Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*15 năm sau

Trên bầu trời có hai chiếc máy bay tuy bay từ hai hướng khác nhau nhưng đều tới đích chung một hướng đó là Đài Loan. Đài Loan mùa này khí hậu mát mẻ, dễ chịu để nghỉ ngơi hoặc làm việc. Tại sân bay Đài Loan có một chàng trai cao to, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt đã được che bởi chiếc kính đen. Tóc được vuốt lên thẳng đứng và mặc trên người bộ quần áo của hiệu thời trang nổi tiếng. Anh ta đi đến đâu làm cho tất cả các cô gái trong sân bay phải ngoái nhìn, ngất ngây. Đó chính là Lăng Kỳ Thiên- tổng tài tập đoàn Lăng thị. Anh tiến về chiếc xe BMW đen bóng rồi lái đi. Bên cạnh cửa khác của sân bay cũng có một cô gái xinh đẹp diễm lệ, khuôn mặt khả ái, dáng người mảnh mai mặc trên người bộ váy trắng thuần khiết tới gối để lộ đôi chân thon dài. Mãi tóc đén bóng dài xõa trên vai thật mê người. Đường Lam Vy cuối cùng cũng về tới quê hương nơi mà cô đã chạy trốn bao năm. Liệu bọn họ có tìm ra cô và anh ấy vẫn sẽ yêu cô chứ. Lòng nhất thời cảm thấy bất an.

=..= Tại tập đoàn Lăng thị phòng Tổng tài

Cốc cốc cốc

-Mời vào

-Hey, Kỳ Thiên cuối cùng cũng chịu về rồi hả? _ Chàng trai khôi ngô tiến vào khoác vai Kỳ Thiên, đó chính là Chí Hào.

-Chứ sao. Đất Đài Loan này mà thiếu Lăng Kỳ Thiên ta thì làm sao mà tươi đẹp hả? hahahaha_ Hắn cười to

-Bạn tốt à, có mà bão to gió lớn thì có chứ tươi đẹp cái nỗi gì._ Chí Hào đập vai hắn một cái, biết rõ tên này tính nết ra sao.

-Ừ. Mà nè ai sẽ là thư kí của tớ hả? Công việc bận rộn, tớ cần một thư kí chuyên nghiệp để cộng sự._ Kỳ Thiên vội hỏi bởi vì vừa về mà công việc đầy ắp.

-Ờ, là một cô gái vừa du học khoa Quản trị kinh doanh từ Havard trở về. Hình như trên là Đường Lam Vy. Cố gái này do chính cựu chủ tịch chỉ thị không thể thay đổi._ Chí Hạo nói tất cả thông tin mà mình biết.

-Ồ, một cô gái à, thú vị đây. Mà tên là Đường Lam Vy à…Lam Vy_ Kỳ Thiên hơi ngẩn ra vì cái tên này kì thực đã nghe ở đâu rồi nhưng tiếc là không nhớ.

-Ừ, cô ta là Lam Vy, tên hay nhỉ không biết người ra sao?_ Chí Hạo hơi tò mò bởi vì cũng chưa gặp qua.

-À…mà sao lại là cha tôi chit thị?_ Kỳ Thiên cảm thấy có gì không đúng, một cô gái trẻ sao lại có quan hệ gì với cha anh.

-Tớ cũng không biết_ Chí Hào nhún vai

-Mai gặp sẽ biết. Thôi tớ đi Bar thư giản đây. Cậu cũng phải theo tớ đó._ Nói rồi koes Chí Hạo đi luôn.

-Haizz, cái tên này, ngươi đi thì mình ngươi đi đi…này..này_ Chí Hạo ú ớ vì bị kéo đi tới cái nơi ồn ào đó.

=..=Tại biệt viện của gia tộc Lăng thị

Đường Lam Vy sau khi về nước vội tới gặp cha nuôi trước. Từ 15 năm trước sau khi Kỳ Thiên đến nước Mĩ du học thì cô cũng tình cờ gặp được ông Lăng, bởi vì Đường thị và Lăng thị là hai gia tộc kết thân với nhau từ rất lâu rồi nên có quen biết. Khi đó đối mặt với ngài chủ tịch Lăng, với nét mặt ôn hòa, phúc hậu của ông thì Lam Vy không ngần ngại kể ra sự thật của mình. Lăng Kỳ Ân rất cảm thông với hoàn cảnh của cô, nên đã giúp đỡ cô ngần ấy năm và nhận cô làm con nuôi và chỉ thị sau này phải về công ty của ông làm việc. Còn chuyện của Đường gia thì khi nào bại lộ ông sẽ giúp đỡ, và bí mật này chỉ có hai cha con biết.

- Vị tiểu thư muốn tìm ai?_ Quản gia nhíu mày hỏi vì Lăng gia lại có sự xuất hiện của một cô gái trẻ trung xinh đẹp thế này.

- Tôi muốn gặp chủ tịch Lăng, thông báo giúp tôi một tiếng là có Đường Lam Vy tới gặp._ Lam Vy nhẹ nhàng mỉm cười đáp.

-Vâng, đợi một lát._ Quản gia đi vào thông báo và bước ra mời cô vào.

Lam Vy nhẹ nhàng bước vào thư phòng của cha nuôi. Cha vẫn hiền từ nhưu xưa, nhưng gương mặt đã có thêm nhiều nếp nhăn. Một cõi đau lòng trong lồng ngực của Lam Vy, cô thấy có lỗi vì bao năm được cha giúp đỡ mà chưa từng báo hiếu lần nào. Chạy tới ôm chầm lấy ông lăng, thút thít:

-Cha nuôi, con rất nhớ người.

-Ha… Vy Vy bảo bối, con đã lớn thê này rồi cơ à?_ Lăng Kỳ Ân cũng rất vui mừng vì được gặp Vy Vy. Ông đã coi cô là con gái trong nhà và rất thương yêu cô. Ông còn có ý định tác hợp cho cô với KỲ Thiên nhưng có lẽ không nên ép buộc, cứ để tự nhiên. Lướt mắt nhìn con gái một lượt ông tấm tắc :

-Chậc chậc…con gái đã thành một cô gái trẻ trung, diễm lệ như thế này rồi sao?

-hihihi, con mãi là tiểu bảo bối của ngồi thôi._ Lam Vy cười híp mắt, cô cảm thấy ấm lòng, hạnh phúc khi ở bên người cha nuôi này còn người cha ruột của cô sao chưa một lần đối xử với cô như thế. Hốc mắt cô đỏ lên.

- Tiểu Vy Vy à, ta biết con hận hai người đó, nhưng dù sao ông ta vẫn là cha con, con bỏ đi lâu như vậy còn tập đoàn và gia tộc thì sao? Nhưng chuyện này cứ từ từ giải quyết, hiện tại con cứ đến tập đoàn ta làm việc._ Lăng Kỳ Ân cảm thấy xót xa cho tiểu bảo bối này.

-Vâng, cảm ơn người._ Lam Vy cảm kích không thôi.

-Ta là cha của con mà, ta xem con như con ruột._ Ông Lăng mỉm cười

-Vâng, con về trước. Rảnh rỗi sẽ tới thăm người._ Lam Vy tạm biệt cha nuôi rồi kéo va li ra khỏi nhà họ Lăng.

=..= Tại ngôi nhà nhỏ xinh xắn

Vừa mới mở cửa vào nhà thì một cô gái xinh đẹp hớn hở nhảy tới ôm chầm lấy Lam Vy, đó là Trúc Anh em gái của cô. Cô mỉm cười ôm lại bởi vì rất là nhớ nhỏ này.

-Chị nhớ em gái quá_ Lam Vy ôm chặt lấy Trúc Anh

-Huhuhu, em tưởng chị đi ở nước ngoài luôn, bỏ lại em chứ._ Trúc Anh nức nở.

-Nín đi chị thương. Sao chị có thể bỏ lại đứa em gái xinh đẹp này được. Thôi chị đem hành lý lên phòng đây. Em không có gì chào mừng chị về à?_ Lam Vy cười tươi ghẹo em gái.

-Ờ, đúng rồi xém quên, em sẽ trổ tài nấu ăn cho chị yêu. Hahahaha _ Nói rồi Trúc Anh chạy ào vào bếp để lại Lam Vy lắc đầu cười rồi kéo va li lên phòng.

Căn phòng nhỏ này cũng nhiều năm rồi cô không sử dụng nhưng đứa em gái ngốc kia vẫn quét dọ sạch sẽ. Vô thức cô sờ vào sợi dây chuyền mang tên Định mệnh ở trên cổ mà nhớ đến anh. Lúc trước hai đứa còn nhỏ quá nên giờ đây cô cũng không biết anh đã thay đổi thế nào rồi, đẹp trai hơn chứ nhưng liệu lời hứa với cô anh có nhớ không? Bỗng thấy mặt nóng hổi thì ra là nước mắt, vội lau đi rồi thay đồ xuống nhà.

Một bàn ăn đầy ắp thức ăn trông rất đẹp mắt. Em gái nhỏ của cô thì đang loay hoay trong bếp, giờ phúc này cô cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Có cảm giác gia đình, dần quên đi cái gia tộc lớn mạnh kia và cũng quên luôn trách nhiệm phải gánh vác mà chạy trốn lâu nay. Đối với Lam Vy chỉ cần có Trúc Anh và anh ấy thì cô đã hạnh phúc rồi.

-Wow, ngon thế, ai lại ngờ người mẫu nổi tiếng lại vào bếp thế này? _ Lam Vy cười to.

-Chị này, nổi tiếng gì đâu? Với lại em là em gái chị yêu mà._ Trúc Anh cười duyên.

-Đúng vậy dù thế nào em mãi là em gái chị yêu thương nhất, Trúc Anh à._ Lam Vy vươn tay ôm Trúc Anh vào lòng như che chở.

-Đúng thế, chị em chúng ta sẽ mãi yêu thương nhau._ Trúc Anh biết giờ này Lam Vy đang nghĩ tới cái gia tộc kia và cả cái anh Kỳ Thiên gì mà người chị ấy yêu suốt ngần ấy năm nữa. Nên vội ôm lấy chị mà an ủi.

-Rồi chúng ta ăn cơm rồi nghỉ ngơi nhá. Mai em và chị đều phải đi làm mà. Hihi_ Lam Vy kéo ghế ngồi xuống.

-Vâng, mà chị làm ở tập đoàn nào?_ Trúc Anh gắp thịt bò cho chị gái vừa hỏi.

-Chị là thư kí Tổng tài tập đoàn Lăng thị._ Lam Vy vừa ăn tự nhiên nói.

- Hả? Lăng thị? Đó là nơi em làm việc đó chị._ Trúc Anh vui mừng vì được đi làm cũng Lam Vy.

-Thật ư? Thế thì tốt quá chị có dịp mà bảo vệ em gái bé bỏng của chị. Hahaha _ Lam Vy cười vui vẻ vì biết được tin này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro