3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua thật nhanh, nàng đã ở thị trấn xa xôi này gần một năm.

Còn sinh con gái Giản Giản.

Tuy nơi này xa xôi, nhưng lại có những tin đồn mơ hồ về chuyện của đại quan và quý nhân trong kinh thành.

Nghe nói Lưu tiểu thư của Hầu phủ được nhà chồng rất coi trọng.

Ngày xuất giá, đội ngũ đưa dâu kéo dài mười dặm, của hồi môn nhiều không đếm xuể, một rương bất kỳ có thể so sánh với khẩu phần ăn của người bình thường cả mười năm.

Vương Hạc Đệ cưới nàng ấy, hiện giờ nhất định cực kỳ tự hào.

Nàng và hắn không môn đăng hộ đối, hắn không phải là phu quân của nàng , buông tay sớm có lẽ là chuyện tốt đối với nàng .

Nàng mở một quán hoành thánh ở thị trấn, sống một cuộc sống tự cung tự cấp.

Lúc Giản Giản ba tuổi, ban đêm đột nhiên bị sốt.

Nàng dầm mưa gõ cửa nhà thầy lang, mệt đến mức không thở nổi.

Thầy lang thấy nàng ướt như chuột lột, không đành lòng: "Chỉ có mình ngươi chăm sóc con, cha của đứa bé đâu?"

"Đã chết, bị bệnh lậu, chết trẻ."

Mặt Giản Giản đỏ ửng vì sốt cao, mơ màng hỏi nàng : "Mẹ, bệnh lậu là gì?"

"Đó là một căn bệnh không yêu thích sự sạch sẽ."

Nàng yêu thương vuốt đầu bé:

"Giản Giản thích sạch sẽ, chắc chắn sẽ sớm khỏe lại."

----

Lý thẩm lại tự thu xếp việc hôn nhân cho nàng .

Nàng đã từ chối vô số lần, nhưng bà vẫn không biết mệt.

"Ngươi có con nhỏ, không có gia đình sao được?"

Nàng nói: "Ta và Giản Giản cũng là một gia đình hai người."

"Cái đó khác."

Lý thẩm hớn hở miêu tả:

"Vị La công tử này xuất thân từ một gia đình khá giả, lão bà đã chết mấy năm trước, muốn tìm một người hiền lành và tính tốt để đi bước nữa, không có yêu cầu gì cả, chỉ cần chịu đối xử tốt với con của hắn, hắn cũng sẵn sàng coi con gái của ngươi như con ruột, ngươi thấy thế nào? Không có ý kiến thì coi như quyết định xong."

"Ngươi đừng ngại, ngày mai hắn sẽ tới quán hoành thánh của ngươi, mặc trang phục màu xanh, ngồi ở bàn cuối cùng, ngươi có thể qua xem thử, nếu được thì thẩm sẽ tiếp tục tác hợp cho các ngươi, nếu chướng mắt cũng không có gì xấu hổ......"

"......"

Bà ấy nói liên tục, nàng không có cơ hội để xen vào.

Ngày hôm sau, một bóng người màu xanh quả nhiên xuất hiện ở chỗ ngồi xa xa.

Nàng cảm thấy, nếu mình không có ý định kết hôn, tốt nhất nên tự mình nói rõ ràng.

Vì thế nàng nấu một tô hoành thánh bưng tới, nhẹ giọng nói:

"Vị công tử này, xin hãy nếm thử hoành thánh của quán."

Đột nhiên có người nắm cổ tay nàng , khi nàng đặt tô xuống, xuýt nữa bị bỏng.

Nàng tức giận ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt sửng sốt.

Gương mặt quen thuộc đẹp như hoa đào sau cơn mưa, lúc này tràn đầy tức giận và khó tin.

Tại sao có thể là hắn được?

Thiếu gia......

Hai chữ sắp thốt ra, nàng vội vàng quay mặt đi, cố gắng bình tĩnh:

"Khách của bàn bên kia gọi, xin lỗi, đưa nhầm."

Bàn tay đang nắm cổ tay nàng không buông ra, cặp mắt đó nhìn chằm chằm nàng như nhìn con mồi, giọng run rẩy:

"Bạch Lộc, tại sao ngươi ở đây?"

Động tĩnh không nhỏ, rất nhiều khách nhìn về phía này.

Nàng đã hạ quyết tâm từ lâu, cả đời này nàng sẽ không liên quan gì đến hắn nữa.

"Buông ra!"

Nàng tát hắn, cả giận nói: "Ngài đã nhận sai người, xin công tử hãy tự trọng!"

----

Nàng hoảng hốt bỏ chạy khỏi sảnh trước, Vương Hạc Đệ đuổi theo, chặn nàng ở sân sau.

Hắn là con trai duy nhất của phủ Trung Nghĩa Bá, sống trong nhung lụa từ nhỏ, chưa từng chịu chút uất ức nào, lại bị một người có xuất thân nha hoàn như nàng đánh.

Cái tát kia khá mạnh, tay nàng mơ hồ đau nhức.

Hắn dồn nàng vào một góc với vẻ tức giận không cam lòng:

"Ngươi giỏi nhỉ, tự động rời khỏi phủ, không chịu thừa nhận ta, thậm chí dám đánh thiếu gia."

Nàng chột dạ nên khăng khăng: "Tôi thật sự không quen biết ngài."

"Vậy à?"

Hắn cười lạnh, nhìn xuống: "Được rồi, để ta chứng minh."

Cổ áo đột nhiên bị kéo xuống, lộ ra một mảng lớn da thịt mịn màng, run rẩy trong gió lạnh.

Trên vai nàng có một vết sẹo.

Nói ra cũng buồn cười, Vương Hạc Đệ ấm áp như ngọc, cũng bị chó hoang rượt trên đường.

Để bảo vệ hắn, nàng che trước mặt hắn mà không hề do dự, chó hoang cào vai nàng chảy máu.

Sau đó khi nàng làm ấm giường cho hắn, hắn đều hôn nơi đó.

Mắt Vương Hạc Đệ đỏ hoe, nhìn nàng vừa hận vừa tức:

"Ta nhớ rõ mỗi chỗ trên người của ngươi, ngươi còn gì để nói không?"

"Bỏ cuộc sống tốt đẹp ở Vương phủ, chạy đến vùng núi non cằn cỗi để bán hoành thánh, ngươi có ý gì!"

Nàng nức nở vài tiếng, cắn chặt môi.

Không hiểu sao, một mình nàng chịu đựng mọi thứ trong bốn năm qua, nàng nghĩ mình đủ mạnh mẽ, nhưng chỉ cần gặp phải chuyện liên quan đến hắn, vẫn không khỏi rơi lệ.

Giọng nói của một nam tử xa lạ vang lên từ bên ngoài:

"Bạch Lộc, nghe nói có người bắt nạt cô, cô có sao không?"

Vương Hạc Đệ nhíu mày, nhìn thấy một nam tử áo xanh xông vào sân sau, sau khi thấy hai người , đột nhiên hét lên.

Hiện tại quần áo nàng đang xộc xệch, cũng may Vương Hạc Đệ kịp thời di chuyển vị trí của mình để chặn tầm nhìn của người tới.

Nhưng như thế càng thêm mập mờ.

"Được lắm!"

La công tử thở hổn hển, chỉ vào cả hai với vẻ không tin nổi:

"Cô hứa với Lý thẩm sẽ cùng ta xem mắt, lại lén lút làm chuyện xấu với nam nhân khác sau lưng, ban ngày ban mặt mà không biết liêm sỉ!"

Vương Hạc Đệ nghiêng đầu, ánh mắt như dao:

"Nàng vốn là người của ta, mau cút đi!"

La công tử thấy quần áo và khí thế của Vương Hạc Đệ không tầm thường, không dám cứng rắn, hùng hổ rời đi.

Sân sau lại yên tĩnh.

Sắc mặt Vương Hạc Đệ nặng nề: "Ngươi muốn xem mắt người này?"

Nàng lạnh lùng nói: "Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, không có gì sai cả."

"Hắn có gì tốt? Lời nói và hành động thô bỉ, lớn tuổi, ngươi thích à?"

"Lão phu nhân đã đưa khế ước bán mình cho ta, ta có thể tự do kết hôn, không cần thiếu gia lo lắng."

Vóc dáng hắn cao lớn, ấn vào vai nàng , hơi cúi xuống ngang tầm mắt với nàng :

"Cầm khế ước bán mình xong rồi bỏ chạy?"

"Mấy năm nay ta đối xử với ngươi như thế nào? Ngươi có lương tâm không!"

Từ góc độ của hắn, quả thật đã đối xử với nàng không tệ.

Chưa bao giờ đánh đập, chưa bao giờ mắng chửi, thậm chí không hề nói nặng, được chia phần dồi dào, ngày lễ và ngày tết đều thưởng bạc.

Một nô tỳ nên thấy đủ khi gặp được chủ tử như vậy.

Lòng nàng trống rỗng, có lẽ hắn nghĩ rằng mình đã làm nàng sợ nên buông lỏng tay, dịu giọng một chút:
"Ngày đó, nghe nói ngươi đến quán trà để đưa áo cho ta, ta nhặt được áo choàng ở dưới lầu."

"Sau đó hỏi gã sai vặt và người đánh xe, bọn họ đều nói không thấy ngươi ra khỏi quán trà."

"Ta lo lắng ngươi gặp phải kẻ xấu, mấy năm nay tìm ngươi khắp nơi, gần như tìm kiếm khắp kinh thành nhưng không thấy chút tung tích nào của ngươi cả."

"Nói cho ta biết, vì sao ngươi rời đi?"

Trong mắt Vương Hạc Đệ ngập tràn buồn bã.

Dường như nàng là người rất quan trọng với hắn.

Xuýt nữa khiến nàng động lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro