Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Các người nghĩ có thể bước ra khỏi đây sao?_ Phan lão tử cười to.

- Sao không?_ Lam Vy nhếch môi

- Không nói nhiều mau thả cha ta ra_ Kỳ Thiên mất kiên nhẫn.

-Được, tiến lên._ Phan lão tử ra lệnh, tất cả tiếng lên. Hai bên đánh nhau, Khả Hân nãy giwof đã hiểu tất cả, cô biết cô sai nên thừa cơ cởi trói cho Lăng Kỳ Ân coi như đền tội.

-Cảm ơn cô._ Lăng Kỳ Ân mỉm cười

-Mau lại bên Lam Vy đi ạ_ Khả Hân đẩy ông

- Vy Vy tiểu bảo bối_ Lăng Kỳ Ân kêu to.

-CHA_ Vy Vy chạy tới ôm chầm lấy cha rồi nháy mắt với Kỳ Thiên. Cô rút súng “PẰNG” bắn lên trên làm tất cả đều hoảng rồi nhanh chóng tất cả rút ra ngoài.

=..= Biệt viện Lăng gia.

- Lão gia, Thiếu gia, Tiểu thư các người đã về_ Quản gia vui mừng vì sự an toàn của mọi người.

Vào trong tới phòng khách, mặt của Kỳ Thiên đen sầm lại.

-Vy Vy tiểu bảo bối, con thế nào?_ Lão gia lo lắng

- Cha, con không sao. Hì hì _ Vy Vy cười hì hì

- Cha thôi ngay cái tiểu bảo bối đó và giải thích tất cả._ Kỳ Thiên hét lên làm tất cả giật mình.

-Được được, làm cái gì mà nóng thế đừng có làm cho tiểu bảo bối sợ đó. Chuyện là thế này._ Ông đem hết chuyện cũ kể lại nhưng chỉ chuyện Đường gia là không hé nửa lời.

- Thì ra là thế, vậy là lam Vy là con nuôi của cha._ Kỳ Thiên cảm thấy thoải mái hơn.

- Đúng thế và sau này sẽ thành con dâu._ Ông cười haha

- Đúng thế_ Kỳ Thiên cũng cười to còn Lam Vy được Kỳ Thiên ôm vào lòng thẹn thùng đỏ mặt.

- Cha này, con là con trai của cha cơ mà sao cha không quan tâm con mà cứ một câu “Vy Vy tiểu bảo bối” hai câu “Vy Vy tiểu bảo bối” là sao?_ Kỳ Thiên dở giọng ganh tị làm Vy Vy, cha Lăng và Chí hào bật cười.

-Thế con bị sao?_ Lăng lão gia lại hỏi.

-Tay con bị thương này…_ Kỳ Thiên giả vờ mà chưa nói hết lời thì bị Vy Vy nhảy vào cầm tay lên xem xét.

-Đâu đâu, anh bị thế nào?_ Mặt cô tái mét làm mọi người cười ầm lên làm Vy Vy đỏ mặt.

-À, sẵn đây hai con có định khi nào kết hôn không?_ Ông Lăng có ý định muốn để hai đứa con yêu quý của mình lấy nhau để mau có cháu bế.

- Chuyện này thì tất nhiên rồi, để con sắp xếp và có thể là cuối tuần sau._ Kỳ Thiên vui vẻ quết định, đây cũng là mong mỏi của anh.

-Nhưng…nhưng mà liệu có nhanh quá không anh?_ Lam Vy e ấp

- Không nhanh không nhanh, em đã chờ anh 15 năm rồi cơ mà. _ Kỳ Thiên vòng tay ôm lấy Lam Vy.

Nằm trong vòng tay ấm áp của Kỳ thiên, Lam Vy vô cùng hạnh phúc nhưng cô lo lắng liệu khi công khia phu nhân tổng tài Lăng thị thì người gia tộc Đường thị sẽ xử lí cô sao. Mặc dù Lăng gia và Đường gia có quan hệ thân thiết nhưng tội của cô là bỏ trốn..Liệu rằng…?

- Cha nuôi, liệu chuyện kia…?

- Không sao, ta sẽ xử lí._ Thấy nét mặt hoảng hốt của Lam Vy Lăng Kỳ Ân chỉ còn cách an ủi còn về chuyện của Đường thị ông sẽ tìm cách giải quyết, không bao giwof để ai tổn thương tiểu bảo bối của mình.

-Chuyện gì? Hai người có gì dấu con à?_ Kỳ Thiên hỏi dồn vì thấy vẻ mặc suy ngẫm của cha và Lam Vy.

- Kỳ Thiên, thật ra là…_Ông Lăng không biết nói sao.

-Cha nuôi à, để con nói, dù sao con và anh ấy sắp kết hôn nên một số chuyện anh ấy cần được biết._ Lam Vy đã nghĩ kĩ rồi, không muốn giấu diếm Kỳ Thiên bất kì chuyện gì.

- Chuyện là 15 năm trước, khi chúng ta gặp nhau thì khi đó em không phải là một cô bé bình thường như anh nghĩ mà thật ra em là Đường Lam Vy- người thừa kế tập đoàn Đường thị và gia tộc họ Đường._ Thấy vẻ mặt sửng sốt của Kỳ Thiên và Chí Hào, Lam Vy nghỉ lấy hơi rồi nói tiếp:- Khi đó nhà em có 4 người, em sống với ba mẹ và ông nội rất vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng sự thật không phải như em nghĩ anh à? Cho đến một hôm khi em được tài xế đưa đi học về thì bỗng nghe trong nhà có tiếng hét mà khi đó ông nội cũng sang Canada rồi.

- Anh làm cái gì thế hả Bá Hiệp?_ Tiếng của mẹ hét lên.

-Cô nói tôi làm gì à? Tôi không yêu cô mãi không yêu cô. Người tôi yêu từ trước đến giờ là Lan Anh, cô có biết tôi và cô ấy yêu nhau lâu lắm không hả? Làm sao tôi có thể yêu người phụ nữ như cô được._ Lời cha lạnh lùng vang lên. Bên cạnh cha người phụ nữ kia cũng hả hê hừ lạnh:

- Đúng thế, chúng tôi là thanh mai trúc mã từ nhỏ nhưng chính cô, chính cô là người phá hoại tất cả hạnh phúc của tôi đó. CÔ BIẾT KHÔNG?_ Bà ta tát mẹ một cái, thanh âm vâng vọng cả ngôi nhà. Lam Vy đứng nép sau cánh cửa mà không tin vào mắt mình.

- Cô…anh, thế còn Lam Vy, chẳng lẽ từ trước đến nay anh không xem nó là con à?_ Tiếng của mẹ ủy khuất vang lên.

-Hừ…con à, còn lâu, cô nghĩ tôi cần phải xem nó là con à, tôi khinh thường nó._ Cha thản nhiên nói với giọng khinh bỉ mà làm Lam Vy đứng sững như sét đánh ngang người.

-Tại sao? Tại sao các người lại đối xử với Lam Vy như thế, nó cũng là con của anh mà?_ Mẹ Lam Vy khóc lớn hơn.

- Tôi chỉ xem nó như người thừa kế thôi, cô hiểu không? Cả gia tộc này đều công nhận tài năngcủa nó và chỉ là người thừa kế thôi. Mãi mãi là thế._ Ông ta cười lớn tiếng.

- Không được, không được đối xử với ocn gái tôi như thế._  Mẹ vừa hét vừa kéo bà ta, bà ta vung tay xô mẹ té xuống bậc cầu thang, dòng máu đỏ tươi từ đầu mẹ chảy xuống.

-KHÔNG….Á……….Á……_ Lam Vy hét lên với những gì mình chứng kiến.

- Cái gì?_ Hai kẻ sát nhân kia quay đầu lại.

- Lam Vy con…_ Tiếng rên rỉ của mẹ Lam Vy vang lên.

- Mẹ……Tại sao tại sao?_ Chạy lại bên mẹ, Lam Vy hét lên.

- Các người, cả bà và ông ta_ Cô chỉ tay vào mặt hai người đó- Các người đã hại chết mẹ tôi, tôi sẽ bắt các người phải trả giá.

-Không, Lam Vy con không được làm thế, đó là cha con._ Dùng hơi thở cuối cùng mẹ cô đã nói- Sống mạnh mẽ lên nah con gái yêu.

-MẸ………MAU TỈNH LẠI VỚI CON_ Nhìn thấy mẹ nhắm mắt mà lòng cô đau thắt, hai con mắt chứa đầy thù hận.- CÁC NGƯỜI, CÁC NGƯỜI RỒI SẼ PHẢI HÔI HẬN VỚI VIỆC LÀM NGÀY HÔM NAY, NỢ MÁU PHẢI TRẢ BẰNG MÁU. HAHAHAHA_ Lam Vy nói cười thật to, cô trở nên điên dại. Bật chạy ra khỏi nơi này, cô chạy thật lâu, thật xa, và cuối cùng trông thấy một thiên sứ thật đẹp đang ngồi dưới gốc cây- đó chính là Lăng Kỳ Thiên.”

Nước mắt của Lam Vy cũng từng giọt chảy xuống sau khi hồi ức lại đoạn kí ức đau khổ đó. Lần đầu tiên từ khi chứng kiến cảnh đó tới nay Lam Vy mới khóc thực sự, khóc trong vòng tay ấm áp của Kỳ Thiên. Anh đau lòng khi người mình yêu đã chịu qua những đau khổ tột cùng đó trong suốt 15 năm không có anh ở bên. Ôm Lam Vy vào lòng, Kỳ Thiên thầm hứa sẽ bảo vệ cô gái nhỏ này suốt đời.

-Được rồi, Kỳ Thiên đưa Lam Vy về nhà nghỉ ngơi đi. Chuyện tổ chức hôn lễ ta sẽ sắp xếp. Tháng sau nhé. _ Ông Lăng cười to vì sắp được bế cháu. Đúng thật là, già rồi ông cũng không mong mỏi gì hơn, tiền tài đối với ông bây giườ không quan trọng mà quan trọng nhất là cuộc sống đầm ấm bên những người yêu thương.

- Vâng._ Nói xong cả hai chào cha rồi ra về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro