Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nháy mắt bụng nhỏ của Vương Hạc Đệ đã bị chất lỏng ấm áp làm ướt, chàng càng thêm hưng phấn, phát cuồng làm Bạch Lộc dưới thân, một chút lại một chút vừa mạnh vừa tàn nhẫn, chỉ hận không thể cắn rồi nuốt mỹ nhân vào bụng.

Tinh dịch nóng bỏng lại lần nữa rót vào tử cung nhỏ hẹp, nhưng mà đêm còn dài, Bạch Lộc lại bị Vương Hạc Đệ lật người lại, Làm nàng ghé vào trên giường, từ phía sau lại lần nữa tiến vào nàng...!Tiếng nước cọ xát, người đàn ông thở dốc tiếng nữ tử cầu xin làm các cung nữ gác đêm ngoài cửa điện đều đỏ mặt.
...

Sau đại hôn, Hoàng Thượng gần như chuyên sủng Hoàng Hậu, trừ Ngự Thư Phòng thì chàng luôn ở tẩm cung của Hoàng Hậu.

Ngay cả Lễ Bộ dâng tấu sớ hy vọng Hoàng Thượng có thể nạp thêm tú nữ đều bị Hoàng Thượng từ chối.

Những tú nữ lúc trước còn ở trong Trữ Tú Cung cũng bị trả về.

Sau khi Bạch Lộc biết những việc này, trong lòng nàng vẫn rất xúc động, không có nữ nhân nào nguyện ý cùng chia sẻ trượng phu với người khác, cho dù chàng là hoàng đế cũng như vậy.

Trái lại, cũng bởi vì Vương Hạc Đệ là Hoàng Thượng, mà chàng lại vì mình làm được một bước này mới càng thêm lay động nhân tâm.

Bạch Lộc rốt cuộc cũng thừa nhận, nàng thật sự động tâm trước một người hết lòng như vậy.

Nàng chờ ở trong cung, có chút khẩn trương, lại có chút khó có thể miêu tả cảm xúc, nàng chỉ biết, nàng giờ phút này muốn gặp Vương Hạc Đệ.

Nhưng nào biết lại là thái giám truyền lời, nói là Hoàng Thượng có chuyện quan trọng, nói nàng đừng đợi hãy sớm nghỉ ngơi. Nếu là trước kia, Bạch Lộc sẽ đồng ý, sẽ không hỏi nhiều một chữ.

Nhưng hôm nay rốt cuộc lại khác, nàng liền hỏi: "Có chuyện gì vậy? Đã trễ thế này Hoàng Thượng còn muốn xử lý chuyện gì?"

Ngân Bảo do dự một chút, mới ấp a ấp úng nói: "Tề vương đang dẫn quân đến ngoài thành, nói là muốn gặp Thái Hậu nương nương."

Tề vương còn không phải là Vương Ngọc sao? Con trai của Thái Hậu tay cầm năm vạn tinh binh, sau lưng lại có Bắc Quốc duy trì.

Bạch Lộc nhanh chóng hỏi: "Vậy Hoàng Thượng cho Thái Hậu ra khỏi thành sao?"

Ngân Bảo lắc đầu, "Hiện giờ cấm quân đang cùng Tề vương giằng co."

Bạch Lộc suy nghĩ một lúc bèn đi tới Ngự Thư Phòng.

Sau khi đến, gương mặt Vương Hạc Đệ thản nhiên, dường như năm vạn tinh binh ngoài thành cũng không tồn tại.

Bạch Lộc nói: "Hoàng Thượng, người thả Thái Hậu đi."

Vương Hạc Đệ cười cười, ánh mắt kiên định, "Bất luận người nào làm tổn thương nàng, ta đều sẽ không bỏ qua, chuyện này cứ giao cho ta xử lý, Lộc Lộc không cần lo lắng."

Bạch Lộc sao có thể không lo lắng, nàng không muốn nhìn cảnh binh đao cũng không muốn Vương Hạc Đệ khó xử, vì thế tiếp tục nói: "Mọi việc cũng đã xong, thả Thái Hậu nương nương đi, thiếp thật sự không để ý."

Nhưng dù Bạch Lộc khuyên bảo thế nào thì Vương Hạc Đệ cũng đã quyết tâm, không buông tha.

Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Bạch Lộc đều lo lắng, mãi cho đến khi nghe nói Tề vương bị bắt thì nàng mới yên lòng.

Đến bây giờ, đã tròn hai tháng trôi qua, Vương Hạc Đệ nhìn qua cũng hao gầy một chút.

Bạch Lộc đau lòng cho Vương Hạc Đệ, liền tự tay chuẩn bị một bàn thức ăn cho ăn, chàng nhìn những món ăn tinh xảo, cổ họng cuộn lại, "Lộc Lộc, ta thật sự rất hạnh phúc."

"Chỉ cần người thích, về sau thần thiếp sẽ làm cho người." Bạch Lộc ý cười ngâm ngâm.

Vương Hạc Đệ nhìn khuôn mặt tươi cười của Bạch Lộc, chỉ cảm thấy tất cả dự tính đều đáng giá.

Màn đêm càng lúc càng sâu, Vương Hạc Đệ ôm Bạch Lộc lên giường giường, sóng đỏ lăn tăn, ánh nến lay động.

Bạch Lộc trần trụi bị Vương Hạc Đệ đè ở dưới thân, lúc tiến vào, chàng hỏi nàng, "Lộc Lộc...!Vì ta sinh một hài tử được không?"

Mật động giữa hai chân bị Vương Hạc Đệ cường thế chiếm hữu, Bạch Lộc thẹn thùng đáp lại, "Vâng...".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro