Đỉnh Cấp Lưu Manh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 747

Bất ngờ buổi tối

Dịch: Trảm Phong

Nguồn: 4vn

Nội dung thu gọn   Dịch lão lục đưa ra một cái chủ ý, Hướng Nhật cũng đồng ý với hắn, khi nghe được lời này hắn mừng rỡ chạy đi tìm Trù Ngu bàn bạc. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Mà Trù Ngu ở trong nhà cũng không phải là người được sủng ái, sự đối đãi còn kém hơn cả Dịch lão lục, mà đây cũng là nguyên nhân khiến hai người tỉnh táo.

Lúc Dịch lão lục tìm thất muội, Dịch Trù Ngu đang ngồi im trong phòng không biết đang nghĩ gì. Ngay cả cửa cũng chỉ khép hờ tạo thành khe hở cỡ bàn tay.

“Trù Ngu, nghĩ gì thế?” Dịch lão lục đẩy cửa vào, đối với thất muội này hắn quan tâm rất thực lòng.

“A, Lục ca, có chuyện gì không?” Dịch Trù Ngu lén lau nước mắt, bởi vừa rồi chứng kiến lão thái thái đối xử thiên vị với Hướng Nhật. Mà nghĩ đến bản thân, nói gì thì mình cũng là cháu gái bên nội, vậy mà không bằng một đứa cháu ngoại, mà bình thường lão thái thái cũng không tốt với nàng đến như vậy. Hiển nhiên càng thêm đau lòng không nhịn được mà rơi lệ.

Dịch lão lục thấy mắt nàng đỏ gay liền đoán ra nguyên nhân, tuy rằng trong lòng cũng rất khó chịu nhưng hắn biết nguyên nhân thực sự, Hướng Nhật là con của người con gái đã xa cách 20 mà còn là người được lão thái thái yêu thương nhất, sợ rằng đổi lại là người khác cũng sẽ làm như vậy. Nhưng thất muội không biết sự thật, lúc lão thái thái giới thiệu Hướng Nhật chỉ nói là cháu ngoại, cũng không nói rõ ràng lai lịch của hắn. Ngoài mấy vị cùng vai vế với thím biết chút manh mối, sợ rằng đám con cháu đều nghi ngờ và ghen tị với đứa cháu ngoại đột ngột xuất hiện này.

“Thất muội, em có biết thân phận em họ không?” Dịch lão lục cảm thấy tốt nhất nên kể rõ với nàng, nhìn nàng đau lòng trong lòng hắn cũng rất khó chịu.

“Em họ”

“Sao?” Dịch Trù Ngu sửng sốt, phản ứng đầu tiên là chỉ chỉ phía phòng khách:

“Anh nói là hắn?”

Dịch lão lục gật đầu: “Còn nhớ ông nói chúng ta có một người cô mất tích không?”

Dịch Trù Ngu liền hiểu ra, sắc mặt đổi từ đau khổ sang kinh ngạc:

“Anh nói hắn là con của cô cô bị mất tích?”

“Đúng thế. Lúc đó em vẫn còn nhỏ, có lẽ chưa tới 1 tuổi, nhưng trong trí nhớ của anh, cô lớn là người rất tốt, anh còn nhớ được bà bế đi bắt tổ chim”

Trong ấn tượng của Dịch lão lục, quả thực có việc như vậy, nhưng khuôn mặt người bế hắn rất mơ hồ.

“Không phải ông bảo cô mất tích sao? Làm thế nào mà giờ lại có, làm sao anh biết được?”

Cảm giác hiểu ra gì đó về nguyên nhân đứa cháu ngoại được yêu thương, trong lòng Dịch Trù Ngu liền thoải mái hơn một chút, nhưng càng thêm nghi ngờ.

“Việc này chính mồm hắn nói ra, không phải vừa nãy anh ra ngoài cùng hắn sao? Theo lời ông là bị mất tích, nhưng anh đoán trong việc này còn có ít nguyên nhân chúng ta không biết, tốt nhất là chưa nghe thấy”

Dịch lão lục vẫn khá hiểu biết, trong nhà thì ông là người lớn nhất, ông nói đúng nó sẽ đúng. Nếu điều tra ra chân tướng sự việc chọc giận ông thì hậu quả rất thảm.

Dịch Trù Ngu cũng không ngốc, lập tức đoán ra nguyên nhân Dịch lão lục nói, gật đầu hỏi:

“Đúng rôi, lục ca, anh còn chưa nói đến tìm em có việc gì?”

“Là thế này” Dịch lão lục lui ra đóng kín cửa lại, rồi bước tới gần nói với Dịch Trù Ngu: Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

“Thất muội, tối nay lục ca muốn nhờ em giúp một việc”

“Lục ca nói đi, chúng ta là anh em, còn giấu diếm làm gì?” Tuy rằng lục ca thần bí như vậy có lẽ tìm mình không phải tốt lành gì, nhưng Dịch Trù Ngu tin rằng hắn sẽ không hại mình, cùng lắm là phiền toái ở bên ngoài, hai người cùng nhau gánh chịu hậu quả, cho ông mắng một chút, việc này xảy ra nhiều lắm rồi.

“Còn nhớ con thỏ nhát chết Phương Trung Đường kia không? Tối nay anh dạy dỗ hắn nên muốn em đóng giả làm bạn gái em họ” Dịch lão lục nói.

“Gì?” Dịch Trù Ngu hoảng sợ, chính xác hơn là giật mình, vốn tưởng lục ca ra ngoài gây họa muốn bảo mình cùng hắn gánh, không ngờ lại là việc này.

“Trù Ngu, giúp anh một lần đi” Dịch lão lục khẩn thiết nhìn nàng.

Dịch Trù Ngu nhíu mày rồi nói:

“Lục ca, giúp anh cũng chẳng sao, nhưng mà… em họ sẽ giúp anh đối phó kẻ họ Phương kia sao? Chuyện này để lão thái thái biết, chúng ta biết giải thích làm sao?”

Dịch Trù Ngu lo lắng là Dịch lão lục lợi dụng em họ được lão thái thái yêu thương nên cố ý dụ hắn ra ngoài, sau khi bị họ Phương đánh một trận, với sự yêu thương của lão thái thái với hắn nhất định sẽ nổi trận lôi đình, cũng gián tiếp đạt được mục đích với tên Phương Trung Đường kia. Nhưng mà chuyện này nếu lộ ra lục ca cùng nàng bày kế nhất định là no đòn.

Dịch lão lục không nghĩ xa như vậy, hắn tưởng Dịch Trù Ngu lo lắng lão thái thái trách cứ bọn hắn đưa em họ đến chỗ đó liền an ủi:

“Yên tâm đi, chuyện này anh đã bàn bạc với em họ xong rồi, mà đối phó với con thỏ nhát chết họ Phương cũng là yêu cầu của em họ”

“Em họ có cừu oán với Phương Trung Đường?” nghe Dịch lão lục nói Dịch Trù Ngu càng thêm nghi ngờ mục đích của hắn, em họ vừa tới thủ đô làm sao có thể biết Phương Trung Đường, đáng nghi nhất là lục ca nói mập mờ, nàng cũng cực kì hiểu rõ quả thực có đôi lúc lục ca sẽ nghĩ ra chủ ý nham hiểm như vậy. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

“Có thù hay không anh không biết, nhưng quả thực đây là yêu cầu của em họ” nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Dịch Trù Ngu, đột nhiên Dịch lão lục lấy từ trong túi ra tờ chi phiếu Hướng Nhật đưa cho hắn:

“Nhìn xem đây là gì?”

“Chi phiếu…5000 vạn?” nhìn thoáng qua chuỗi số “0” Dịch Trù Ngu trợn tròn mắt. Mặt lộ rõ sự khó tin:

“Lục ca, anh. Anh… chi phiếu này ở đâu ra?”

“Em họ đưa cho” Dịch lão lục nói có chút đắc chí.

“Hắn… đưa cho anh?” hai mắt Dịch Trù Ngu chớp chớp, cực kì khiếp sợ, 500 ngàn đối với nàng đã là con số trên trời, tuy rằng xuất thân Dịch gia nhưng cũng là lần đầu tiên nàng tiếp xúc số tiền lớn như vậy, mà cũng chỉ là nghe người ta nói qua thôi.

“Nói riêng với em nhá, tiền của em họ không chỉ như vậy, ít nhất trên 1 tỷ đô” Dịch lão lục vội ném lựu đạn.(Cái này sửa lại theo đúng cốt truyện thôi, thực sự là 1 trăm triệu nhưng mà thẻ vàng thì làm gì ít như thế ^^)

“Hắn có nhiều tiền như vậy?” Dịch Trù Ngu chết lặng, trước đó nghĩ đến có phải lão thái thái bất công hay không, nhưng lập tức liền phủ định bởi vì dù cả gia sản Dịch gia sợ rằng cũng không nhiều hơn con số này bao nhiêu? Làm sao có thể một người năm giữ trong tay.

Dịch lão lục ở bên chờ em gái chậm rãi tiêu hóa cái tin tức chấn động này.

“Đây là thù lao hắn cho anh đối phó Phương Trung Đường” Dịch lão lục khẽ nói, nhưng còn một tin tức động trời hắn chưa nói là em họ có tài sản hơn 1 tỷ đô còn là dị năng giả, cũng không phải hắn ích kỉ không muốn nói cùng em gái có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu này, mà là hắn muốn để nàng có một sự ngạc nhiên, mà bất ngờ ở ngay tối nay.  



1 ngày trước Lăng Độ Vũ -=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=- 1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà   Ngày gia nhập: 16.01.2007 Bài viết: 142191 / Điểm: 1300 Tâm trạng: Chương 748

Trúc Như Hiên.

Dịch: thodanlun

Nguồn: hoanguyettaodan

Nội dung thu gọn   Ăn tối xong, Dịch lão đầu tử còn chưa trở về.

Nguyên Hướng Nhật định đợi ổng về nhân tiện hỏi thêm tin tức về người ân nhân của ba mẹ tên Lâm Quốc Đống kia nhưng lão thái lại nói buổi hội họp còn chưa kết thúc, phỏng chừng phải sau 9h.

Biết vậy hắn cũng không đợi nữa, vừa lúc lão lục và Trù Ngu đến, mấy người cùng bàn bạc, thừa lúc này đi cùng nhau thực hiện cái kế hoạch kia.

Nghe được cháu trai và cháu gái muốn dẫn thằng cháu ngoại yêu quý đi chơi, lão thái tự nhiên không phản đối, còn tiện tay đưa cho Hướng Nhật 1 cái thẻ tín dụng nói: “Muốn mua gì thì mua, ngàn vạn đừng có tiết kiệm”

Hướng Nhật lập tức nhận lấy, điều này, lão thái đã yêu thương hắn tận trong lòng rồi. Đảo mắt quanh thấy những cặp mắt đỏ ngàu vây chung quanh, tựa như hận không thể ném thằng nhóc này đi rồi tự mình thế chỗ vào vậy.

Dịch lão lục và Trù Ngu không tránh khỏi có chút ghen tỵ, nhưng biểu hiện của 2 người cũng coi như bình thường nhất rồi.

Tất cả mọi thứ đều chuẩn bị rất tốt, nhưng chuyện ngoài ý muốn thì bao giờ cũng có, mà cái ngoài ý muốn này chính là mỹ nữ ngoại quốc Anna kia tự nhiên lại đòi đi theo.

Mang nàng đi theo cũng là bất đắc dĩ, chỉ là việc này làm 2 anh em Trù Ngu có chút giật mình, bạn gái “ thật” lại đi theo, có hay không sẽ ăn 1 chút dấm chua đây, hơn nữa thái độ của nàng dường như còn rất tán thưởng nữa, điều này từ trong ánh mắt phát sáng của nàng có thể dễ dàng thấy được. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Hướng Nhật lại là người rõ nhất, ánh mắt kia, hiển nhiên là nàng đã tự cho rằng mình lại bắt được thêm “1 cái nhược điểm” rồi.

Tới 1 nơi gọi là Trúc Như Hiên. Cái tên này nghe rất tao nhã, vừa nghe đã biết là 1 nơi tràn đầy nghệ thuật rồi. Nhưng mà sự thật thì nơi đây không khác gì 1 cái Kim Long Sở Hội ở Bắc Hải, chỉ cần có tiền, hoa gì ngươi cũng có thể hái.

Bất quá, nơi đây so với Kim Long sở hội còn muốn vượt gấp nhiều lần, cửa tiến vào cực kì rộng lớn. Nếu nói ở Bắc Hải, nơi kia coi như 1 cái khách sạn 5 sao, vậy ở đây hẳn dùng 7 sao cũng không ngoa. Hơn nữa nơi này còn có điểm vượt trội hơn hẳn, đó chính là đánh bạc. Nơi này cũng không phải ai muốn vào là vào, còn phải xem bản thân và gia đình trước, vốn liếng không đủ 300 vạn liền không có tư cách qua.

Bên ngoài còn bố trí 1 cái hiên để cho những người muốn vào tự biết mình 1chút mà thở dài. Lúc bình thướng, Dịch lão lục cũng là 1 trong số mấy người đó.

Nhưng hôm nay, tay vừa mới cầm 5 ngàn vạn. Tài vận đang tới, hắn liền đổi luôn 500 vạn ra thẻ, vênh váo dắt bọn Hướng Nhật tiến vào gian phòng VIP.

Tại nơi này chính là 1 cái sảnh đánh bạc, thứ gì cũng có mạt trược, tú lơ khơ..thậm chí là máy ăn tiền cũng có, có điều khác với bên ngoài, cách đánh ở đây cũng gấp hàng chục, hàng trăm lần. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Bởi có cửa canh gác, bên trong đại sảnh số người không có nhiều, nhưng hiển nhiên là cũng không phải ít, xung quanh mỗi bàn cũng có 1 đám người náo nhiệt.

Nơi này Dịch lão lục đã tới qua, nhưng lúc trước đều là theo chân mấy người anh em trong nhà đến, chỉ có thể đứng 1 bên ngó, coi như ngẫu nhiên chơi vài cái, thẻ dùng tuyệt đối không phải nhiều.

Dịch lão lục tìm khắp 1 lượt, đột nhiên ánh mắt dừng lại ở một chỗ chơi lớn nhỏ, lạnh lùng cười, tiến về phía trước.

Mấy người Hướng Nhật tự nhiên cũng đi theo, vẫn còn mấy chỗ trống trên chiếu bạc, nơi nhỏ hẹp này lập tức trở nên đông đúc.

“A, tiểu lục tử, ngọn gió nào mang ngươi tới đây vậy, có mang đủ tiền sao?”

Trước mặt là 1 núi các thẻ bạc đủ màu sắc, đang mải uống rượu với mỹ nữ bên cạnh, nam tử trẻ tuổi đột nhiên liếc sang Dịch lão lục, mắt lộ ra vẻ mỉa mai không dấu, nhưng nhìn thấy Trù Ngu cùng Anna phía sau, ánh mắt trở nên kinh ngạc kèm theo dục vọng. Hơn thế hắn còn không hề có ý che dấu trạng thái này. Phần Hướng Nhật hiển nhiên đã bị quẳng sang 1 bên không thèm tính rồi. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

“Phương tiểu nhị, hôm nay lão tử đến là để đánh bạc, không cùng ngươi nói nhảm”- một câu này đã nói rõ thân phận của đối phương.

Trước khi đến đây, Hướng Nhật đã có nghe Dịch tiểu lục giới thiệu qua, tên Trung Phương Đường kia trong gia tộc thì đứng thứ 2, ai muốn lấy lòng hắn thì gọi Phương nhị ca, còn bất hòa với hắn thì đều gọi bằng Phương tiểu nhị.

Họ Phương cũng không tức giận, dù sao người gọi mình như vậy cũng không ít, ánh mắt nhìn thẳng vào tiểu lục nói:

“Trù Ngu cũng tới à, sao không giới thiệu mấy người bên cạnh đi”- nói xong liếc mắt sang bên Anna, hiển nhiên là muốn biết 1 chút gì đó.

Dịch Trù Ngu lạnh lùng liếc hắn 1 cái, nàng hôm nay đến đây căn bản là cho đông đủ, tất cả đã có Lục ca rồi.

Dịch tiểu lục cười hắc hắc, đột nhiên kéo vai Hướng Nhật sang 1 bên, đắc ý nhìn họ Phương nói: “ Nhìn thấy không, đây chính là em rể ta, còn phần vị này ..”

Tiểu lục chỉ Anna: “ là em gái của em rể ta”

Lời giới thiệu này làm cho họ Phương phá lên cười: “Nói nghe này tiểu lục, ngươi định lừa ai đó, Trù Ngu có bạn trai như thế nào ta còn không rõ, về phần tiểu thư này..mỹ nữ, nàng tên gì?”- Lời cuối cùng hắn lại có thể hỏi bằng tiếng Anh, bất quá miễn cưỡng vẫn có thể nói ra được.

Anna đương nhiên không có khả năng bỏ rơi hắn, chăm chú nhìn xuống chiếu bạc, tựa hồ cái đồ vật màu đen này có hứng thú mãnh liệt với nàng vậy.

Tuy rằng không nhiều như Phương tiểu nhị nhưng cũng đủ để mọi người bên cạnh ghé mắt không thôi.

Ghé nhìn là bởi vì trước mặt Dịch lão lục là 5 cái thẻ tím, mà mỗi cái ghi 100 vạn. So với tổng số thẻ của họ Phương trên bàn, chỉ sợ cũng không ít hơn là mấy.

Mà người ta để ý chính là 500 vạn hắn chỉ đổi lấy có 5 thẻ, nếu vận khí không tốt, qua 5 ván, còn cái gì để mà chơi, có tiền cũng thật không thể tiêu xài như thế á.

Cho nên mọi người đa số đều đổi ra 1vạn, 5 vạn, 10 vạn. Thậm chí còn có người đổi 5 ngàn, 10 ngàn, đương nhiên 1 ngàn vẫn là nhỏ nhất.

Dám đổi 100 vạn 1 thẻ, có nơi nào mà không phải là đánh lớn, vả lại bản thân và gia tộc đều là hơn trăm triệu hết.

Nhìn thấy Dịch tiểu lục chỉ cầm có 5 cái thẻ này, họ Phương cũng thấy khiếp sợ, nhưng nhanh chóng trở nên tận lực bồi tiếp, vẻ tham lam nồng đậm.

500vạn mà nói hắn đã đánh qua không ít, số tiền này hắn hẳn có thể thay xe mới.

“Tiểu lục, dám solo không hả”- liếm đầu lưỡi, hắn nhìn chằm chằm 5 cái thẻ kia nói.

“Ta đương nhiên không có vấn đề, chỉ cần ngươi dám”. Dịch tiểu lục ý định bới móc, làm sao sợ đối phương được, dù sao trước khi đến cũng là Hướng Nhật, một dị năng giả phân phó, chỉ cần hắn nói đánh người nào, liền lập tức cùng hắn đánh. Trước tiên phải hốt hết bạc của tên họ Phương này, sau đó mới hung hăng đập hắn.

Mà Hướng Nhật đương nhiên không vô duyên vô cớ để Dịch lão lục nghe hắn, nếu là chơi xì phé, hắn có thể không động chân động tay, nhưng chơi kiểu này chút mờ ám hẳn nhiên là có thể.Bất quá làm như thế nào, vậy phải trên chiếu bạc thử 1 chút mới được.  



13 tiếng trước Lăng Độ Vũ -=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=- 1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà   Ngày gia nhập: 16.01.2007 Bài viết: 142191 / Điểm: 1300 Tâm trạng: Chương 749

Đánh bạc

Dịch: thodanlun

Nguồn: hoanguyettaodan

Nội dung thu gọn   Cái gọi là đánh lớn nhỏ tức là 2 người vẫn đặt lớn nhỏ như bình thường, nhưng sau đó còn có thêm 1 khoản ước định do 2 bên đặt thêm, người thắng không những được nhà cái bồi tiền còn có thể lấy được khoản ước định lúc trước bỏ túi.

(Nói thêm 1 chút về cách đánh lớn nhỏ, hay còn gọi là Tài sỉu cho những bạn đọc chưa biết. Nhà cái sẽ gieo 3 con xúc xắc lấy tổng điểm cộng vào, từ 4 đến 10 là tiểu, từ 11 đến 17 là đại. Nếu ra đại, ai đặt đại thì được bồi tiền tỉ lệ 1:1, tiền đặt tiểu nhà cái thu về, ngược lại. Ngoài ra còn có bão, tức là ra 3 con 1 thì nhà cái ăn hết tiền đặt đại, ai đặt tiểu được rút tiền về, ra 3 con 6 thì ăn hết tiền đặt tiểu, ai đặt đại rút tiền về)

Loại đánh solo này phải nói là kích thích nhân 2, rất thích hợp cùng 1 kẻ mình không vừa mắt chơi cùng.

- Được, lần đâu tiên ta liền cùng với ngươi chơi đùa, ta đặt lớn 100 van

Chưa đợi xúc xắc gieo, hắn đã đem đẩy 100 vạn sang của Đại.

- Được, vậy ta đây đặt tiểu.

Dịch lão lục không ngại theo hắn, đem 1 cái thẻ tím ném vào cửa đặt tiểu. Dù sao bên cạnh không phải có 1 dị năng giả sao, trong lòng hắn không có chút nào gọi là hồi hộp đến ngộp thở cả.

- Này 100 vạn đặt thêm, đánh bên ngoài cũng không thể thiếu chứ?

Nói dứt hắn liền đẩy ra 2 thẻ màu đỏ, mỗi thẻ 50 vạn, hiển nhiên là không còn thẻ tím rồi.

Dịch lão lục cũng ném thêm 1 cái thẻ nữa ra ngoài, cười lạnh nhìn họ Phương. Lần đầu tiên đánh lớn như vậy, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, bất quá hắn cũng không để lộ ra bên ngoài.

- Được rồi, bắt đầu gieo đi.

Họ Phương cười lạnh, mặt không biến sắc nói.

Người gieo xí ngầu là 1 nam tử hơn 30 tuổi, có lẽ trường hợp này đã quá quen thuộc rồi, bình tĩnh gật đầu, đem cái hũ đậy lại, nhấn cái nút phía trên.Rất nhanh cái hũ như tự mình rung chuyển, cái này hoàn toàn là do máy móc điều khiển. Tuy nói không thể ngăn cản hoàn toàn gian lận nhưng cũng đẩy xác suất xuống mức nhỏ nhất.

Chờ khi cái hũ ngừng chuyển động, cả 2 bên tâm tình đều không khỏi khẩn trương hơn. Dù sao số tiền đặt này không nói là lớn nhưng tuyệt đối không phải nhỏ. Hơn nữa, ai cũng đều hy vọng nhìn thấy đối phương vừa mất thua tiền lại thua người.

Tâm lý ổn định, không chút run rẩy, người thanh niên nhấc cái hũ lên.

“Sáu, bốn, bốn. Mười bốn điểm, Đại”

Họ Phương nhìn thấy, khuôn mặt khẩn trương bây giờ mừng như điên,một phen đảo qua tiền bồi của nhà cái cùng phần ước định của tiểu lục, đắc ý nói:

- Tiểu lục tử, xem ra vận khí của ngươi hôm nay không được tốt a.

Dịch lão lục mặt âm trầm không trả lời, chẳng qua lo lắng, thoáng nhìn Hướng Nhật 1 cái, không rõ vì sao hắn còn chưa dùng dị năng giúp mình.

Hướng Nhật đứng yên không nhúc nhích. Đột nhiên nói khẽ 1 cái gì đó, xung quanh không ai nghe rõ, nhưng khuôn mặt bơ phờ của Dịch lão lục đã biến mất, thần sắc 1 lần nữa lại tràn đầy tự tin.

Người ngoài hoàn toàn không hiểu, tại sao nhanh chóng thua nhiều như vậy mà vẫn tỉnh bơ, nguyên nhân trừ hắn và Hướng Nhật ra có lẽ không ai biết.

Kỳ thật Hướng Nhật cũng không có làm cái gì, chỉ là dùng “lãnh vực” dặn dò riêng hắn 1 chút tiếp theo nên làm như thế nào, bởi vì hắn đã tìm được kẽ hở của trò này, ván kế tiếp hắn sẽ là người định đoạt.

Nhận được chỉ dẫn, trong lòng thoải mái không ít, tiểu lục cũng không vội vàng đặt cửa, nhìn họ Phương nói:

- Chơi như vậy có phải quá chậm hay không, không bằng chúng ta đổi luật kích thích hơn một chút. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- A, ngươi muốn chơi cái kiểu gì, ta chiều hết.

Họ Phương mới thắng tiền, lại tự nhận là đang gặp vận khí lớn, với đối thủ nhỏ như Dịch tiểu lục hoàn toàn không để vào mắt.

- Chơi đặt chính xác.

- Đặt chính xác.

Phương tiểu nhị ngẩn người, nếu như đánh lớn nhỏ, hắn tự nhận không bao giờ e ngại đối phương, điều khiển hũ gieo xí ngầu đều là máy tự động, hắn chơi lâu cũng rút ra được ít quy luật, mà Dịch lão lục lại không. Hắn tự tin đánh lớn nhỏ có thể áp được đối phương 1 đầu. Nhưng đổi thành đặt chính xác, cùng với việc đưa tiền cho sòng bạc có khác gì nhau, đặt chính xác có thể dễ dàng đoán trúng sao? Dịch lão lục dùng chiêu này hẳn là lưỡng bại câu thương(Chuẩn là đồng quy vu tận, khái là 2 bên cùng chết), hắn thua tiền còn muốn mình thua cùng, đúng là nằm mơ nói mộng. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Như thế nào, ngươi không dám hả?

Hắn đương nhiên biết họ Phương không chịu, tựa như vô tình nói:

- Như vậy đi, người đã không giám chơi, ta đây chịu thiệt 1 chút, ta đặt chính xác, cho ngươi đặt lớn nhỏ, chỉ cần ta đặt chính xác, bất luận ngươi đặt trúng hay không trúng đều thua còn theo cách tính đặt đặt chính xác mà trả cho ta, ngược lại ta đoán sai, vậy tính ta thua.

- Được, liền chơi theo cách của ngươi.

Họ Phương lập tức đáp ứng, trong lòng thầm mắng Dịch lão lục ngu ngốc. Đánh lớn nhỏ là 1 ăn 1, đánh chính xác 1 ăn 30, tỉ lệ quả là rất chênh lệch, nhưng hắn có thể dễ dàng đặt trúng sao, cái xác suất này thật là quá nhỏ bé, nếu quả thật hắn đoán trúng vậy cũng chỉ có thể trách mình xui xẻo. Bất quá trong lòng hắn, sự tình này tuyệt đối không thể xảy ra. Cái đề nghị này cùng với đưa luôn tiền cho hắn có gì khác nhau sao.

- Ngươi trước.

Thấy hắn trúng kế, tiểu lục hào phóng đưa tay mời, hắn muốn đợi xem tên tiểu tử này thua đến tụt quần như thế nào.

- Ta đặt nhỏ, 100 vạn.

Khinh thường nhìn Dịch lão lục, hắn khẽ đẩy thẻ màu đỏ ra ô đặt tiểu, tiếp lại đẩy 2 cái thẻ tím ra giữa bàn, đây là phần đặt thêm solo đã hẹn trước: 200 vạn.

Tổng cộng 300 vạn, vừa hay Dịch lão lục cũng còn 300 vạn, xem ra họ Phương muốn Dịch lão lục sạch túi trong ván này.

- Ta đặt bốn, bốn, sáu, mười bốn điểm.

Dịch lão lục ném cái thẻ trên đó có ghi “ bốn bốn sáu” ra. Giữa chiếu bạc cũng thoải mái vứt ra 2 thẻ 100 vạn.

- Tiểu lục nói nghe này, ngươi cho ta tiền thì cứ đưa thẳng, còn đặt làm gì, ngươi cho rằng có thể trúng sao?

Họ Phương cười ha hả, hiện tại hắn hoàn toàn tin tưởng, Dịch lão lục chuẩn bị đưa tiền cho hắn, nếu mình từ chối thì thật là bất kính a.

Mà ngay cả những người xem cũng nhìn lão lục kì quái, đặt chính xác a, so với đưa tiền cho đối phương cũng không khác mấy. Nếu không phải thấy Dịch lão lục đã có đối thủ, bọn người này đều hận mình không thể lên thế chỗ nhân tiện kiếm chác.

- Trúng hay không, cứ đợi rồi sẽ biết, bất quá khuyên ngươi nên chuẩn bị 1 chút. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đừng nhìn vẻ ngoài điềm tĩnh bây giờ của hắn, thực ra trong lòng cũng khẩn trương muốn chết, bất quá hắn lại tin tưởng Hướng Nhật không có lừa hắn.

- Chuyện gì?

Cho rằng đối phương muốn đổi ý, hắn lạnh lùng hỏi.

- Ngươi không đủ thẻ a, bên ngoài ta đặt 200 vạn, nếu đoán trúng ngươi phải trả ta 6 ngàn vạn a, bất quá ngươi chỉ có 200, vậy còn 5800 vạn nữa.

Dịch lão lục chỉ chỉ số thẻ trên bàn bạc.

- Ngươi sợ ta quỵt nợ?

Họ Phương thật ra không có nghĩ qua điều này, trong lòng hắn ván bài này kết quả đã rõ rồi, căn bản là không có cái khả năng này xảy ra.

- Thẻ bạc phải để rõ ra, đánh lớn như vậy mới yên tâm có đúng không?

Phương tiểu nhị mặt biến đổi, nhưng vẫn cắn răng rút chi phiếu ra, kí lên 1 tờ rồi đưa cho mỹ nữ hầu rượu bên cạnh :

- Đi, đổi 58 cái thẻ ra đây.

Mỹ nữ tay cầm chi phiếu xoay người quay đi, thoáng chốc đã quay lại, trong tay cầm mấy cái khay đừng chất đống thẻ màu tím.

- Để nơi này.

Họ Phương chỉ chỉ chỗ giữa bàn. Chờ mỹ nữ thả khay ra, hắn đã hết kiên nhẫn rồi hướng bồi nói:

- Được rồi, bắt đầu đi.  

Chương 750

Sự điên cuồng của Phương tiểu nhị

Dịch: thodanlun

Nguồn: hoanguyettaodan

Nội dung thu gọn

Người thanh niên lại đem cái hũ xí ngầu đậy lên, ấn cái nút bên trên. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Hũ xí ngầu lay động tạo ra những tiếng xí ngầu va chạm.Người khác có lẽ không nhận ra, nhưng người thanh niên nhấn nút cảm nhận được âm thanh có chút gì đó cổ quái mà không tài nào diễn tả được.

Toàn trường đại khái cũng chỉ có Hướng Nhật là hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra bởi hắn đã có “động tay động chân” với 3 hạt xí ngầu này. Sở dĩ để Dịch lão lục đặt điểm chính xác cũng là vạn bất đắc dĩ. Trước khi người thanh niên đậy nắp hũ lại, hắn đã đem lực lượng ẩn dấu bao xung quanh 3 hột xí ngầu coi như tạo thành 1 cái “khu vực” nho nhỏ, cho nên dù bên trong có va chạm như thế nào thì điểm số thủy chung vẫn không đổi.

Điều Hướng Nhật cần là duy nhất chính là lúc người thanh niên nhấc hũ ra thì hắn đồng thời phải rút cái “khu vực” nhỏ của mình, điều này thật quá đơn giản.

Rất nhanh, hũ xí ngầu dừng chuyển động.

- Mau, mở ra nào.

Phương tiểu nhị vẻ mặt hưng phấn hướng người thanh niên thúc giục, ngay lập tức có 300 vạn bỏ túi bảo sao hắn không hưng phấn. Hơn nữa, thông qua ván bạc này hắn còn thu hết sạch tiền của Dịch lão lục về, mùi vị này thật là khó hình dung, so với lúc đè mấy con đại minh tinh ra cũng thật là có khoái cảm a. Về phần ván này có thất bại hay không hắn hình như chưa hề suy nghĩ tới. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Người thanh niên cũng hưng phấn nhìn Dịch lão lục, vững vàng nhấc hũ xí ngầu lên, khẽ nhìn vào, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc cùng không tin nổi. Nhưng nhiệm vụ thường ngày thì hắn còn chưa quên, lớn tiếng báo ra điểm số:

- Bốn bốn sáu, mười bốn điểm. Đại.

- Ha ha…

Dịch lão lục phản ứng nhanh nhất, hoặc là nói hắn đã chuẩn bị trước để thu tiền về rồi. Vừa thấy ván bạc về trúng số mình đặt, trước tiên đã choàng tay quét hết tất cả thẻ bạc trên bàn về trong lòng, bộ dạng gắt gao bảo vệ.

Mà chính lúc này, sau khi ngớ ra kết quả ván này, Phương tiểu nhị mặt xanh mét, dữ tợn chỉ hướng Dịch lão lục :

- Ngươi gian lận.

- Như thế nào, đã thua rồi còn không nhận.

Đã đem hết tiền thắng cược nhét vô túi, hắn nhìn quanh Phương tiểu nhị, tuy nói rằng phía sau tiểu tử này còn có mấy sát thủ đóng vai bảo tiêu nhưng hắn hồn nhiên không thèm để ý.

- Ngươi cũng thấy, từ đầu tới cuối, ngay cả xí ngầu ta còn chưa có động qua, thế nào bảo ta gian lận. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta và vị này trước đó đã có hợp tác sao.

Câu cuối hắn lôi cả sòng bạc vào, đó mới là một chiêu chí mạng.

Người thanh niên đại diện cho sòng bạc không thể yên lặng nữa rồi, hắn nghiêm túc nhìn họ Phương :

- Phương tiên sinh, xin chút ý lời nói của ngài, sòng bạc của chúng ta trước nay luôn công bằng, tuyệt đối không có gian lận xảy ra, nếu ngươi không tin, có thể yêu cầu xem camera giám sát.

Tuy bị tai bay vạ gió, nhưng với chức trách là 1 nhân viên ở nơi này, danh dự của sòng bạc nhất định phải bảo vệ, bằng không sau này hắn khó có thể sống yên ổn tại đây.

Mặt khác, ván xí ngầu vừa rồi hắn cũng chịu không ít thiệt thòi, tuy Dịch lão lục chỉ đặt 1 thẻ nhưng cũng là ăn tới 3 ngàn vạn. Số tiền này đối với sòng bạc không tính là nhiều lắm, nhưng đối với hắn lại là 1 thách thức lớn.

- Sáu ngàn vạn, sáu ngàn vạn cứ như vậy mà mất đi, con .. nó, người biết không, đây chính là 6 ngàn vạn tròn đó.

Họ Phương hướng người thanh niên rống lên, lúc này đâu còn nghĩ nhìn màn hình giám sát gì nữa, chỉ biết rằng chớp mắt vừa mất 6 ngàn vạn, lại còn vấn đề mặt mũi nữa, 6 ngàn vạn này, cuối cùng cũng chỉ là hư ảo. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Họ Phương hét lên cũng làm mọi người trong phòng tập trung chú ý đến bằng con mắt thăm dò cùng nghi hoặc, thậm chí là 1 chút hả hê khi nhìn người ta gặp nạn. Từ tiếng gào thét kia, mọi người cũng không khó đoán, phỏng chừng gã kia chơi thua bạc nên nóng nảy bắt đầu cùng sòng bạc gây lộn, sự tình này cũng không phải là hiếm.

Nhìn thấy người bên cạnh đã trở thành tiêu điểm, ánh mắt người thanh niên không khỏi trầm xuống:

- Phương tiên sinh, xin hãy giữ bình tĩnh, nên nhớ đây là Trúc Như Hiên.

“Trúc Như Hiên”, 3 tiếng này vừa thốt ra tựa như có ma lực. Bởi vừa thua 6ngàn vạn mà trở thành điên cuồng, hắn đột nhiên dừng sự điên cuồng lại, chẳng qua sắc mặt dữ tợn lúc trước còn trở nên đáng sợ hơn.

- Tiền cược của ta, xin cảm ơn nha.

Dịch lão lục cũng không thèm quan tâm tới bọ dáng giống như muốn ăn thịt người của họ Phương kia, hướng người thanh niên cười híp mắt nói.

Người thanh niên không chút thay đổi, gật đầu, rút ra trong đống thẻ đánh bạc trực tiếp trước mặt 30 cái thẻ tím. Đang định đưa cho Dịch lão lục thì người đằng sau cản lại, còn đem 6 ngàn vạn tiền thắng cược lúc trước đưa cho hắn nói :

- Trực tiếp đổi 9 cái thẻ 1 ngàn vạn.

- Được.

Người thanh niên cũng không nói nhảm, đem thẻ tím lấy trở về rồi đổi 9 cái thẻ thạch anh đưa cho Dịch lão lục.

Dịch lão lục vẻ mặt kích động, tay cầm 9 cái thẻ thạch anh, mà mỗi cái 1 ngàn vạn, đây chính là tròn 9 ngàn vạn. Nếu không phải đang ở giữa đại sảnh thì hắn đã sớm hưng phấn quá mà hét lớn lên rồi.

Thoáng nhìn bộ dáng cười hì hì của Dịch tiểu lục, họ Phương sớm đã tức nổ mắt. Dịch lão lục có chút tiểu nhân đắc chí nói:

- Chơi hay nghỉ?

- Đương nhiên tiếp tục.

Họ Phương cắn chặt răng, 6 ngàn vạn đối với hắn tuyệt đối là 1 khoản tiền lớn, cứ như vậy mà thua thì thật là không phải với người đã đưa hắn tiền. Thật ra sở dĩ hắn nhiều tiền như vậy là do đối tác đã đặt cọc trước tiền cho hắn trong 1 hợp đồng, cho nên bất kể thế nào hắn không thể trơ mắt đứng nhìn khoản tiền khổng lồ này bay đi chóng vánh như vậy được.

- Đi, đổi cho ta 9 thẻ.

Lại kí thêm 1 chi phiếu, họ Phương giao cho mỹ nữ bên cạnh đi đổi.

Rất nhanh đã quay lại, trên tay người đẹp là 9 cái thẻ thạch anh, xem ra đã quyết cùng với Dịch lão lục đánh tới cùng.

- Còn dùng luật cũ sao hả?

Đã được lợi 1 lần, 2 mắt hắn phát sáng nhìn 9 cái thẻ trong tay Phương tiểu nhị vẻ thèm khát.

- Dùng, đương nhiên dùng, bất quá lúc nãy ta chịu thiệt. Dựa vào cái gì ngươi đặt có 200 vạn liền muốn ăn của ta những 6 ngàn vạn, bây giờ thay đổi, nếu ta thắng ngươi cũng bồi ta 30 lần.

Đối với cái tỉ lệ 1 ăn 30 này, hắn cảm giác mình bị thiệt nên nhất quyết đổi quay trở về, mà hắn đã quên mất chính mình chỉ đặt Đại Tiểu, còn người ta đặt điểm chính xác.

- Việc này không thành vấn đề, bất quá người cũng muốn đặt điểm.

Dịch lão lục cười lạnh. Những lời không biết xấu hổ như vậy mà họ Phương cũng có thể nói ra, hắn nói thì mọi người đều phải nghe chắc.

- Ta không đặt điểm.

Phương tiểu nhị lập tức cự tuyệt, đặt điểm hả, đầu óc của hắn không phải chỉ toàn đậu phụ, còn chưa ngu tới mức muốn đưa tiền cho người khác. Về phần Dịch lão lục vừa rồi, có lẽ vạn năm nữa mới ra lần tiếp theo, nghĩ tới bối cảnh sòng bạc, hắn loại trừ ngay khả năng gian lận.

- Hay là cứ luật cũ chơi nhá.

Dịch lão lục 1 bước không chịu nhường, trên đời há có nhiều chuyện tốt như vậy, tiện nghi đều để ngươi chiếm sạch, vậy bảo người khác làm gì? Đặt đại tiểu với đặt điểm có thể mang ra so sánh với nhau sao. Xác xuất 2 bên là hoàn toàn sai biệt, thiết nghĩ 1 người có IQ dưới trung bình cũng không khó để nhận ra điều này.

- Con .. nó, ngươi không biết như thế thì ta chịu thiệt sao.

Vừa nghe đề nghị của mình không được chấp thuận, họ Phương lại có xu hướng điên cuồng, mặt hung tợn quát.

- Chịu thiệt? được rồi, đổi cho ngươi đặt điểm, ta đặt lớn nhỏ. Nếu ngươi thắng ta liền y theo tỉ lệ trả ngươi, thế nào?

Dịch lão lục cười hắc hắc nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nang