Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai nhảy nhót ngoài cửa sổ chiếu rọi vào căn phòng. Lam Vy mở mắt cảm thấy thân thể nhức mỏi, quay sang bên cạnh thấy Kỳ Thiên nằm bên, trên môi cong lên phản phất nụ cười. Chắc là anh ấy vui lắm. Bất giấc cô nỏ nụ cười rồi nhoài người hôn lên môi của Kỳ Thiên. Một bàn tay to lớn ôm lấy eo thon gọn của Lam Vy.

-Bà xã, chào buổi sáng

- Buổi sáng vui vẻ, ông xã._ Lam Vy cười tươi ôm lấy cổ Kỳ Thiên.

-  Vệ sinh rồi xuống ăn sáng nhé anh._ Lam Vy nói rồi đứng dậy, lấy áo của Kỳ Thiên mặc vào rồi đi vào phòng tắm. ỳ Thiên nằm trên giường nở nụ cười hạnh phúc. Hạnh phúc với người anh yêu.

Sau đám cưới thì cuộc sống hạnh phúc luôn diễn ra với đôi vợ chồng mới cưới này. Cả hai tiếp tục đến tập đoàn làm việc bình thường, Lam Vy vẫn làm thư kí cho Kỳ Thiên. Mọi người thì gọi LamVy là “Tổng tài phu nhân” thay vì “ Thư kí Đường”. Cô cảm thấy không quen nhưng đành chấp nhận. Ai bảo cô lấy người đàn ông này.

 Hôm nay Kỳ Thiên có việc ra ngoài cùng Chí Hào. Lam Vy ngồi lại công ty để hoàn thành xong sổ sách. Buổi sáng cô cảm thấy không khỏe nên Kỳ Thiên không cho đi. Đang làm việc bỗng tiếng chuông điện thoại cô vang lên:

- Alo. Ai đấy ạ?

- Hi con gái yêu. Lâu rồi nên quên cha rồi ư?_ cái giọngkhàn khàn đểu giả đó vang lên như tiếng sét đánh ngang tai Lam Vy. Là ông ta ư?

- Là ông._ Lấy lại bình tĩnh, Lam Vy lạnh lùng đáp.

- Cha đây con, ta có việc muốn gặp con đó._ Ông Đường yêu cầu gặp mặt. Nói thật tuy bề ngoài nói là như thế nhưng trong lòng ông vẫn muốn thấy đứa con gái xa cách 15 năm đã lớn nhưu thế nào.

- Sao tôi phải nghe ông?_ Ông ta là cái gì mà muốn hẹn gặp cô chứ, nói đùa.

- Thứ nhất ta là cha con. Thứ hai nếu không gặp con sẽ hối hận. Địa điểm tại khashc sạn XX. Hahaha_ Nghe giọng cười man rợ của ông ta, Lam Vy biết là có chuyện nên đnàh chấp nhận.

=..= Khách sạn XX.

Một cô gái trẻ trung mặc chiếc váy màu tím tao nhã bước vào khách sạn. Bước lại chiếc bàn có người đàn ông trung niên đang ngồi, Lam Vy dừng lại và ngồi xuống đối diện.

-“ Là ông ta đây sao, gương mặt xảo trá đó chăng có gì thay đổi. hừ”_ Nhếch môi suy nghĩ Lam Vy nói: - Gặp tôi có việc gì?

- haizz… con gái à, phải từ từ chứ, con uống gì?_ Ông ta giễu cợt. Con gái ông bây giờ đã thành một cô gái quyến rũ, xinh đẹp.

- Hừ..tôi không có thời gian, ông nói mau.

- Được. Ta muốn con quay về quản lí tập đoàn._ Ông Đường vào thẳng vấn đề luôn.

- hahaha…Thì ra là chuyện này. Xin lỗi không thể được. Bây giwof tôi đã là con dâu của Lăng gia. Không thể quyết định._ Lam Vy cười to nói. Thật khôi hài nghĩ sao mà bảo cô về cái nên cô đã trốn đi chứ.

- Đừng vội quyết định. Nghe nói con có đứa em gái rất xinh phải không?_ Ông Đường biết đây là điểm yếu của con gái ông.

-Thật bỉ ổi, vô liểm sỉ, ông mà đụng đến Trúc Anh thì đừng trách tôi đó._ Lam Vy tức giận đập bàn đứng lên.

- Con hãy suy nghĩ cẩn thận đi. Lần sau gặp lại._ Ông ta nói rồi tiêu sái bước đi để cho lam Vy đứng sững ở đó.

“ Liệu đó có phải là người có cùng dòng máu với mình không? Ông ta quá vô sỉ, độc ác, tại sao lại là tôi hả? Nhưng còn Trúc Anh…”_ Với hàng đống suy nghĩ, Lam Vy lwunxg thững bước ra khỏi khách sạn như người vô hồn. Lam Vy bước về nhà, vào phòng khách rồi ngồi một đống ở đó. Điện thoại vang lên liên tục mà cô chẳng buồn nghe máy. Ngồi nhìn về phía xa xăm.

 Trời đã tối rồi, mà Lam Vy vẫn ngồi nguyên chỗ cũ. Cả ngôi biệt thư tối đen. Còn về Kỳ thiên sau khi về tập đoàn nghe nhân viên bảo Lam Vy ra ngoài thì vội gọi điện nhưng cô không nghe máy. Cho người tìm kiếm khắp nơi nhưng không chút tin tức. Anh đang lo lắng cực độ. Bước về nhà thì thấy ngôi biệt thự tối đen. Bất đèn lên thì Kỳ thiên sém chút nữa giật mình, Lam Vy ngồi thừ trên sofa và cũng không phát hiện ra sự có mặt của anh. Kỳ Thiên vui mừng vì tìm được Lam Vy nhwung lo lắng bởi khuôn mặt kia của cô.

- Vợ ơi, Vy Vy_Lay vai Lam Vy nhưng vẫn không chút phản ứng làm cho Kỳ Thiên càng lo lắng.

- LAM VY_Kỳ Thiên hét lên. Bây giờ Lam Vy mới giật mình quay lại.

- Ông xã, anh về rồi._ Lam Vy ôm chầm lấy Kỳ Thiên, chỉ có ở bên chồng cô thì cô mới cảm thấy an toàn.

- Nói cho anh nghe, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em có biết là anh lo lắng chạy tìm em khắp nơi không? Sao em không nghe máy hả?_ Quá tức giận, Kỳ Thiên quát to lên làm Lam Vy thấy sợ.

- Ông xã, em xin lỗi._ Lam Vy thút thít trả lời.

- Anh xin lỗi đã quát em, đừng sợ. Kể anh nghe đã xảy ra chuyện gì?_ Thấy mình lớn tiếng nên Kỳ Thiên vội lấy lại bình tĩnh.

- Ông ta đã xuất hiện._Giọng của Lam Vy nhẹ nhàng mà mang tia sợ hãi.

- Là cha em._ Kỳ Thiên hơi bất ngờ.

- Ông ta muốn em quay về thừa kế gia nghiệp nếu không ông ta sẽ hại Trúc Anh. Có một điều bao năm em không hiểu đó là tại sao lại là em chứ?_ Cả người Lam Vy run lẩy bẩy trong lòng Kỳ Thiên.

-Vợ ngoan, anh đưa em đi ngủ, quên hết chuyện hôm nay đi. Anh sẽ giúp em xử lí._ Kỳ Thiên ôn nhu ôm lấy Lam Vy lên phòng ngủ.

-Em yên tâm nha, anh sẽ mãi bảo vệ cho em._ Ngồi ngắm Lam Vy ngủ, thoáng chốc nhíu mày, chắc là gặp ác mộng khiến Kỳ Thiên đau đến tận tâm cang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro