Đỉnh Cấp Lưu Manh Chương 750

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 750

Sự điên cuồng của Phương tiểu nhị

Dịch: thodanlun

Nguồn: hoanguyettaodan

Nội dung thu gọn

Người thanh niên lại đem cái hũ xí ngầu đậy lên, ấn cái nút bên trên.

Hũ xí ngầu lay động tạo ra những tiếng xí ngầu va chạm.Người khác có lẽ không nhận ra, nhưng người thanh niên nhấn nút cảm nhận được âm thanh có chút gì đó cổ quái mà không tài nào diễn tả được. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Toàn trường đại khái cũng chỉ có Hướng Nhật là hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra bởi hắn đã có “động tay động chân” với 3 hạt xí ngầu này. Sở dĩ để Dịch lão lục đặt điểm chính xác cũng là vạn bất đắc dĩ. Trước khi người thanh niên đậy nắp hũ lại, hắn đã đem lực lượng ẩn dấu bao xung quanh 3 hột xí ngầu coi như tạo thành 1 cái “khu vực” nho nhỏ, cho nên dù bên trong có va chạm như thế nào thì điểm số thủy chung vẫn không đổi.

Điều Hướng Nhật cần là duy nhất chính là lúc người thanh niên nhấc hũ ra thì hắn đồng thời phải rút cái “khu vực” nhỏ của mình, điều này thật quá đơn giản.

Rất nhanh, hũ xí ngầu dừng chuyển động.

- Mau, mở ra nào.

Phương tiểu nhị vẻ mặt hưng phấn hướng người thanh niên thúc giục, ngay lập tức có 300 vạn bỏ túi bảo sao hắn không hưng phấn. Hơn nữa, thông qua ván bạc này hắn còn thu hết sạch tiền của Dịch lão lục về, mùi vị này thật là khó hình dung, so với lúc đè mấy con đại minh tinh ra cũng thật là có khoái cảm a. Về phần ván này có thất bại hay không hắn hình như chưa hề suy nghĩ tới.

Người thanh niên cũng hưng phấn nhìn Dịch lão lục, vững vàng nhấc hũ xí ngầu lên, khẽ nhìn vào, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc cùng không tin nổi. Nhưng nhiệm vụ thường ngày thì hắn còn chưa quên, lớn tiếng báo ra điểm số:

- Bốn bốn sáu, mười bốn điểm. Đại.

- Ha ha…

Dịch lão lục phản ứng nhanh nhất, hoặc là nói hắn đã chuẩn bị trước để thu tiền về rồi. Vừa thấy ván bạc về trúng số mình đặt, trước tiên đã choàng tay quét hết tất cả thẻ bạc trên bàn về trong lòng, bộ dạng gắt gao bảo vệ.

Mà chính lúc này, sau khi ngớ ra kết quả ván này, Phương tiểu nhị mặt xanh mét, dữ tợn chỉ hướng Dịch lão lục : Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Ngươi gian lận.

- Như thế nào, đã thua rồi còn không nhận.

Đã đem hết tiền thắng cược nhét vô túi, hắn nhìn quanh Phương tiểu nhị, tuy nói rằng phía sau tiểu tử này còn có mấy sát thủ đóng vai bảo tiêu nhưng hắn hồn nhiên không thèm để ý.

- Ngươi cũng thấy, từ đầu tới cuối, ngay cả xí ngầu ta còn chưa có động qua, thế nào bảo ta gian lận. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta và vị này trước đó đã có hợp tác sao.

Câu cuối hắn lôi cả sòng bạc vào, đó mới là một chiêu chí mạng.

Người thanh niên đại diện cho sòng bạc không thể yên lặng nữa rồi, hắn nghiêm túc nhìn họ Phương :

- Phương tiên sinh, xin chút ý lời nói của ngài, sòng bạc của chúng ta trước nay luôn công bằng, tuyệt đối không có gian lận xảy ra, nếu ngươi không tin, có thể yêu cầu xem camera giám sát.

Tuy bị tai bay vạ gió, nhưng với chức trách là 1 nhân viên ở nơi này, danh dự của sòng bạc nhất định phải bảo vệ, bằng không sau này hắn khó có thể sống yên ổn tại đây.

Mặt khác, ván xí ngầu vừa rồi hắn cũng chịu không ít thiệt thòi, tuy Dịch lão lục chỉ đặt 1 thẻ nhưng cũng là ăn tới 3 ngàn vạn. Số tiền này đối với sòng bạc không tính là nhiều lắm, nhưng đối với hắn lại là 1 thách thức lớn.

- Sáu ngàn vạn, sáu ngàn vạn cứ như vậy mà mất đi, con .. nó, người biết không, đây chính là 6 ngàn vạn tròn đó.

Họ Phương hướng người thanh niên rống lên, lúc này đâu còn nghĩ nhìn màn hình giám sát gì nữa, chỉ biết rằng chớp mắt vừa mất 6 ngàn vạn, lại còn vấn đề mặt mũi nữa, 6 ngàn vạn này, cuối cùng cũng chỉ là hư ảo.

Họ Phương hét lên cũng làm mọi người trong phòng tập trung chú ý đến bằng con mắt thăm dò cùng nghi hoặc, thậm chí là 1 chút hả hê khi nhìn người ta gặp nạn. Từ tiếng gào thét kia, mọi người cũng không khó đoán, phỏng chừng gã kia chơi thua bạc nên nóng nảy bắt đầu cùng sòng bạc gây lộn, sự tình này cũng không phải là hiếm.

Nhìn thấy người bên cạnh đã trở thành tiêu điểm, ánh mắt người thanh niên không khỏi trầm xuống:

- Phương tiên sinh, xin hãy giữ bình tĩnh, nên nhớ đây là Trúc Như Hiên.

“Trúc Như Hiên”, 3 tiếng này vừa thốt ra tựa như có ma lực. Bởi vừa thua 6ngàn vạn mà trở thành điên cuồng, hắn đột nhiên dừng sự điên cuồng lại, chẳng qua sắc mặt dữ tợn lúc trước còn trở nên đáng sợ hơn.

- Tiền cược của ta, xin cảm ơn nha.

Dịch lão lục cũng không thèm quan tâm tới bọ dáng giống như muốn ăn thịt người của họ Phương kia, hướng người thanh niên cười híp mắt nói. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Người thanh niên không chút thay đổi, gật đầu, rút ra trong đống thẻ đánh bạc trực tiếp trước mặt 30 cái thẻ tím. Đang định đưa cho Dịch lão lục thì người đằng sau cản lại, còn đem 6 ngàn vạn tiền thắng cược lúc trước đưa cho hắn nói :

- Trực tiếp đổi 9 cái thẻ 1 ngàn vạn.

- Được.

Người thanh niên cũng không nói nhảm, đem thẻ tím lấy trở về rồi đổi 9 cái thẻ thạch anh đưa cho Dịch lão lục.

Dịch lão lục vẻ mặt kích động, tay cầm 9 cái thẻ thạch anh, mà mỗi cái 1 ngàn vạn, đây chính là tròn 9 ngàn vạn. Nếu không phải đang ở giữa đại sảnh thì hắn đã sớm hưng phấn quá mà hét lớn lên rồi.

Thoáng nhìn bộ dáng cười hì hì của Dịch tiểu lục, họ Phương sớm đã tức nổ mắt. Dịch lão lục có chút tiểu nhân đắc chí nói:

- Chơi hay nghỉ?

- Đương nhiên tiếp tục.

Họ Phương cắn chặt răng, 6 ngàn vạn đối với hắn tuyệt đối là 1 khoản tiền lớn, cứ như vậy mà thua thì thật là không phải với người đã đưa hắn tiền. Thật ra sở dĩ hắn nhiều tiền như vậy là do đối tác đã đặt cọc trước tiền cho hắn trong 1 hợp đồng, cho nên bất kể thế nào hắn không thể trơ mắt đứng nhìn khoản tiền khổng lồ này bay đi chóng vánh như vậy được.

- Đi, đổi cho ta 9 thẻ.

Lại kí thêm 1 chi phiếu, họ Phương giao cho mỹ nữ bên cạnh đi đổi.

Rất nhanh đã quay lại, trên tay người đẹp là 9 cái thẻ thạch anh, xem ra đã quyết cùng với Dịch lão lục đánh tới cùng.

- Còn dùng luật cũ sao hả?

Đã được lợi 1 lần, 2 mắt hắn phát sáng nhìn 9 cái thẻ trong tay Phương tiểu nhị vẻ thèm khát.

- Dùng, đương nhiên dùng, bất quá lúc nãy ta chịu thiệt. Dựa vào cái gì ngươi đặt có 200 vạn liền muốn ăn của ta những 6 ngàn vạn, bây giờ thay đổi, nếu ta thắng ngươi cũng bồi ta 30 lần.

Đối với cái tỉ lệ 1 ăn 30 này, hắn cảm giác mình bị thiệt nên nhất quyết đổi quay trở về, mà hắn đã quên mất chính mình chỉ đặt Đại Tiểu, còn người ta đặt điểm chính xác.

- Việc này không thành vấn đề, bất quá người cũng muốn đặt điểm.

Dịch lão lục cười lạnh. Những lời không biết xấu hổ như vậy mà họ Phương cũng có thể nói ra, hắn nói thì mọi người đều phải nghe chắc.

- Ta không đặt điểm.

Phương tiểu nhị lập tức cự tuyệt, đặt điểm hả, đầu óc của hắn không phải chỉ toàn đậu phụ, còn chưa ngu tới mức muốn đưa tiền cho người khác. Về phần Dịch lão lục vừa rồi, có lẽ vạn năm nữa mới ra lần tiếp theo, nghĩ tới bối cảnh sòng bạc, hắn loại trừ ngay khả năng gian lận.

- Hay là cứ luật cũ chơi nhá.

Dịch lão lục 1 bước không chịu nhường, trên đời há có nhiều chuyện tốt như vậy, tiện nghi đều để ngươi chiếm sạch, vậy bảo người khác làm gì? Đặt đại tiểu với đặt điểm có thể mang ra so sánh với nhau sao. Xác xuất 2 bên là hoàn toàn sai biệt, thiết nghĩ 1 người có IQ dưới trung bình cũng không khó để nhận ra điều này.

- Con .. nó, ngươi không biết như thế thì ta chịu thiệt sao.

Vừa nghe đề nghị của mình không được chấp thuận, họ Phương lại có xu hướng điên cuồng, mặt hung tợn quát.

- Chịu thiệt? được rồi, đổi cho ngươi đặt điểm, ta đặt lớn nhỏ. Nếu ngươi thắng ta liền y theo tỉ lệ trả ngươi, thế nào?

Dịch lão lục cười hắc hắc nói.



4 ngày trước

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 143597 / Điểm: 1300

Tâm trạng:

Chương 751

Đánh cược.

Dịch: Thỏ (thodanlun)

Nguồn: hoanguyettaodan

Nội dung thu gọn

Cuối cùng thì họ Phương cũng không dám chấp nhận lời đề nghị, hắn thật sự không tin rằng mình có thể chó ngáp phải ruồi như tên họ Dịch kia. Mà rõ ràng Dịch lão lục trước mặt này cũng không phải là dạng tiểu nhân vật dễ dàng trêu chọc được. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Vậy nếu muốn gỡ lại số bạc 60 triệu (ở bản dịch trước ta dịch đơn vị 10 triệu = 1 ngàn vạn)kia cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay tiếp tục đánh theo luật cũ.

Bất quá hắn cũng có 1 cái điều kiện, đó là phải đổi bộ xí ngầu mới.

Tuy rằng đối với điều kiện này có chút bất mãn, chẳng phải hoài nghi sóng bạc người ta có vấn đề hay sao nhưng vẫn thay cho hắn. Hơn nữa để chứng minh xí ngầu không có vấn đề còn tự tay đưa cho hắn kiểm tra trước.

- Bắt đầu đi, không biết lần này ngươi cược bao nhiêu.

Dịch lão lục đùa cợt, lấy trong túi ra 9 cái thẻ thạch anh cùng 3 cái màu tím lúc trước, ánh mắt ám muội, híp vào nhìn họ Phương.

- Đặt đại, 3 triệu

Phương tiểu nhị mặt âm trầm đem thẻ bạc đủ 3 triệu đặt vào cửa đại.

- Ít như vậy, nếu muốn thắng trở lại 60 triệu không biết phải đợi tới khi nào a.

Dịch tiểu lục khinh thường cười, hắn hoàn toàn có quyền châm trọc đối phương, bởi vì hắn chính là cược điểm, tỉ lệ ăn rất lớn, cho nên Phương tiểu nhị không có khả năng đem toàn bộ thẻ bạc của mình đặt cả vào 1 ván bởi vì hắn cược bao nhiêu thì tiểu lục liền cược bấy nhiêu, dĩ nhiên với tỉ lệ là 1 ăn 30.

Cứ tính theo tỉ lệ như vậy, nếu thua hắn không thể có đủ tiền trả.

- Ta cược một hai bốn, bảy điểm.

Nhận được ám thị của Hướng Nhật, Dịch lão lục không hề dám có chút ý kiến, liền đem 3 thẻ màu tím đặt cho nhà cái.

- Ta xem ngươi có 90 triệu có phải không, nếu ta đặt 3 triệu có thì vừa hết tiền của nhà ngươi nhỉ. Bất quá ta đây là 10 triệu(tức là 1 ngàn vạn), nếu ngươi thắng, nhớ kĩ vẫn còn nợ ta 7 triệu đó.

Nói xong liền ném 1 cái thẻ thạch anh xuống.

Phương tiểu nhị mặt tối xầm, cắn răng vứt 9 cái thẻ thạch anh của mình xuống, hắn cảm thấy khó chịu cực kì. Nhưng biết làm sao được, gia tộc 2 bên có thể nói không ai hơn ai, chính mình lại không làm gì được đối phương.

Bất quá hắn cũng tin tưởng, Dịch lão lục còn có thể ngáp thêm được 1 con ruồi nữa. Xí ngầu chính hắn cũng đã kiểm tra, tuyệt đối là hàng thật, không hề có gì pha tạp trong đó.(chắc nói thế thủy ngân)

- Có thể bắt đầu.

Dịch lão lục hướng bồi vẫy tay. Người thanh niên gật gật đầu, thoáng nhìn 3 hạt xúc xắc, cũng không loạn động liền chụp cái hũ lên và nhấn nút.

Cái hũ lại chuyển động, rất nhanh đã đình chỉ.

- Mở.

Đây chính là việc liên quan trực tiếp tới 90 triệu của hắn. Mặc dù tâm lý vẫn có niềm tin chắc thắng nhưng trong lòng lại không khỏi khẩn trương.

Người thanh niên cũng có chút run rẩy, nghiệm qua âm thanh kì lạ của ván lúc trước, vừa rồi hắn lại cẩn thận nghe lại quả nhiên phát hiện ra điều cổ quái, tiếng va chạm chậm quá mức, tựa hồ chỉ có 1 viên xí ngầu chứ không phải 3.

Việc này người thường đâu thể nghe ra được, chi tiết này rất nhỏ, chỉ người trong nghề lâu năm như hắn mới có thể phân biệt được.

Hắn có 1 cảm giác, lần này mở ra rất có thể chính là một hai bồn, 7 điểm.

Hít một hơi thật sâu, người thanh niên nhấc hũ xí ngầu lên. Quả nhiên như dự đoán.

- Một hai bốn, bảy điểm.

- Oa

Dịch lão lục đã có kinh nghiệm rồi, đúng là ngựa quen đường cũ, khẽ vươn tay đem hết số thẻ bạc trên bàn thu về trong lòng. Về phần cược điểm với sòng bạc, hắn tin tưởng sẽ không bị làm khó. Lúc này Dịch lão lục sớm đã kích động quá mức đến quên mình là ai luôn rồi, lại thêm 90 mươi triệu nữa, còn 90 triệu của sòng bạc trả nữa. Vị chi là 270 triệu, lần này đúng là trúng lớn rồi, phát tài rồi.

Mà ngay cạnh bên, Dịch Trù Ngu cũng đang run rẩy, mặc dù không phải nàng thắng tiền nhưng gần 300 triệu này đúng là làm nàng khiếp sợ rồi.

Những người bị hấp dấn tới đây cũng nhìn Dịch lão lục ghen tị không thôi.Tiểu tử này lại có thể đặt điểm trúng 2 lần liên tiếp, hơn nữa còn bỏ túi mấy trăm triệu. Mắt mấy người này đã đỏ ngầu cơ hồ máu mạo hiểm đã dâng lên đỉnh não rồi. Biết trước tên tiểu tử này đỏ như vậy, theo đuôi hắn có phải tốt rồi không.

Toàn trường lúc này duy chỉ có Phương tiểu nhị là không có phản ứng, hoặc nói đúng hơn là còn chưa kịp có phản ứng, vẻ mặt hắn ngây ngốc nhìn chỗ thẻ bài bị Dịch lão lục thu vào trong ngực.

Ngươi thanh niên cũng không liếc hắn 1 cái, chẳng qua nhìn Dịch lão lục phức tạp. Tuy rằng trong lòng đã thấy có điểm không đúng, nhưng hắn cũng không có bất cứ bằng chứng nào chứng minh Dịch lão lục gian lận, bởi vì từ đầu tới cuối đối phương đều đứng từ xa quan sát, rất ít khi chạm vào. Không có chứng cớ, không thể nói ra được, bằng không sẽ làm cho người ngoài nghĩ rằng, sòng bạc thua thua không nổi, đối với danh tiếng của sòng bạc mà nói chính là 1 đả kích rất lớn.

Ngậm đắng nuốt cục tức này xuống bụng mà bồi tiền cho đối phương đúng theo tỉ lệ 1 ăn 30.

Người thanh niên đẩy tới 9 cái thẻ thạch anh. Tâm tình kích động của Dịch lão lục cũng dần dần bình thường trở lại, trong lòng cảm thán, có 1 dị năng giả bên người, kiếm tiền thật nhanh chóng, so với cướp ngân hàng còn muốn nhanh hơn, đã vậy còn không có phạm pháp.

Mắt phát sáng hướng về phía Phương tiểu nhị còn đang ngơ ngác chưa kịp bình phục. Tiểu tử này đúng thật là 1 cái kho bạc di động, trên trán hắn có lẽ đã được gắn 1 cái nhãn hiệu : “ Người ngốc, nhiều tiền, nhanh đến lấy”.

- Tiểu nhị, lại đánh tiếp chứ.

Dịch lão lục đương nhiên có lý do để vênh váo, thắng họ Phương hơn 100 triệu, chính hắn bây giờ còn chưa tin kịp.

Tên tiểu tử này nếu còn nhiều tiền, hắn cũng không ngại “lấy” thếm chút nữa.

Phương tiểu nhị đột nhiên giật mình 1 cái, rốt cuộc cũng đã tỉnh táo lại, hung tợn chỉ vào Dịch lão lục :

- Con .. nó, giám giở trò sau lưng ta. Đánh, đánh chết cho ta..

Ra lệnh 1 tiếng, 4 người bảo tiêu to lớn đằng sau lập tức ra tay, hương Dịch lão lục đánh tới.

Dịch Trù Ngu nhất thời kinh hô.

Không thể tưởng tượng được họ Phương chơi bạc thua lại có thể nóng này mà động thủ.

Dịch lão lục mặt biến sắc. Liếc Hướng Nhật vấn chưa thấy có động tĩnh gì. Tâm lý có chút khẩn trương nhưng vẫn ngồi yên 1 chỗ.

Mặc dù đối với họ Phương ra lệnh đánh người có chút bất mãn, nhưng do hoài nghi Dịch lão lục gian lận, hắn cũng không lập tức gọi bảo an. Hơn nữa thận phận của Phương tiểu nhị hắn cũng mơ hồ biết được, đắc tội với hắn hắn không phải là sáng suốt. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Mắt thấy bảo tiêu đã sát trước mắt, lúc này Hướng Nhật mới tiến lên 1 bước, dùng tay tóm lấy yết hầu của tên xông tới nhanh nhất, tiện tay vung lên ném qua hướng 3 tên còn lại.

Quá bất ngờ, 3 người chậm hơn cơ hồ không kip phản ứng, chỉ thấy 1 bóng đen chợt lóe, lúc sau thì cả người đã bị 1 lực mạnh ném ra bên ngoài rồi. Lúc rơi xuống đất còn lăn mấy vòng, không thể tự đứng dậy được.

Hiển nhiên, 1 kích này của Hướng Nhật đã làm cho bọn hắn, hoàn toàn mất hết sức chiến đấu.



4 ngày trước

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 143597 / Điểm: 1300

Tâm trạng:

Chương 752

Cừu thúc

Dịch: Thỏ (thodanlun)

Nguồn: hoanguyettaodan

Nội dung thu gọn

Sự khủng khiếp của Hướng Nhật không có gì phải nghi ngờ cả. Pha biểu diễn vừa rồi hoàn toàn làm người xung quanh rúng động.

Lão lục bởi vì đã từng trông thấy sự tình quỷ dị hơn nhiều, cho nên với những chuyện “nhỏ” như thế này cũng miễn dịch.

Nhưng Trù Ngu có chút giật mình, không thể ngờ tên biểu đệ gầy ốm này lại có sức mạnh cường đại đến như vậy. Vài người bảo tiêu to xác như vậy nháy mắt cũng như hòn đá bị ném bay đi. Tới bây giờ, nàng cũng hiểu vì sao Lục ca sợ hắn tới như vậy, phỏng chừng Lục ca đã biết trước sự lợi hại của hắn. Mà Anna lại bĩu môi khinh thường, hiển nhiên cho rằng hành động “ khi dễ người thường” này là không đúng với dáng dấp của 1 “ nhân sĩ”. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Người thanh niên không dám nhìn Hướng Nhật, lần đầu gặp mặt còn tưởng là hầu cận bên cạnh chứ, hóa ra lại là 1 cao thủ bảo tiêu ẩn mình.

Người bị đả kích nhiều nhất là Phương nhị thiếu gia, vừa rồi hắn nghĩ phải điên cuồng dạy bảo Dịch lão lục 1 phen, kế đó lấy thẻ bạc thua trở về. Nhưng sự việc kế tiếp lại làm hắn cực kì khó sử, đáng nhẽ giờ đây đã được nhìn Dịch lão lục quỳ xuống đất, thì mấy bảo tiêu phái ra lại bị người ta quăng ra không thương tiếc.

Điều này hắn không thể nào chấp nhận được, bình thường hắn căn bản không cần để ý tới Dịch lão lục, nhưng lần này chẳng những hắn thắng hết tiền của mình, còn đem người của mình đánh cho ra nông nỗi này. Tiền, mặt mũi đều đã thua tới không còn gì để thua.

- Tiểu nhị, ta thật không ngờ phẩm chất của ngươi lại kém tới như vậy, thua bạc người ta liền động thủ.

Dịch lão lục trong lòng trấn định, có siêu cấp dị năng ở đây, không cần phải kiêng kị cái gì cả.

Họ Phương hung tợn nhìn Hướng Nhật 1 cái, lại chuyển qua Dịch lão lục oán độc:

- Ngươi chờ đấy cho ta.

Hổn hển rút điện thoại ra, hiển nhiên là gọi viện trợ rồi. Mấy bảo tiêu nằm trên đất không đứng dậy được ở bên cạnh, hiển nhiên là không nằm trong top những điều hắn quan tâm tới.

Người thanh niên nhìn thấy họ Phương gọi điện thoại, đoán chừng sự tình sẽ trở nên ầm ĩ hơn, vội đè chặt bộ đàm nhỏ giấu dưới tóc, nghiêng đầu nói vài câu gì gì đó.

Rất nhanh, sau cuộc điện thoại của Phương tiểu nhị, một đám người tiến vào đại sảnh. Cầm đầu là người trung niên tuổi trạc 40, diện mạo bình thường, nhưng đổi lại hắn mang tới sự âm lạnh dị thường, trông qua tựa như có hơi lạnh đập vào mặt bất giác làm người ta thấy rùng mình.

Ở phía sau là 7,8 người bận đồ âu phục đen, trên áo mỗi người đều có mảnh giấy gài ghi : “trúc như hiên”, vậy là bảo an của sòng bạc.

- Thật xin lỗi, ở đây có chút sự tình phải xử lý, mời mọi người lên trên lầu hoa mai tiếp tục thưởng thức, đêm nay toàn bộ chi phí đều do sòng bạc chi trả. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đổ khách(người đến chơi bạc) nguyên định ở lại xem kịch vui, vừa nghe người trung niên nói như vậy liền tự biết rời đi là hơn.

Dù sao người mới tới nơi này cũng mơ hồ biết về bối cảnh Trúc Như Hiên đương nhiên không muốn làm phiền, huống chi còn có thể lên lầu 2 chơi miễn phí 1 đêm, loại chuyện tốt này, ai còn muốn mạo hiểm bị đuổi ra ngoài mà biết nguy hiểm vẫn cố ở lại xem sự việc diễn ra thế nào?

Một đám người rất phối hợp đi ra ngoài, trong sảnh hiện giờ chỉ còn Hướng Nhật mấy người, Phương tiểu nhị cùng đám bảo tiêu to kềnh đang nằm ngổn ngang dưới đất, đương nhiên người thanh niên mật báo cũng còn ở lại.

Hắn chạy đến bên cạnh người trung niên, thì thầm vài câu, còn chỉ chỉ về đám người Hướng Nhật. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Người trung niên ánh mắt như cười, nhìn Hướng Nhật có chút kinh dị, lại quay về phía họ Phương nói:

- Phương thiếu gia, ngươi là khách hàng lâu năm của chúng ta, đáng nhẽ nên biết quy củ ở đây mới phải, tuyệt đối nghiêm cấm bạo lực, ngươi lại làm như vậy thật là khó cho chúng ta.

- Cừu thúc, ta không rảnh nói nhảm, tên họ Dịch kia gian lận, làm sao tính được.

Người trung niên có đôi chút băn khoăn, bình thường họ Phương cũng không hay làm cắn lung tung mà nghiến răng nghiến lợi nói Dịch lão lục như vậy, hắn hiện tại cũng không tin Dịch lão lục có thể ngáp trúng ruồi 2 lần. Tuyệt đối là gian lận, sao có thể đặt điểm 2 ván trúng liền như thế chứ.

- Gian lận, ngươi có bằng chứng sao?

Ánh mắt trung niên chợt lóe, khé liếc Dịch lão lục 1 phát.

- Liên tục trúng 2 phát cược điểm, Cừu thúc, ngươi cho là có chuyện như vậy thật sao.

Họ Phương đương nhiên không có chứng cớ.Nếu có chứng cớ rồi, phỏng chừng so với bây giờ hắn phải điên cuồng hơn gấp 10 lần.

- Nói như vậy, ngươi không có chứng cớ phải không, chẳng qua là suy đoán.

Người trung niên kia sắc mặt nhất thời lạnh lùng.

Phương tiểu nhị giọng điệu bị kìm hãm, đối mặt với câu hỏi của Cừu thúc, há miệng thở dốc mà không có đáp án. Hắn quả thật không có chứng cớ, chẳng qua tâm lý cho rằng Dịch lão lục nhất định gian lận. Mà đâu cần phải chứng cớ, chỉ cần chờ người kia đến, hết thảy đều do hắn định đoạt.

Phương tiểu nhị không nói chuyện. Người trung niên lại đi đến bên Dịch lão lục, khẽ đánh giá:

- Ngươi là người nhà Dịch gia.

- Dịch Thiên Phong(trong các bản trước tên của thằng tiểu lục này là Dịch Thiên Trúc, sau này nếu có phát hiện ra nhầm lẫn gì tớ sẽ sửa sau, giờ các độc giả thông cảm với lối nghĩ của tớ thằng cha này 2 tên nhé)

Không trả lời thì không phải, chẳng qua chỉ là báo tên thôi. Đứng trước mặt người trung niên này, hắn đương nhiên biết vị này là ai: Cừu thúc, quản lý sòng bạc chính, cũng là người mà đại lão bản, người đứng sau Trúc Như Hiên tín nhiệm nhất.

Dịch lão lục trả lời, cũng là gián tiếp thừa nhận mình là người nhà Dịch gia. Bình thường người trung niên đương nhiên hiểu được, bất quá vẻ mặt lại ủ rũ như đưa đám:

- Có thể nói cho ta, vì sao cả 2 lần đặt điểm ngươi đều đặt trúng không.

Hiển nhiên hắn cũng không tin tiểu lục có vận khí tốt tới như vậy, huống chi vừa rồi hắn cũng được thông báo tiếng xí ngầu có bất thường.

- Ta vận khí tốt, chẳng nhẽ cũng là sai hay sao.

Đối mặt với vị Cừu thúc này, hắn tự nhiên cảm thấy ngột ngạt khó thở.

- Vận khí tốt? những 2 lần?

Cừu thúc cười hắc hắc, nhìn khuôn mặt có vẻ trốn tránh của Dịch lão lục, mắt hắn nhất thời phát ra tia sáng màu lam quỷ dị.

Dịch lão lục mặt trắng dần, cả người run rẩy. Hướng Nhật cũng thấy có dị trạng, liền dời bước tới đứng chắn trước mặt hắn.

Dịch lão lục lúc này mới thở ra, cả người đầm đìa mồ hôi lanh, tưa như vừa dưới nước đi lên.

- Người trẻ tuổi, ngươi là hộ vệ của hắn.

Gặp người đứng ra chắn trước mình, cư nhiên mặt còn không đổi sắc, Cừu thúc sắc mặt hơi đổi, nhưng lập tức khôi phục bộ dạng âm lãnh ban đầu.

- Không phải.

Hướng Nhật thản nhiên lắc đầu, ý vị sâu xa nhìn đối phương.

Người trung niên cảm thấy trên thân thể có một cỗ khí âm hàn, nếu hắn đoán không sai, tên gia hỏa này có khả năng là 1 dị năng giả.

- Oh, vậy ngươi là ai.

Cừu thúc cũng cẩn thận đánh giá Hướng Nhật, ý nghĩ của hắn và Hướng Nhật giống nhau, người có thể thản nhiên trước mặt mình xem chừng là 1 dị năng giả, bất quá nhìn tuổi tác này, phỏng chừng là chưa đạt tới cấp 2, cũng chỉ là tay mơ. Vừa rồi ra tay mới chỉ là 3 thành công lực, có thể trụ vững cũng không quá kì quái.

- Đến đánh bạc.

- Đến đánh bạc, chúng ta đương nhiên hoan nghênh, nhưng có phải cũng nên tuân thủ quy tắc của sòng bạc. Để lại tiền vừa thắng, lưu lại đội bàn tay, ta coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Cừu thúc lại âm lãnh nhìn Hướng Nhật, ánh mắt thoáng hiện ra sát khí. Cùng với sự có mặt của dị năng giả ở đây, hắn đoán chừng sự việc đặt điểm 2 lần trúng cả là do dị năng giả này dở trò. Dịch gia thì không thể động chạm được, bất quá chỉ là tay chân của Dịch gia thì nên giáo huấn 1 chút.



2 ngày trước

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 143597 / Điểm: 1300

Tâm trạng:

Chương 753

Không biết chữ chết viết như thế nào.

Dịch: thodanlun

Nguồn: hoanguyettaodan

Nội dung thu gọn

- Lời nói của ngươi đúng hay không đại diện cho sòng bạc, hoặc nói ngươi thật sự có thể đại diện cho chủ nhân của Trúc Như Hiên ra mặt.

Hướng Nhật sống đến từng này tuổi đời, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người cuống vọng dám bảo hắn lưu lại đôi bàn tay.

Lúc đầu, mục đích của hắn đến đây đơn thuần là tìm tên nhóc họ Phương phiền toái kia, nhưng giờ thì khác, đối phương lại vơ đũa cả nắm như vậy thì chẳng có gì để bàn nữa cả.

- Ngươi tự động thủ, hay là đích thân ta phải ra tay.

Hiển nhiên những lời nói của Hướng Nhật tên gọi là Cừu thúc kia đều không thèm để trong lòng, không có thèm trả lời.

- Ta cho rằng ngươi có thể tự mình động thủ được vậy quá tốt.

Hướng Nhật ảm đạm cười, nếu thằng ngốc này dám cùng mình so vuốt, vậy hy vọng hắn có thể chịu nổi hậu quả. Gần đây Hướng Nhật phát hiện ra tâm tính của mình mềm yếu hẳn, lâu lắm rồi hắn còn chưa có nặng tay với ai.

- Đúng là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ.

Cừu thúc âm lãnh cười, lam quang trong mắt trở nên đại thịnh, xung quanh người tựa như có làn sương mù bao phủ, nhiệt độ trong sảnh đột ngột giảm xuống vài nấc.

Đứng bên cạnh, Dịch Trù Ngu ăn mặc quá phong phanh là người đầu tiên cảm thấy lạnh, đột nhiên không tự chủ hắt hơi 1 cái, giữ chặt áo của mình. Anna đứng phía sau, đặt 1 tay lên vai Trù Ngu liền có 1 luồng khí ấm truyền tới. Thoải mái hơn, Trù Ngu quay lại hướng cô nàng mỹ nữ tây dương cảm kích. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Phanh

Cánh cửa trấn bên ngoài sảnh đột nhiên bị 1 cường lực phá vỡ, 1 bóng người thoáng bay vào.

Đúng vậy, chỉ trong chớp mắt liền có thể xuất hiện ở giữa sảnh đánh bạc. Nếu không phải cánh cửa bị phá gây ra tiếng đông lớn, phỏng chừng người ngoài có cho rằng hắn đã xuất hiện ở đây từ đầu chứ không phải vừa mới vào.

Nhân ảnh hiện ra là một người trạc tuổi trung niên, bộ dạng đoan chính nhưng trên mặt cũng không có nét gì nổi bật cả.

Chỉ có một ấn tượng về người này đó chính là lông mi dày đậm, 2 cái mọc cùng nhau mà làm người ta có cảm giác chỉ là 1.

- Đại bá.

Bởi nhiệt độ hạ xuống, họ Phương có chút run rẩy, nhìn thấy người trung niên liền mừng rỡ kêu lên.

- Uhm

Lãnh đạm trả lời. Người trung niên 1 mí dành đem ánh mắt đặt toàn bộ lên người gọi là Cừu thúc, cũng không nói thêm lời nào.

- Phương đại.

Sắc mặt khẽ có biến chuyển, nhờ quan hệ từ ông chủ phía sau của Trúc Như Hiên, hắn có biết một chút về đám dị năng giả nhà họ Phương. Tuy chưa từng gặp mặt nhưng hắn hoàn toàn có thể nhận ra được.

Bất quá hắn cũng không cảm thấy quá khó xử, ngoại trừ con tiểu yêu nữ kia ra( chắc đang nói đến em “hướng dẫn viên” của Hướng Nhật ) những người còn lại hắn còn chưa để trong mắt.

- Cừu lão nhị.

Hiển nhiên nam nhân mắt 1 mí đối với người gọi là Cừu thúc này cũng có biết quen thuộc.

- Chuyện này không liên quan gì tới Phương gia, ngươi lúc nào cũng có thể dẫn người trở về.

Tuy nói là không ngại đối phương, nhưng hắn cũng không muốn gây hấn, nếu vậy đối với ông chủ phía sau hẳn cũng không có chuyện tốt gì.

- Bạc chơi thua có phải cũng có thể lấy về?

Vẻ mặt trở nên âm lãnh, Cừu thúc khẽ nhíu mày. Tên họ Phương này bản tính tham lam hắn chẳng lẽ còn không rõ, nhưng thua bạc còn muốn sòng bạc đền tiền thì đúng là nằm mơ nói mộng. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Phương tiểu nhị còn định nói gì nữa nhưng bị nam nhân mắt 1 mí cản lại, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Trung Đường, đủ rồi.

Hắn chính cũng không muốn đắc tội với sòng bạc này.

Lời nói nhất thời bị chặn lại, Phương tiểu nhị lập tức sửa lại:

- Đại bá, nể mặt người, chuyện tiền bạc ta có thể không truy cứu, nhưng tên tiểu tử kia, còn Dịch lão lục nữa, bất kì ai ta cũng không thể bỏ qua.

Nói xong liền hướng Dịch lão lục và Hướng Nhật chỉ chỉ.

Nam nhân mắt 1 mí liếc xéo xuống. Nhìn thấy Dịch lão lục, mắt chợt lóe nhưng cũng không quá để trong lòng.

- Dịch tiểu lục chỉ có thể đánh bị thương, những người khác, ta không quản.

Nói xong chuyển ánh mắt về phía Cừu thúc, ý tứ rất rõ ràng, chỉ cần lưu lại mạng của Dịch lão lục là đủ.

Cừu thúc đương nhiên có thể hiểu ý tứ của hắn, khẽ gật đầu:

- Người có thể giao cho ngươi, bất quá, trước đó chúng ta phải xử lý theo luật của sòng bạc đã.

Đối với sự thách thức của Hướng Nhật, hắn vẫn còn “ghi tạc” trong lòng, nhất định phải cho hắn nếm 1 chút mùi vị. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Tưởng là dị năng giả là vô địch chắc, nhóc con còn chưa có nghe nói “thiên ngoại hữu thiên” sao.(đại khái có thể hiểu dụng ý là mình giỏi, bên ngoài còn có người giỏi hơn)

- Uhm

Nhẹ nhàng lên tiếng, đối với lời đề nghị này hắn hoàn toàn đồng ý, như vậy có thể giúp hắn đỡ phải động tay.

Trong khi 2 ông tướng này còn đang bàn luận về vận mệnh của Hướng Nhật thì nào có biết đồng thời cũng đang chọc giận hắn.

Hắn có nói rằng bản thân mình dễ dàng bị người khác vùi dập sao, như thế mà là người à! Xem chừng gần đây bản thân đã quá mềm yếu rồi, ra tay quá nhẹ, vậy mới có thể khiến cho một số người nào đó lầm tưởng mà trở nên kiêu ngạo đến như vậy.

- Anna, 2 người này giao cho cô.

Hướng Nhật nhẹ nhàng tiến về phía trước, cũng không quay đầu lại, bâng quơ nói.

Mỹ nữ tây dương này không có trả lời, nhưng bất giác lại đứng lên chắn trước mặt 2 người Dịch lão lục và Dịch Trù Ngu.

- Tiểu tử này có phải cũng là…

Nhìn thân ảnh Hướng Nhật chậm rãi đi tới, ánh mắt của nam nhân mắt một mí chợt lóe.

- Cấp 2, vẫn là tay mơ mà thôi. Đại khái vẫn còn chưa nếm đủ mùi đời.

Cừu thúc vẻ khinh thường nói.

Lạnh lùng nhìn khoảng cách giữa mình và Hướng Nhật còn chưa đầy 2 mét, hắn tựa như chế giễu:

- Ngươi có phải hay không chuẩn bị cùng ta động thủ.

- Không, ta không có ý định động thủ với ngươi trước. Chẳng phải ngươi nói muốn tự mình động thủ sao. Vậy ta tới trước mặt ngươi, coi ngươi làm thế nào lưu lại đôi tay này của ta.

Vừa nói, Hướng Nhật đồng thời “phối hợp” vén tay áo lên, chìa ra phía trước giống như tư thế tội phạm chờ còng tay.

Hành động cuồng vọng, thách thức, hoàn toàn không đem Cừu thúc để vào mắt. Cái này so với sự khinh thường còn khiến người ta trở nên kích động hơn.

- Ha..ha..ha

Cừu thúc giận giữ đến bật cười, vẻ mặt âm lãnh càng nồng đậm. Chỉ là một dị năng cấp 2 cư nhiên lại dám cuồng vọng trước mặt hắn như vậy. Trong mắt lam quang lóe lên lần thứ 2, không hề có dấu hiệu báo trước, tay trái liền vung lên. Một vầng sáng màu lam sắc bén hướng cổ tay Hướng Nhật cắt tới.

- Vụt.

Ngoài dự liệu, không có hình ảnh máu bắn tung tóe nào cả, đôi cánh tay đối phương còn hoàn hảo dính trên người Hướng Nhật, một chút xước xát cũng không tìm thấy.

Mắt ngẩn ra tựa hồ còn chưa tin sự việc trước mắt là có thật. Một lần nữa hắn lại lộ ra vẻ dữ tợn, vung tay trái lên, lần này đã sử dụng hết 10 thành công lực rồi.

Bất quá kết quả không có gì khác, chẳng qua tia sáng tạo ra trên mặt đất 1 vết cứa thật sâu.

Ánh mắt nam nhân 1 mí bên cạnh nhất thời trầm xuống, hắn đương nhiên không nghĩ rằng Cừu thúc hạ thủ lưu tình gì cả.

Hai lần xuất chiêu đều không thu được kết quả gì, điều này chỉ có thể chứng minh chàng thanh niên trước mặt này, ít nhất cũng cùng cấp với bọn họ.

- Xem ra ngươi không thể lưu tay của ta lại được rồi.

Nhẹ nhàng thu hồi lại đôi tay của mình.

Nhìn thấy sự việc không ổn, Cừu thúc hướng phía sau lui lại.

Mắt Hướng Nhật chợt hiện sát ý:

- Hiện tại đến phiên ta.

Vừa rời đi 1 bước, Cừu thúc liền thấy cổ họng nghẹn lại, cả người khắp nơi bị không chế lơ lửng trên không.



1 ngày trước

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 143597 / Điểm: 1300

Tâm trạng:

Chương 754

Tìm người có thể làm chủ tới đây,

Dịch: Thỏ

Nguồn: hoanguyettaodan

Nội dung thu gọn

- Mày biết không, dám hướng về tao giương nanh mùa vuốt, thông thường sẽ chết rất thảm đấy. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lạnh lùng nhìn Cừu thúc đang lơ lửng trên không. Hướng Nhật trong mắt hàn quang chợt lóe, bỗng dưng theo thói quen dùng 1 tay tóm lấy cổ hắn.

- Oc

Một tiếng kêu thật lớn, hẳn bất kì ai ở trong đại sảnh đều có thể nghe thấy. Phỏng chừng tên Cừu thúc phải chịu 1 lực cực mạnh.

Một dòng chất đỏ tươi theo miệng Cừu thúc đi ra, bắn lên trên cao tới mấy thước bất quá thủy chung không có nửa điểm nào bắn vào người Hướng Nhật.

Mặt hắn bây giờ âm trầm đến đáng sợ, hơn nữa còn be bét máu, nhìn qua thật giống như ác quỷ, con quỷ đáng ghét.

- Không phải mày muốn lưu lại đôi tay của tao sao hả, ta lấy trước hết thu vài điểm lợi ích đã.

Buông tay đặt trên cổ Cừu thúc ra, Hướng Nhật tiện tay bẻ cánh tay hắn oặt ra như 2 cái bánh chèo, cùng lúc tại nơi đây phát ra 2 tiếng kêu thảm thiết.

Nhìn 1 màn tàn nhẫn như vậy, những người bên cạnh trong lòng không khỏi rúng động. Tự đáy lòng nam nhân mắt một mí dâng lên 1 cảm giác cảm thán, cùng là dị năng giả với nhau, nhìn cảnh này, hắn hoàn toàn hiểu được sự thống khổ mà Cừu thúc phải chịu đựng.

Hơn nữa, thực lực của hắn và Cừu thúc không hơn kém là mấy cho nên cảm giác lúc này của hắn càng chính xác. Bất quá, hắn cũng không dám ý kiến ý cò gì, hắn cũng không có cái nghĩa vụ ấy. Truyện "Đỉnh Cấp Lưu Manh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Dịch lão lục vốn bình tĩnh cũng bị màn này dọa chết khiếp. Cừu thúc là 1 dị năng giả, điều này hắn đã sớm biết. Mới từ đầu, hắn còn lo Hướng Nhật gặp chuyện chẳng lành, dù sao thực lực của dị năng giả cũng phụ thuộc nhiều vào tuổi tác, nhưng tên biểu đệ này hoàn toàn phá bỏ cái quy luật đấy, hơn nữa xuống tay thực là tàn nhẫn khiến cho hắn không tự chủ phải rùng mình.

So với Dịch lão lục, Dịch Trù Ngu càng kinh sợ hơn, nàng nghĩ thế nào cũng không ra tên biểu đệ nho nhã thư sinh này, ngoại trừ có thực lực hơn người, bản tính hắn còn tàn bạo đến như vậy. Bất quá cuối cùng nàng cũng đã nhìn ra 1 sự thật, hắn chính là 1 dị năng giả, không trách lúc nãy xử bọn bảo tiêu gọn gàng tới như vậy. Mà nhờ phát hiện này, cảm giác sợ hãi với sự thô bạo của Hướng Nhật cũng đã giảm bớt, thậm chí chính mình cũng không phát hiện ra trong lòng có chút cảm giác mừng thầm.

Người duy nhất còn tỏ ra bình tĩnh lúc này chỉ có cô nàng tây dương, đối với thực lực của Hướng Nhật nàng không còn lạ gì nên hoàn toàn không có chút gì gọi là lo lắng thay hắn cả. Nhưng khi thấy Hướng Nhật đem đối phương đập thành ra cái dạng này, nàng cũng không khỏi nhíu mày, thực sự không thể thích ứng với những cảnh bạo lực như vậy.

Sợ hãi nhất không thể không nhắc tới Phương tiểu nhị, Hướng Nhật thổi bay 4 bảo tiêu của hắn, đối với việc này hắn chỉ cảm thấy kinh ngạc, chính là kinh ngạc, hoàn toàn không phải sợ hãi. Nhưng vừa rồi nhìn người Cừu thúc còn đang diễu võ dương oai bây giờ đang nằm như chó chết, hơn nữa 2 cánh tay còn bị biến dạng, trong lòng đã sinh ra cảm giác sợ hãi, cho dù bên cạnh còn 1 dị năng giả nữa bảo hộ nhưng vẫn không tạo cho hắn chút cảm giác an toàn nào.

Hướng Nhật không có để ý người khác nghĩ gì về hắn, cũng không có ý khoe khoang gì cả, 1 cước đem Cừu thúc nằm giữa đống máu đang tuôn như suối đá văng đi. Hắn rất tin tưởng mình ra tay “ nhẹ” như vậy, đối phương không thể nào bỏ mạng được.

Ngoảnh đầu lại nhìn nam nhân mắt 1 mí:

- Phương đại có phải không?

- Đúng vậy

Nam nhân một mí mặt tái nhợt gật đầu trả lời. Nhìn thủ đoạn của Hướng Nhật, hắn chắc chắn tối thiểu cũng phải là dị năng cấp 4 giống như vị cô nương trong gia tộc, với loại người như thế này, hắn tuyệt không có cơ hội phản kháng. Trong lòng thầm nghĩ mình thật xui xẻo, dị năng giả cấp bốn cơ hồ đã là đỉnh cao nhất rồi, bình thường đều rất khó gặp, thế mà hôm nay lại đụng phải, hơn nữa còn trong trạng thái đối địch. Bây giờ chỉ còn cách đem con át chủ bài là Phương gia ra, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

- Mày để lại đôi bàn tay, còn tiểu tử kia nữa, cũng vậy.

Hướng Nhật cũng không thích nói nhảm. Vừa rồi thái độ hung hăng không coi ai ra gì của đối phương cũng chọc giận hắn, bảo để lại đôi tay đã là hết tình hết nghĩa lắm rồi. Chẳng qua hắn nghĩ cũng không nên đem sự tình xé to ra, nếu không hắn không ngại làm lại hành động vừa rồi như khi làm với Cừu thúc.

Nghe Hướng Nhật nói, lần thứ hai sắc mặt của Phương đại trắng lợt đi, cơ hồ nhìn không có chút huyết sắc nào, vẻ mặt thay đổi liên tục, rốt cục cắn răng quyết định.

Vụt ra phía sau Phương tiểu nhị, một chưởng giơ lên chặt xuống dưới cổ, đem họ Phương đánh bất tỉnh.

Nam nhân một mí lộ vẻ không đành lòng nhưng vẫn đem 2 tay của Phương tiểu nhị chặt đứt. Dù đang trong cơn mê nhưng Phương tiểu nhị vẫn run lên từng hồi, tựa như đang ngủ cũng không thể chịu nổi sự thống khổ này.

Tiếp theo thì dễ làm hơn, nam nhân một mí tự phế chính mình. Trước dùng tay phải chặt đứt cổ tay trái, đau đến nối gân xanh trên mặt nhưng vẫn cố nhịn chỉ phát ra tiếng rên khẽ.

Khi hắn chuẩn bị hủy nốt tay phải, Hướng Nhật đột nhiên ra tay ngăn cản:

- Được rồi, các ngươi có thể rời đi.

Tàn nhẫn với người khác thì không có gì để nói, nhưng có thể tàn nhẫn với chính mình, cũng có thể xem như một nhân vật được rồi. Hơn nữa hắn cũng có chút lo lắng, nếu như phế cả 2 tay, hắn cách nào mang Phương tiểu nhị trở về.

Nam nhâm một mí hiển nhiên không thể ngờ được Hướng Nhật lại có thể thả hắn đi, vậy hắn cũng không cố tình ở lại chịu khổ, liền dùng tay còn lại ôm Phương tiểu nhị vẫn đang hôn mê bất tỉnh tiến ra bên ngoài.

- Chúng ta cũng nên trở về thôi.

Giải quyết xong hết thảy, Hướng Nhật quay lại nhìn 3 người phía sau vẫn còn đang ngây ngốc.

- A

Dịch tiểu lục đã bình tĩnh trở lại, hiện tại với Hướng Nhật hắn đã kính sợ như người trời rồi. Không ngờ đệ nhất dị năng Phương gia Phương đại trước uy hiếp của “ biểu đệ” lại có thể chặt đứt đôi tay của một đệ tử đời thứ 3 của Phương gia cũng thiếu chút nữa đem hai tay của mình tự phế rồi. Sự tàn nhẫn như vậy há con người có thể chịu đựng được. Lại nghĩ tới ngày xưa có lúc nói chuyện bốp chốp với hắn như vậy, tự nhiên cảm thấy sợ.

- Ngươi không thèm lấy tiền thắng bạc hả?

Hướng Nhật phải nói là ngạc nhiên, ngạc nhiên rằng tiểu tử này có thể cứ thế tay không ra về. Nhìn hắn có chút tiếc “ rèn sắt không thành thép”, tên tiểu tử này đúng là “bùn lầy đỡ không nổi tường”, mới hơi xảy ra chuyện liền quên hết việc quan trọng.

- Thiếu chút nữa thì quên mất tiêu rồi.

Dịch lão lục bất ngờ vỗ đầu một cái, hai mắt sáng ánh kim liền bổ nhào vào đống thẻ bac trước mặt.

Trước tiên liền thu lấy 27 cái thẻ thạch anh cùng với 3 cái thẻ tím. Nếu lỡ quên số thẻ này ở đấy, hắn nhất định sẽ tiếc tới hộc máu, sau đó liền tìm một chỗ thật đẹp để tự sát.

- Không tìm người đổi thành chi phiếu, vậy như thế nào muốn ra ngoài đây.

Từ lúc Cừu thúc tiến vào không hề mở miệng nói., giờ phút này người thanh niên toàn thân đổ mô hôi lạnh, mặt cắt không còn giọt máu:

- Ta..ta.. không thể làm chủ.

Người thanh niên được chứng kiến sự lợi hại của Hướng Nhật, trước thủ đoạn dành cho Cừu thúc, lại xem qua tình cảnh bi thảm của Phương đại, lúc này hắn hận mình tại sao lại có mặt ở đây, càng hối hận khi đã nói với Cừu thúc.

- Vậy tìm người có thể làm chủ tới đây.

Tuy rằng không quá bận tâm về số tiền kia, nhưng dù sao cũng là thảnh quả “ lao động chính đáng” của mình, tự nhiên là muốn đem về rồi.Hơn nữa 300 triệu nói kiểu gì cũng là 1 con số trên trời. Nhìn mắt của Dịch lão lục và Dịch Trù Ngu phát ra kim quang , đối với họ mà nói đây chính là một sự hấp dẫn không cách nào kháng cự nổi. Ngay cả với người không liên quan nhiều như Anna cũng nhìn đống thẻ trong tay Dịch lão lục hâm mộ không thôi.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nang