1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thiếu gia vừa tròn 20 tuổi, không biết gì về chuyện nam nữ.

Lão phu nhân lo lắng, ra lệnh cho nàng buổi tối cởi quần áo, trèo lên giường Vương Hạc Đệ.

Nếu không dạy được, hãy đến gặp bà.

Nàng không dám trái lời.

Ban đêm, nàng mặc áo lót, nơm nớp lo sợ quỳ trên bệ để chân.

Vương Hạc Đệ nheo mắt: "Bạch Lộc, ngươi muốn làm gì?"

Nàng thấp giọng nói:

"Lão phu nhân ra lệnh cho nô tỳ dạy thiếu gia chuyện nam nữ."

Hắn mặc áo gấm, ngồi trên giường, đôi mắt đẹp như hoa đào liếc ngang: "Ngươi dạy đi."

Trong giọng nói dường như có chút vui đùa.

Nàng nuốt nước miếng, lấy ra xuân cung đồ đã chuẩn bị sẵn.

Cố gắng kiềm chế bản thân không nhìn vào những bức ảnh lộ liễu đó, chỉ tập trung vào từ ngữ.

Đọc xong một trang, mặt không đỏ tim không đập, giống như nàng đang đọc Đạo Đức Kinh.

Vương Hạc Đệ gật đầu khen ngợi: "Không tồi, không đọc sai chữ nào."

"Ảnh thì sao?"

"Hả?" Nàng kinh ngạc.

Hắn chống hai tay lên giường, nhướng cằm, ý bảo:

"Ảnh trong sách, nếu ngươi không giải thích, làm sao thiếu gia ta đây biết ý nghĩa của chúng?"

Nàng theo ánh mắt của hắn, cúi đầu nhìn lướt qua.

Hình ảnh quá táo bạo và phóng túng, khác xa với những gì nàng đã hiểu trước đây.

Tuy rằng biết một chút, nhưng nàng chưa trải qua, không biết còn có thể như vậy......

Đành gồng người trả lời một cách súc tích:

"Hai người mây mưa ở Vu Sơn, trải qua một đêm xuân......"

Vương Hạc Đệ chớp mắt, nghiêng người về phía trước, nhìn nàng từ trên cao:

"Không hiểu, nói kỹ hơn đi."

Từ ngữ trong sách tối nghĩa và thẳng thừng, tuy nhiên nàng vẫn có thể đọc chúng mà không bị phân tâm.

Nhưng bị hắn hỏi như thế, nàng lập tức đỏ mặt tía tai.

Đành phải kìm nén sự xấu hổ, đưa cuốn sách bằng cả hai tay:

"Nô tỳ không biết nên miêu tả như thế nào, hay là thiếu gia tự xem đi."

Vương Hạc Đệ không tiếp nhận, nhướng mày nhìn nàng :

"Ngươi cũng không hiểu thì làm sao dạy?"

"Trở về học đi."

Chỉ mới mười lăm phút, nàng đã thút thít chạy ra khỏi phòng thiếu gia.

-------

Ngày hôm sau, lão phu nhân biết nàng trèo lên giường đã thất bại nên rất tức giận.

Bà ra lệnh cho nàng quỳ dưới ánh mặt trời và suy ngẫm.

Đá xanh làm đầu gối nàng đau nhức.

Nàng vốn là một cô nương con nhà đàng hoàng, chỉ vì gia đình nghèo, không nuôi nổi nàng và em trai, nên mới bán nàng .

Vào Vương phủ, nhìn thấy Vương Hạc Đệ, nàng mới biết trên đời còn có nam tử quang minh lỗi lạc như vậy.

Bất kể là kiến thức hay ngoại hình, đều là hạng nhất.

Hắn đối xử với nàng cực kỳ tốt, cất nhắc nàng từ một nha hoàn làm việc nặng trở thành thị nữ riêng.

Nàng mặc quần áo và gắp thức ăn cho hắn, làm bạn bên cạnh khi hắn đọc sách.

Thời gian trôi qua, nàng dần dần có chút tâm tư kiều diễm không nên có.

Nhưng nàng không bao giờ nghĩ rằng, có một ngày sẽ bị lão phu nhân ép nàng hành động như một kỹ nữ, chủ động cởi đồ để giao hoan.

Nghĩ đến đây, nàng buồn đến mức bật khóc.

Nàng là một cô nương, tuy rằng biết một chút về điều đó, nhưng không hiểu rõ, làm sao dạy người khác?

Vừa lúc Vương Hạc Đệ từ bên ngoài trở về, thấy nàng khóc thảm thiết, hỏi: "Chuyện gì?"

Nàng mím môi không nói, cơ thể lắc lư vì say nắng.

Hắn không nói gì, bế ngang nàng , đi vào phòng ngủ.

Xắn quần nàng lên kiểm tra, cau mày:

"Trầy rồi."

Sau đó tìm dầu cây rum, nhúng đầu ngón tay vào đó, bôi từng chút một lên bắp chân.

Lông mi dày như lông quạ của hắn rũ xuống, ngón tay thon dài như ngọc di chuyển linh hoạt theo vòng tròn trên đầu gối nàng .

"Từ trước đến nay ngươi luôn ổn thỏa, tổ mẫu phạt ngươi, có phải vì chuyện tối hôm qua không?"

Nàng quá căng thẳng, không cẩn thận đụng trúng vết thương, hít hà một tiếng.

Nhưng vì sự quan tâm của hắn, nàng không khỏi cảm thấy vui mừng.

Vương Hạc Đệ cúi đầu, không nghe ra cảm xúc trong giọng nói:

"Ngươi nói với tổ mẫu, thiếu gia học chậm."

"Đêm nay tiếp tục lại đây dạy."

----

Buổi tối, Vương Hạc Đệ dựa vào gối, cầm cuốn sách, trông có vẻ tập trung.

Ánh nến soi nghiêng đường viền hàm hoàn hảo của hắn.

Nhìn thấy nàng tới, hắn vỗ vào mép giường:

"Cởi giày, đi lên."

Nàng cùng hắn dựa vào gối mới kinh ngạc phát hiện, hắn đang cầm xuân cung đồ.

Nàng nín thở, trong lòng lại bắt đầu nhộn nhạo.

Hắn tựa như không nhận ra điều đó, đặt cuốn sách vào giữa hai người.

Một lúc sau, hắn nhẹ giọng hỏi: "Xem xong chưa?"

Nàng gật đầu cho có lệ, ngón tay dài cử động, hắn lật qua trang sau.

Trầm hương trong vạc từ từ cháy.

Tiếng ve bên ngoài đã ngừng kêu, đêm hè yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng lật sách, và hơi thở dần dần rối loạn của hắn.

"Bạch Lộc."

Hắn chợt gọi tên nàng .

"Vâng."

"Ta hơi khó chịu."

"Thiếu gia sao vậy?"

Vương Hạc Đệ đột ngột đóng sách lại, có chút bực bội ném sang một bên, ôm chặt nàng .

"Vốn muốn xem ngươi đỏ mặt, không ngờ, ta không chịu nổi trước."

Nàng rất đẹp, nàng biết điều này từ khi còn nhỏ.

Các tiểu tỷ muội lén trêu ghẹo, nói rằng với dung mạo kiều mỹ, và dáng người yếu đuối không có xương như nàng , không cần cố tình trêu chọc, vẫn có thể khơi dậy tâm tư kiều diễm của nam nhân.

Vương Hạc Đệ ngậm vành tai nàng , hơi thở ấm áp phả vào tai nàng .

Cơ thể nàng căng cứng, nhất thời luống cuống.

Ngọn nến bị gió nhẹ thổi lung lay vài cái, hắn kéo chăn, bao bọc hai người trong bóng tối kín mít.

Người nàng rất trơn, có mùi hoa nhài và bồ kết.

Vương Hạc Đệ hôn nàng , ngón tay kích thích cơ thể nàng run rẩy.

Nàng khóc trong đau đớn.

Hắn cười khẽ: "Bản thân mình không biết mà đi dạy người khác?"

Nàng đáng thương hỏi lại: "Chẳng phải thiếu gia cũng không biết hay sao?"

"Đồ ngốc, làm sao nam nhân bình thường không biết."

Hắn dịu dàng hôn khóe môi nàng :

"Gặp nữ tử mà mình thích, dựa vào bản năng của thân thể sẽ biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro