẽ gây 1 khối u đè lên dây thân kinh, tuy đã loại bỏ được khối u nhưng có tỉnh lại hay không còn tùy thuộc vào ý chí của cậu ấy –bác sĩ khẽ vổ nhẽ lên vai Mark như 1 lời động viên rồi bỏ đi


Mark không thể đứng vững được nưã nếu không bám chặt vào thành tường, hơi thở của Mark lúc này cũng nặng nhọc hơn .. Mark từ từ ngồi xuống đưa tay ôm lấy lòng ngực đang đập vang.
Nếu tình cờ bạn thấy 1 ngôi sao băng bay qua , bạn sẽ ước điều gì? bạn có tin vào điều ước của sao băng không? 
 

-Lúc này Mark nhớ lại những kí ức của mình và cậu ấy . Nước mắt rơi từ lúc nào không biết trong lòng tự động viên rằng phải cố lên mình sẽ chờ cậu ấy tĩnh lại cậu ấy nhất định tĩnh lại cậu ấy không thể bỏ mình đi 1 lần nữa . Đang mơ màng với mớ suy nghĩ thì chú Chun xuất hiện - Mark Jinyoung nhà chú sao rồi có bị làm sao không ? 

-Mark bây giờ thì không sao rồi chú ạ chỉ còn việt chờ cậu ấy tĩnh lại mà thôi Mark nói với gương mặt buồn trĩu. 

-Chun thôi cháu về nghĩ đi chú thấy cháu cũng mệt rồi để chú ở lại với Jinyoung cháu về nghĩ đi. 

-Mark dạ cháu về có gì chú nhớ gọi cháu nhé . Sáng mai cháu sẽ vào với cậu ấy . Nói rồi Mark chào Chun và ra về . 

3 tháng sau .


"Khi nào cậu ấy có thể tỉnh lại"

- "Chuyện này .. chúng tôi vẫn đang trong thời gian theo dõi, hy vọng sẽ sớm có kết quả"

Mark đẩy cửa bước vào, Mark tiến lại ngồi xuống bên cạnh giường rồi nắm lấy tay Jinyoung

- Giao kèo đi, nếu cậu tỉnh lại thì tôi sẽ cho cậu biết một bí mật, vậy .. cậu mau tỉnh lại nha

02:00 AM

Lúc này, Mark đã thiếp đi bên cạnh giường của Jinyoung

- Ưm..

- ...??? - có gì đó vừa cựa quậy trong lòng bàn tay Mark, căn phòng vừa vang lên một âm thanh khác mà không phải của Mark. Mark tròn mắt giật mình tỉnh dậy, mắt Mark rạng rỡ để chuẩn bị nhận một nụ cười từ Jinyoung, nhưng .. đáp lại chờ mong của Mark chỉ là một nó vẫn im lặng như khúc gỗ nằm trên giường. Mark thất vọng và nói

- Cậu là đồ ngốc sao?! - đôi mắt Mark dịu lại, tay cũng buông lỏng hơn, Mark lại tức giận nhìn Jinyoung nhưng trong ánh mắt lại có chút gì đó ngại ngùng - Tôi đã hứa khi cậu tỉnh lại, tôi sẽ cho cậu biết một bí mật, nghe cho kĩ nha, tôi không nói lại lần 2 đâu

Mark đặt 2 nói và cầm chặt 2 tay Jinyoung, đầu cuối gằm xuống đất, Mark hít 1 hơi thật sâu

- Jinyoung tôi yêu cậu

1 câu nói khẽ lướt qua như làn gió thổi qua tai nó rồi lập tức đặt lên môi Jinyoung 1 nụ hôn khi nó chưa định thần được chuyện gì đã xảy ra

Nhắm lịm đôi mắt và cảm nhận một nụ hôn mềm và ngọt mà lúc này Mark chỉ có thể hình dung như một cây kẹo bông .. nụ hôn kẹo bông .. nụ hôn đầu. 


-Thêm 3 tháng nữa trôi qua Jinyoung vẫn không có chút tiến triễn nào cậu ấy vẫn cứ nằm im như 1 khúc gỗ tôi đã ước và ước không biết bao nhiêu lần rồi khi gặp sao băng cho cậu ấy tĩnh dậy dù bắt tôi phải trả giâ bất cứ thứ gì tôi cũng chịu nhưng sao điều đó quá khó khăn cậu ấy không thèm cử động gì kể cả 1 ngón tay tôi phải làm gì bây giờ .


Không biết là duyên hay nợ, tôi đã tự hỏi sao chúng ta lại gặp nhau? sao lại làm bạn của nhau? sao lại tổn thương nhau? sao lại quay lưng với nhau? chúng ta là bạn hay là thù? Đã rất nhiều câu hỏi từng hiện lên trong đầu tôi nhưng giờ đây tất cả đã là vô nghĩa .. tôi đã ước, ước rằng nếu có thể quay lại thời gian thì giữa chúng ta sẽ không có những cái duyên nợ trớ trêu đó, nhưng .. nếu có thể quay lại thời gian, tôi vẫn mong "chúng ta lại có thể làm bạn", khóc cũng được, cười cũng đuợc hay có làm tổn thương nhau chỉ cần biết 1 điều "chúng ta mãi mãi là bạn"  


~ End Chap 16 ~ 


                            Chap này hơi ngắn ^^











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro