Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Hạc Đệ một thân mặc y phục xanh nhạt, nơi lồng ngực trong nháy mắt đã bị nhiễm máu đỏ!

Tiếng thét chói tai, tiếng đao kiếm, còn có tiếng rống giận tràn ngập hết thảy, Bạch Lộc không màng tất cả nhào về phía Vương Hạc Đệ, nàng cũng không biết mình sẽ mạnh mẽ như vậy mà đỡ lấy Vương Hạc Đệ!

...

Bạch Lộc nắm tay Vương Hạc Đệ, đôi mắt khóc sưng lên, nàng nhìn Vương Hạc Đệ nằm trên giường.

Lúc này mới biết được nàng rất sợ mất chàng.

Lúc trước bởi vì chàng lừa nàng, nhưng bây giờ suýt nữa chàng mất mạng, thì chuyện nhỏ như vậy không còn quan trọng nữa.

"Vương Hạc Đệ...!Chàng mau tỉnh lại được không...!Thiếp không trách chàng..." Nói xong, Bạch Lộc khóc không thành tiếng.

Nhưng Vương Hạc Đệ vẫn cứ nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt như giấy trắng, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

"Thái y, sao Hoàng Thượng còn chưa tỉnh lại?" Ba ngày trôi qua, Bạch Lộc tâm loạn như ma, không ngừng dò hỏi thái y.

Thái y hiện giờ cũng rất căng thẳng lo lắng, chỉ có thể trấn an Hoàng Hậu, nói Hoàng Thượng không có trở ngại.

"Không có trở ngại? Vậy tại sao không tỉnh lại?" Sắc mặt của Bạch Lộc tiều tụy, dưới mắt cũng có quầng thâm.

"Lộc Lộc..." Không đợi thái y lên tiếng thì một tiếng Lộc Lộc làm Bạch Lộc quay đầu lại! Nàng thậm chí còn còn choáng váng, phát hiện đây không phải là ảo giác, sau đó nàng vui mừng thốt lên: "Vương Hạc Đệ! Cuối cùng chàng cũng tỉnh rồi!"

Vương Hạc Đệ nhìn xung quanh rồi hỏi:

"Chúng ta đến hoàng cung rồi sao? Nàng không sao chứ?"

Bạch Lộc vội lắc đầu, trong mắt rưng rưng nước mắt, "Ừm, sau khi chàng bị thích khách tập kích, Vương thống lĩnh của hành cung dẫn người chạy đến cứu chúng ta, đã bắt thích khách rồi. Cho nên thiếp không sao, không có bị gì cả."

Lúc này, Vương Hạc Đệ mới yên tâm, "Vậy thì tốt..."

Thấy Vương Hạc Đệ lúc này còn quan tâm mình, Bạch Lộc khó chịu vô cùng, "Vậy còn chàng? Ngực chắc còn đau lắm? Chàng ngốc quá, ta đáng giá với chàng vậy sao?"

"Đáng giá, nàng vĩnh viễn đều xứng đáng để ta làm như vậy.

Lúc trước ta làm nàng buồn, thật ra ta cũng không muốn làm chuyện như vậy, chỉ là ta quá yêu nàng, yêu nhiều đến mức như bị trúng độc vậy." Vương Hạc Đệ yếu ớt nói.

Vương Hạc Đệ trần trụi thổ lộ khiến Bạch Lộc có chút không biết làm sao, nàng nghĩ đến Tần Dương bị mình liên lụy và chuyện mình nhục nhã khi bị chiếm đoạt, lại bổ sung thêm một câu, "...!Vậy chàng cũng không thể làm như vậy!"

"Ta thề với nàng, không bao giờ như vậy nữa được không? Nàng tha thứ cho ta có được không?" Vương Hạc Đệ sốt ruột nói, trên mặt tái nhợt nhiễm lên đỏ ửng khác thường.

Lúc này, Bạch Lộc cũng không muốn so đo, nàng chỉ nói: "Vậy chàng hứa với ta, đừng chặt đứt con đường làm quan của Tần Dương, chàng có thể đi đến một bước tính một bước, đây là do hắn nợ chàng."

"Được, ta hứa với nàng."

Bạch Lộc cười rồi xem như đã hoàn toàn cho qua, "Vậy chàng nhgỉ ngơi cho tốt, thiếp đi chuẩn bị một ít đồ ăn cho chàng."

Vương Hạc Đệ ừ một tiếng đáp lại, sau đó lại thiếp đi.

Trong mộng, chàng dường như trở lại khi còn bé, chàng và mẫu phi ở trong lãnh cung, bởi vì Hoàng Hậu cố tình chèn ép nên bọn họ sống còn hèn mọn hơn cả bọn nô tài, thường xuyên ăn bữa nay lo bữa mai, thậm chí còn phải trộm một ít đồ ăn mới có thể no bụng.

Đúng lúc này, Bạch Lộc xuất hiện giống như một tiên tử nhỏ, nở nụ cười thân thiện nhất trong lòng chàng.

Tiên tử nhỏ còn nói với chàng, chàng hãy chờ nàng, nàng sẽ lại đến tìm chàng.

Chàng chờ, lại chờ, đợi đã lâu, lại rốt cuộc không bao giờ đợi được gặp nàng nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro