Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy Bạch Lộc khóc, trong lòng của Vương Hạc Đệ thoáng phát đau, chàng thọc lung tung vào rút ra vài cái, sau khi bắn tinh dịch ra liền gắng gượng rút côn th*t lớn.

Chàng vội ôm Bạch Lộc vào trong ngực, vỗ vào tấm lưng ngọc mịn màng, sau đó dỗ dành nói:

"Ngoan...!Đừng khóc...!Là ta sai rồi...!Đừng giận ta...!Được không..."

Bạch Lộc không lên tiếng, thậm chí cả ánh mắt cũng không nhìn Vương Hạc Đệ, trong lòng khó chịu cực kỳ.

Tần Dương...!Tuy rằng giữ được mạng, nhưng tiền đồ xem như xong rồi.

Nếu...!Không có Vương Hạc Đệ, bọn họ bây giờ nhất định đã thành thân nhỉ? Ngày ngày sống bình bình đạm đạm, bây giờ thì hoàn toàn lộn xộn, nàng hiểu lầm Tần Dương, lại yêu cái tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện!

"Lộc Lộc...!Nàng có gì cứ nói...!Đánh ta cũng được...!Nhưng mà đừng không để ý tới ta mà..." Phía dưới, Vương Hạc Đệ siết chặt tay, trên mặt lại là một vẻ sợ hãi.

Nhìn dáng vẻ này của Vương Hạc Đệ, trong lòng của Bạch Lộc mâu thuẫn cực kỳ, nàng một mặt có chút hận chàng, một mặt lại sinh ra cảm tình.

Cuối cùng nàng dứt khoát nhắm mắt, vô luận Vương Hạc Đệ lấy lòng nàng thế nào, nàng đều không để ý tới chàng.

Hai người chiến tranh lạnh mấy ngày, cuối cùng Vương Hạc Đệ thật sự không có cách nào, liền đưa Bạch Lộc đi hành cung giải sầu.

Bạch Lộc bây giờ đang phản ứng tiêu cực, Vương Hạc Đệ nói cái gì, nàng không để ý tới là được.

Chờ một đường mênh mông cuồn cuộn tới hành cung, Vương Hạc Đệ có chút hứng thú dẫn Bạch Lộc đến sau núi săn thú, nói là muốn săn một con cáo tuyết cho nàng.

Vương Hạc Đệ ở phía trước cưỡi ngựa, Bạch Lộc ngồi ở phía sau trong xe ngựa, cung nữ thiếp thân đúng lúc đề cập tư thế oai hùng của Vương Hạc Đệ.

Mà Bạch Lộc không có tinh thần, nằm nghiêng ở trên gối dựa đánh vào nó.

Sau khi ngoài xe ngựa đột nhiên truyền đến một hồi binh hoang mã loạn, Bạch Lộc mới trợn mắt hỏi: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"

Cung nữ chạy nhanh xuống xe đi phía trước dò hỏi, nào biết qua hồi lâu cũng không trở về.

Bạch Lộc nhíu chặt mày, trực giác có nghĩ có điều không lành, nàng suy nghĩ, dứt khoát vén làn váy, tự mình xuống xe ngựa.

Nào biết nàng mới vừa xuống xe ngựa, đã bị người đè kiếm ở cổ! "Hoàng Hậu nương nương, theo chúng ta đi một chuyến đi!"

Bạch Lộc tuy là nữ tử tướng môn, nhưng nàng từ nhỏ được phụ thân kiều dưỡng, làm sao biết võ công nên chỉ có thể cam chịu bị bắt đi.

Bên vách núi, Bạch Lộc nhìn Vương Hạc Đệ bị dồn đến cùng đường, nghe hai bên đối thoại, mới biết được đám người này lại là tàn dư của Vương Ngọc!

Lúc Vương Hạc Đệ vừa thấy Bạch Lộc bị người bắt cóc, sắc mặt của chàng vô cùng u ám, chàng nói với đám dư đảng: "Thả nàng đi! Nếu không trẫm cho các ngươi chết không có chỗ chôn!"

"Thả nàng? Được, Hoàng Thượng tự mình đến đây thế mạng đi."

Nhìn dáng vẻ Bạch Lộc sợ hãi, Vương Hạc Đệ căn bản chưa cho bọn thị vệ thời gian phản ứng, chàng bước nhanh ra khỏi vòng bảo hộ, giờ phút này trong mắt chàng chỉ có Bạch Lộc.

Đám tàn dư kia thấy thế liền nhân cơ hội bắt được Vương Hạc Đệ thoát khỏi đám thị vệ, sau đó đẩy Bạch Lộc ra.

Bạch Lộc chật vật ngã ở trên mặt đất, nàng không dám tin mà quay đầu, thẳng tắp nhìn chằm chằm Vương Hạc Đệ, 

"Hoàng Thượng...Chàng...".

Vương Hạc Đệ chỉ nhìn phía sau Bạch Lộc, sau đó khẽ phân phó: "Bảo hộ Hoàng Hậu rời đi trước!"

Bạch Lộc sao có thể đi rời đi trước, Vương Hạc Đệ vì nàng còn bị người bắt cóc.

Dù cung nhân ở bên cạnh khuyên ra sao, Bạch Lộc cũng không nhúc nhích, phía sau lưng ướt đẫm, giờ phút này nàng còn lo lắng hơn cả việc bị bắt làm con tin.

"Hừ, nếu Hoàng Hậu nguyện ý nhìn, như vậy chúng ta còn chờ cái gì nữa!" Nói xong, kẻ xấu kia đâm một kiếm vào ngực của Vương Hạc Đệ!.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro