Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm buông xuống thành phố nhộn nhịp, và dòng xe cộ tấp nập trên đường không biết điểm dừng.  Tiêu Chiến đứng bên cửa sổ nhìn thành phố, anh còn một cuộc giải phẫu, cũng không biết người yêu ở nước ngoài hiện giờ đang làm gì, điện thoại trong túi Tiêu Chiến vang lên, anh lấy ra xem.

Đó là cuộc gọi điện video của người mà anh đang nghĩ đến vừa rồi.

Tiêu Chiến sửng sốt một chút, tựa hồ không ngờ người đó lại gọi video vào lúc này, anh do dự một chút rồi trả lời:

"Chiến Chiến, anh đang bận sao? Tại sao lại bắt máy chậm vậy?" Một người đàn ông mặc vest xuất hiện trên màn hình, khuôn mặt đó chính là điều mà Tiêu Chiến ngày đêm nghĩ đến.

"Anh không nghe thấy."

Hai người trầm mặc một hồi, không biết tiếp theo nên nói cái gì.

"Ừm. Anh có bận gì không?"

"Hôm nay không bận lắm."  Tiêu Chiến vừa định nói thêm gì đó, liền nghe thấy đầu bên kia điện thoại có người hét lớn:

“Vương Nhất Bác, cậu cần xử lý tài liệu này!"

“Được, giao cho tôi.”

Ngay sau đó, Tiêu Chiến liền nghe thấy người đầu dây bên kia áy náy nói:

“Tiêu Chiến, em có việc phải làm, tạm biệt!”

“Tạm biệt!”

Trong cuộc gọi, Tiêu Chiến chỉ nói gần 10 từ, Tiêu Chiến cười nhạt, điều đó không phải đều lặp lại những năm này sao?

Anh và Vương Nhất Bác ở bên nhau 12 năm, kết hôn được 8 năm, nhưng thời gian bên nhau sau khi kết hôn chưa đến một năm. Vương Nhất Bác là nhà ngoại giao trẻ nhất và xuất sắc nhất đang đóng quân ở nước ngoài, cậu biểu có những chuyến công tác quanh năm, và cậu không ở nhà ngay cả trong dịp Tết Nguyên đán.

Vì tính chất công việc đặc biệt của Vương Nhất Bác, rất ít người biết về mối quan hệ của họ. Ngoại trừ những người bạn có mối quan hệ tốt với họ, bọn họ chỉ biết rằng họ đã kết hôn, nhưng bọn họ không biết và chưa bao giờ gặp bạn đời của hai người.

Tiêu Chiến không biết cuộc hôn nhân của họ có thể kéo dài bao lâu, anh cảm thấy rằng họ sẽ không bao giờ quay lại khoảng thời gian lúc thanh xuân. Không thể quay lại nữa rồi. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác biết nhau từ thời trung học, họ vẫn ngồi cùng bàn, họ xác nhận mối quan hệ khi còn là sinh viên năm nhất và kết hôn ngay khi tốt nghiệp đại học.

Trước đây, ai đó luôn nói với Tiêu Chiến rằng hầu hết tình yêu thời đại học sẽ không kéo dài lâu, bởi vì họ sẽ đường ai nấy đi ngay khi tốt nghiệp, và hầu hết họ đều chọn cái trước giữa tương lai và tình yêu. Khi đó Tiêu Chiến hoàn toàn không tin, không phải anh qvà Vương Nhất Bác đang làm rất tốt sao?  Kết hôn ngay khi họ tốt nghiệp, và tương lai của họ sẽ hạnh phúc.

Bây giờ, mỗi khi Tiêu Chiến nghĩ về mình trong quá khứ, anh cảm thấy vô cùng nực cười, so với bây giờ, khi đó họ là người hạnh phúc nhất.

Tiêu Chiến đôi khi tự hỏi liệu có phải vì anh và Vương Nhất Bác đã ở bên nhau cả ngày và dành tất cả thời gian họ có thể gặp nhau trong đời hay không, nên ông trời đã trừng phạt họ bây giờ không thể gặp nhau vài lần trong năm.

Vì Vương Nhất Bác là đại sứ ở nước ngoài nên hàng năm cậu đều phải về Trung Quốc để báo cáo công việc, đi đi về lại chỉ mất một tháng rưỡi, mà Vương Nhất Bác còn rất nhiều việc phải làm nên cậu không có nhiều thời gian để ở bên Tiêu Chiến khi trở về.

Sau ca phẫu thuật cuối cùng, Tiêu Chiến đã kiệt sức, trong văn phòng của anh có một chiếc ghế sofa nhỏ, và anh thường chỉ làm việc đó ở đó. Anh cũng không muốn về nhà, dù sao đi đâu cũng chỉ có một mình, sao phải lái xe về nhà một chuyến?

Tiêu Chiến cuối tháng về nhà họ Vương vài ngày, đầu tháng ở nhà bố mẹ vài ngày, hết ngày lại để anh một mình, trở về nhà bố mẹ đẻ. Vương Nhất Bác thỉnh thoảng lại đến nhà. Nó được gọi là nhà, nhưng Tiêu Chiến thích gọi nó là chỗ trú hơn.  Nhà là nơi có gia đình, còn chỗ trú là nơi không có gia đình.

Trong mắt người khác, Tiêu Chiến không phải vì chuyên tâm làm việc mà về nhà, họ không ngờ rằng nhà ngoại giao xuất chúng và bác sĩ trưởng trẻ tuổi nhất của bệnh viện họ lại là phu phu. Tiêu Chiến cũng không muốn giải thích với họ, anh có thể được coi là một dòng chảy rõ ràng trong bệnh viện.

Một số bác sĩ trong cùng một khoa thường ra ngoài uống rượu và ăn tối, Tiêu Chiến không bao giờ đến đó.

Tối hôm sau, Tiêu Chiến đang đợi bữa tối trong nhà ăn như trước, khi điện thoại reo, Tiêu Chiến bắt máy mà không biết đó là ai, và nghe thấy giọng nói của Vương Nhất Bác bên tai.

“Bảo bối, anh có bận không?”

“Nếu bận, anh sẽ không nghe điện thoại của em.”

Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại mỉm cười.

“Vậy sao anh không ra ngoài, em có một điều bất ngờ chuẩn bị cho anh ở cửa bệnh viện."

Tiêu Chiến cau mày "Anh chuẩn bị ăn tối."

"Anh ra ngoài đi!"

"Chờ đã."

Tiêu Chiến cúp điện thoại, anh khá tò mò về bất ngờ mà Vương Nhất Bác đã chuẩn bị cho anh, và vẫn còn một chút mong chờ.  Anh đặt khay trở lại.  Nhét điện thoại di động vào túi áo khoác trắng bước ra khỏi bệnh viện, bên ngoài bệnh viện không có gì, tâm trí anh tranh nhau nghĩ Vương Nhất Bác đang muốn tạo bất ngờ gì cho mình.

Bên ngoài bệnh viện không có gì, Tiêu Chiến còn tưởng rằng Vương Nhất Bác đang chơi khâm với mình, vẻ mặt mong đợi ban đầu lập tức trở nên lạnh lùng, trở lại vẻ băng lãnh như vậy.

"Tiêu Chiến!" Một giọng nói vang lên sau lưng Tiêu Chiến, Tiêu Chiến quay lại với vẻ mặt khó tin, nhìn Vương Nhất Bác đang tiến lại gần mình. Vương Nhất Bác vẫn mặc âu phục, hình như cậu mới về, cậu đứng yên trước mặt Tiêu Chiến, đưa cho Tiêu Chiến bó hoa hồng vừa mới mua, giang rộng vòng tay nói: "Bảo bối, anh có nhớ em không?"

Tiêu Chiến khẽ mỉm cười "Nghĩ đi."

"Buổi tối còn có việc gì làm sao? Không có việc gì làm thì về nhà đi."

"Được. Đợi anh lên lầu thay đồ đã.

Tiêu Chiến trở lên thay quần áo, rời khỏi bệnh viện dưới sự theo dõi của rất nhiều người, đến ga ra của bệnh viện đón chiếc xe đã lâu không lái, Vương Nhất Bác đưa anh đi ăn tối.

Đã một năm kể từ khi Vương Nhất Bác trở về Trung Quốc lần trước, và đất nước này đã thay đổi rất nhiều trong một năm ngắn ngủi này. Cũng giống như cuộc chiến tính điểm, Vương Nhất Bác thực sự cảm thấy Tiêu Chiến đã thay đổi, không còn sôi nổi như trước. Anh không còn cười nhiều như trước nữa.

Nhà hàng vẫn là nơi cũ, nơi họ đã từng đến khi còn hẹn hò. Mỗi lần Tiêu Chiến đến nhà hàng đó, anh đều đến đây với Vương Nhất Bác, và bố mẹ họ cũng gặp nhau ở đây. Khi họ đến nhà hàng, Tiêu Chiến trả lời một cuộc điện thoại và Vương Nhất Bác gọi các món ăn.

Món nào cũng cay, khiến Tiêu Chiến có chút không biết động đũa.

“Tại sao tất cả đều là món cay?” Tiêu Chiến hỏi.

"Không phải anh luôn thích ăn cay sao? Em đặc biệt gọi mấy món này cho anh." Vương Nhất Bác vừa nói vừa bưng đồ ăn cho Tiêu Chiến, mong chờ người yêu ăn một cách vui vẻ.

Nhìn Maoxuewang* (Mao Huyết Vượng) trong bát, Tiêu Chiến không thể không nuốt nước bọt. Anh cầm đũa lên và ăn cùng với cơm. Anh không nói với Vương Nhất Bác. Trong hai năm đầu, anh đã trải qua một cuộc tiểu phẫu vì bệnh dạ dày, và kể từ đó anh đã ngừng ăn đồ cay. Bởi vì nếu anh tiếp tục ăn đồ cay để biến mình thành kẻ ngốc, dạ dày của anh sẽ không cần thiết nữa. Anh không nói với Vương Nhất Bác, không phải vì anh không muốn nói với cậu bất cứ điều gì, mà vì anh nghĩ rằng Vương Nhất Bác đã biết.

Khi anh phẫu thuật, rõ ràng anh đã nói với Vương Nhất Bác.

Sau khi ăn xong, hai người lái xe về nhà, Tiêu Chiến dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần—trong mắt Vương Nhất Bác chính là như vậy. Thật ra bụng Tiêu Chiến đau, nhất định là do vừa rồi ăn đồ cay.

Vương Nhất Bác mới về ngôi nhà này vài lần, kết hôn đã tám năm rồi, đối với ngôi nhà này cậu vẫn còn xa lạ như vậy.

Trong nhà đồ đạc đều sắp xếp ngăn nắp, đi qua xem xét mới phát hiện trên những đồ vật kia còn có một tầng bụi, chứng tỏ phòng tắm cùng phòng ngủ tương đối sạch sẽ. Bởi vì Tiêu Chiến sẽ đến hai nơi này khi anh trở về nhà.

Không có dấu vết của Vương Nhất Bác trong gia đình này. Có một chiếc gối, một chiếc chăn, một bộ dụng cụ nha khoa và một chiếc khăn tắm. Ngay cả khi mở tủ quần áo, chỉ có quần áo của Tiêu Chiến.

Bụng Tiêu Chiến càng lúc càng đau, anh không nỡ để Vương Nhất Bác ngủ ngoài phòng khách, anh nói cho Vương Nhất Bác biết gối và chăn ở trong tủ nào rồi anh ngủ trước. Vương Nhất Bác nghĩ rằng anh đã quá mệt mỏi, và tình cờ là cậu cũng rất mệt mỏi, vì vậy cậu đã ngủ thiếp đi sau khi lấy đồ của mình. Một lúc sau, tiếng thở đều đều từ bên cạnh Tiêu Chiến truyền đến.

Buổi tối, Tiêu Chiến hai mắt sáng ngời, anh bởi vì đau bụng không ngủ được, trong nhà lại không có thuốc cho anh lấy uống, đêm nay nhất định là không ngủ được.

Nhưng không sao, đã đến lúc anh phải suy nghĩ thật kỹ về chuyện giữa anb và Vương Nhất Bác. Sau khi ở cùng nhau đêm nay, anh thấy rằng có rất nhiều điều đã thay đổi giữa anh và Vương Nhất Bác. Có lẽ vì ảnh hưởng của các nền văn hóa nước ngoài, Vương Nhất Bác đã trở nên đặc biệt ưu nhã, mỗi cử chỉ đều cho người ta thấy vẻ cao quý, so ra thì anh giống một người bình thường hơn, không có chút gì sáng chói.

*Maoxuewang 毛血旺 (Mao Huyết Vượng): bắt nguồn từ thị trấn Ciqikou 磁器口 (Từ Khí Khẩu, Trùng Khánh) là món nổi tiếng và đặc trưng bởi hương vị cay và thơm. Mao Huyết Vượng được chế biến từ tiết vịt tươi, lươn, dạ dày bò, xúc xích heo, giá đỗ... kèm theo những gia vị đặc biệt, vị cay và ngon, nước dùng đậm đà.
Nôm na nhìn bề ngoài khá giống món Tiết canh ở Việt Nam.

16h20p_20/05/2023
Bách Hương Quả 520 vui vẻ 💛🐢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro