ngủ quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ngày mây mù hôm ấy tôi ngủ quên
khi tỉnh dậy,
người không còn ở đó nữa.
lá nghiêng rơi sau vai hàng ghế tựa
mưa chơi vơi tưởng ghé nhưng chẳng về.

lòng trĩu nặng như một tách cà phê
đen, ít đường, và thôi không cần đá
để cho nguội nhạt thành cuối mùa hạ
khuấy lên mãi cũng không chịu đổi màu.

lời người bảo, rằng ta chẳng cần nhau
cứa lòng đau như những mũi dao ấy
thương vô ngần xưa lại chỉ còn vậy
giống như tôi,
giờ đơn bóng bên thềm.

ngày mây mù hôm ấy tôi ngủ quên,
khi tỉnh dậy,
người
không còn
ở đó
nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#blog