2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Một khi nam nhân được khai trai, đã nếm mùi vị nên Vương Hạc Đệ bảo nàng hầu hạ liên tục mười mấy ngày.

Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt ngập tràn ham muốn không thể che giấu đến mức choáng ngợp.

Sau vài lần giãy giụa, nàng uyển chuyển nói:

"Nô tỳ nghe người ta nói, cho dù đồ vật tốt đến đâu cũng không nên tham lam quá mức, buông thả quá mức sẽ không tốt cho cơ thể......"

Vương Hạc Đệ chống cằm nhìn nàng dưới ánh nến, mỉm cười nói: "Biết không ít nhỉ."

Hắn cuối cùng tạm thời buông tha cho nàng .

Sau khi lão phu nhân nghe nói chuyện đó, cực kỳ hài lòng đối với nàng .

"Bạch Lộc, ta thấy ngươi là người thông minh và ổn thỏa, khi nào tân phu nhân vào cửa, sẽ để Hạc Đệ nâng ngươi lên làm thiếp thất."

Lúc này nàng mới biết, lão phu nhân đã chọn thê tử cho Vương Hạc Đệ, nhìn trúng thiên kim Lưu gia của Hầu phủ.

Xuất thân như nàng , được chủ tử coi trọng, nạp làm thiếp thất, ăn sung mặc sướng, không cần làm việc nặng, đã là cực kỳ may mắn.

Hơn nữa nàng không biết trời cao đất dày, đã động lòng với Vương Hạc Đệ từ lâu.

Hắn cũng nói thích nàng .

Mặt nàng đỏ bừng, dập đầu cảm tạ ân huệ của lão phu nhân.

Cha mẹ của Vương Hạc Đệ mất sớm, nhờ lão phu nhân còn khỏe mạnh, vừa bận rộn cho hôn sự của hắn, vừa sai người trả khế ước bán mình lại cho nàng .

Có thể thoát khỏi nô tịch, lòng nàng ngập tràn niềm vui.

Vương Hạc Đệ lại không vui: "Thiếu gia sắp thành thân, ngươi vui lắm à?"

Lòng nàng chua xót, nhưng vẫn buộc mình nở nụ cười:

"Thiếu gia và Lưu tiểu thư là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, nô tỳ đương nhiên mừng cho thiếu gia."

Sắc mặt hắn không tốt, gằn từng chữ một:

"Nàng ta là thê, ngươi là thiếp."

"Quyền quản lý phủ nằm trong tay nàng ta, mỗi ngày ngươi phải sớm thưa tối hầu, thỉnh an nàng ta, ta phải ở trong phòng của nàng ta vào ngày mùng một và mười lăm mỗi tháng, nếu ngươi đụng chạm nàng ta, nàng ta sẽ đánh và mắng ngươi......"

Nàng lập tức hiểu ra.

Vương Hạc Đệ sợ nàng kiêu căng vì được cưng chiều, tương lai sẽ đụng chạm tân phu nhân, cho nên cảnh cáo nàng trước.

"Thiếu gia yên tâm, nô tỳ hiểu rõ thân phận của mình, chắc chắn sẽ tuân theo các quy tắc."

Hắn nhíu chặt mày, thở dài:

"Lỡ như nàng ta ngang ngược vô lý, cố ý bắt nạt ngươi thì sao?"

Nàng cúi đầu: "Nếu chủ mẫu không dễ sống chung, ta sẽ kính cẩn hơn, tuyệt đối sẽ không để thiếu gia khó xử."

Vương Hạc Đệ tức giận, đặt chén trà xuống thật mạnh, làm đổ trà lên bàn.

Nàng không biết mình đã chọc giận hắn ở điểm nào, vội vàng quỳ xuống xin lỗi.

Tuy rằng hắn luôn luôn phóng khoáng, nhưng đối xử với nàng rất tốt, chưa bao giờ lạnh lùng sắc bén giống hôm nay.

Chẳng lẽ đã ghét bỏ nàng ?

-----

Vương Hạc Đệ ra ngoài gặp bạn bè, đột nhiên gió nổi lên.

Trước kia khi hắn tụ tập với đám công tử đó, hắn luôn đưa nàng đi cùng.

Lần này hắn không cho nàng đi theo.

Nàng lo lắng hắn bị cảm nên mang áo choàng đến quán trà, có thể nghe thấy tiếng nói cười bên trong cách tấm rèm.

"Vương đại công tử, nghe nói ngươi muốn cưới Lưu tiểu thư của Hầu phủ, Bạch Lộc của ngươi không khóc lóc làm ầm ĩ với ngươi à?"

"Nàng dám?"

Đây là giọng của Vương Hạc Đệ, lạnh nhạt và xa lạ.

Người bên cạnh ồn ào: "Này, bình thường bảo vệ như báu vật, tại sao lần này có thái độ khác vậy?"

Vương Hạc Đệ nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nói:

"Chẳng qua là người hầu, chơi mà thôi, sau này gia sẽ có nhiều nữ nhân để chơi."

"Trên thế gian này, nữ tử nhiều hình vẻ, đa dạng phong phú, tựa như loại rượu thơm ngào ngạt này, phải nếm từng vị một mới coi như hưởng thụ mấy chục năm ngắn ngủi của cuộc đời."

Người khác tỏ ra không tin: "Ngươi cũng nói với Bạch Lộc như thế?"

"Đương nhiên không phải."

Vương Hạc Đệ xoay cái chén ngọc trong tay, môi mỏng khẽ mở:

"Đối với nữ nhân, đương nhiên phải dịu dàng và ngọt ngào, quan tâm đến mọi mặt. Thật thú vị khi nhìn thấy nàng hạnh phúc chỉ bằng dăm ba câu lừa gạt của ngươi, ước gì trao cả mạng sống cho ngươi."

"Khi nào Lưu tiểu thư vào cửa, lão tử sẽ dỗ dành nàng ấy giống như Bạch Lộc, một lòng một dạ, ngoan ngoãn phục tùng ta......"

Những người khác lần lượt vỗ tay trầm trồ và khen ngợi, bên trong ăn uống linh đình, thật náo nhiệt.

Áo choàng bị nàng vò nhăn.

Hóa ra sự dịu dàng mà hắn dành cho nàng đều là thủ đoạn đùa bỡn nữ tử.

Nàng không có dũng khí vén rèm lên, loạng choạng chạy ra ngoài, không biết áo choàng đã tuột khỏi tay từ khi nào.

Xe ngựa đang chờ bên ngoài, nàng vốn nên ngồi lên chiếc xe ngựa kia quay về.

Nàng cảm thấy chán nản, chợt buồn nôn, che miệng chạy về phía cánh cửa có ánh sáng.

Ở chỗ đất trống, nàng nôn một hồi lâu, nhưng không nôn ra được cái gì cả.

Kinh nguyệt của nàng luôn đến đúng giờ, tính ra đã một tháng rưỡi không tới.

Nhìn xung quanh, nơi này là cửa sau của quán trà, rẽ vào con hẻm là con đường rộng.

Xe ngựa và gã sai vặt dừng ở cửa trước, không nhìn thấy nàng .

Nàng đã nắm trong tay khế ước bán mình, nàng được tự do.

Trước khi ra ngoài, nàng tình cờ mang theo một số ngân phiếu mà nàng đã tiết kiệm trong nhiều năm, vốn định đổi thành bạc lẻ, để tiện cho việc sử dụng trong tương lai.

Nàng luôn thận trọng, không biết mình lấy can đảm từ đâu.

Nghĩ rằng mình không cần đổi ngân phiếu.

Cũng không cần trở về Vương phủ.

Đột nhiên một cơn gió mạnh thổi qua, kèm theo những hạt mưa thưa thớt.

Nàng lao vào mưa gió, rẽ vào ngõ, gọi một chiếc xe ngựa.

Đi hướng ngược lại với Vương phủ.

-----

Trong lúc xe ngựa lắc lư, những ngày ở Vương phủ cứ không ngừng hiện lên trong đầu nàng .

Nhớ lúc mới đến Vương phủ, Vương Hạc Đệ đang đọc sách ở hành lang.

Ánh sáng mờ ảo của hoàng hôn chiếu vào người hắn, bóng tre phía sau lốm đốm, yên tĩnh như một bức tranh thuỷ mặc.

Hắn ngước mắt lên, nhìn thấy nàng , trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên.

"『 Tĩnh lặng như bông hoa đẹp tỏa sáng trên mặt nước 』, câu nói trong sách rất hợp với ngươi."

Trong số mười mấy nha hoàn cùng vào phủ, nàng là người duy nhất nhận được vinh dự được thiếu gia đặt tên.

Nàng rất vui, làm việc chăm chỉ hơn người khác một chút.

Khi ở ngoài sân quét dọn, nàng vô thức đuổi theo bóng dáng tao nhã đó.

Con người sẽ luôn khao khát và tham lam những thứ đẹp đẽ, lúc ấy điều đó chỉ là chuyện bình thường.

Đến lúc nàng phát hiện ra, tình cảm đã sâu đậm, không thể thoát ra được.

Nàng luôn yêu hắn một cách thận trọng.

Sợ bộc lộ tâm tư của mình sẽ bị người khác chê cười không biết trời cao đất dày, muốn trèo cao phát điên luôn.

Làm nha hoàn riêng của hắn, nàng cảm thấy mỹ mãn.

Làm thiếp thất của hắn, nàng cảm tạ ông trời đã ưu ái.

Nhưng hắn coi nàng là một đóa hoa trong số hàng vạn bông hoa, chà đạp lên sự chân thành của nàng như một niềm vui, nàng thật sự không thể chấp nhận được.

Nghĩ đến những hành vi và ngôn ngữ kỳ lạ gần đây của hắn, lúc này nàng mới hiểu, hắn rõ ràng không muốn nàng làm thiếp của hắn, muốn nàng từ bỏ.

Thật đáng tiếc khi nàng không hiểu ý nghĩa trong lời nói của hắn, còn mong chờ những ngày tốt đẹp trong tương lai.

Chấp niệm luôn muốn tới gần Vương Hạc Đệ ......

Thật là ngu ngốc một cách đáng thương.

Người đánh xe đội mũ rơm, không ngừng quất vào mông ngựa, trong gió xiên và mưa phùn, xe ngựa ầm ầm tiến về phía trước...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro