Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gửi bạn elinadang trước chương này nha 😊

Tiêu Chiến đang nghĩ, nếu lúc đầu anh với Vương Nhất Bác ở cùng nhau liệu bây giờ có đặc biệt ân ái hay không? Sau này cũng vậy đều giống như lúc đầu mới yêu nhau. Chỉ là...như vậy anh cuối cùng không giống Tiêu Chiến, không thể thực hiện được ước mơ của mình.

Tiêu Chiến đạt thành tích xuất sắc ở trường đại học, hoàn thành khóa học 5 năm của sinh viên y khoa trong 4 năm, anh được tuyển vào bệnh viện trung ương với tư cách là một tài năng đặc biệt ngay khi tốt nghiệp đại học. Khi đó anh còn trẻ, anh nghĩ mình đã đi làm thuê rồi thì thà không thi tuyển sinh sau đại học, có công việc ổn định và được người chồng yêu thương, anh đã đạt được trạng thái hạnh phúc mà mình hằng mong ước. .

Cái gì cũng có mặt lợi và mặt hại, bằng lòng sẽ khiến mối quan hệ của họ ngày càng tốt đẹp, nhưng cái họ phải trả chính là ước mơ của Tiêu Chiến, trở thành bác sĩ trưởng khoa.

Hiện tại hai người bọn họ càng ngày càng không hiểu nhau, sợ sau này bọn họ càng ngày càng xa cách. Họ rõ ràng không làm gì nhau, vậy tại sao...

Người ta nói đi qua được lời nguyền bảy năm mới khó, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác mới có bảy năm, họ chưa từng tin thời gian của một mối tình hay một mối quan hệ hôn nhân ngọt ngào sẽ bị phá vỡ sau 7 năm. Tại sao họ phải tin? Con người liệu có phá vỡ được lời nguyền 7 năm không? Hàng năm, Tiêu Chiến sẽ bay đến gặp Vương Nhất Bác trong những ngày nghỉ Tết Nguyên Đán, hoặc gặp Vương Nhất Bác vài lần khi cậu trở về Trung Quốc để báo cáo công việc. Khi họ gặp nhau, Vương Nhất Bác cũng bận rộn, trong tám năm, anh chưa bao giờ có khoảng thời gian vui vẻ với cậu. Không phải anh quá mỏng manh như con gái, hay anh cảm thấy mình không quan trọng trong cuộc đời của Vương Nhất Bác, có cậu hay không có cậu cũng vậy thôi.

Đêm hôm đó Tiêu Chiến không hề chợp mắt, nhưng sau đó anh cố gắng ngủ một lúc cho đến khi trời gần sáng. Buổi sáng, Vương Nhất Bác thức dậy thấy Tiêu Chiến vẫn còn đang ngủ Vương Nhất Bác nghĩ đến bây giờ anh đã quá mệt mỏi nên ngủ say, vì vậy đã bí mật xin cho Tiêu Chiến một ngày nghỉ.

Tiêu Chiến ngủ đến khi mặt trời mọc, anh tỉnh dậy nhìn thời gian, anh giật mình, sao anh ngủ đến tận bây giờ!

Sau khi thức dậy và đi vệ sinh cá nhân, Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng động bước vào phòng ngủ, "Anh tỉnh rồi à?" Tiêu Chiến cau mày lau mặt và nói, "Ủa, sao hôm nay anh dậy muộn thế!"

"Sáng sớm tỉnh lại, thấy anh ngủ say, không đành lòng gọi anh dậy, nên em đã gọi điện xin viện trưởng cho anh được nghỉ phép.

"Hôm nay anh có ca phẫu thuật, tại sao em lại xin phép cho anh nghỉ? Bao nhiêu bệnh nhân đã đợi ca phẫu thuật của anh lâu rồi!" Tiêu Chiến lần đầu tiên tức giận với Vương Nhất Bác, bất kể trước đó anh có không vui như thế nào, anh sẽ không nổi giận với cậu, anh chỉ lạnh lùng ngăn không cho Vương Nhất Bác lên tiếng, có lẽ là do sự bất mãn với Vương Nhất Bác đã tích tụ quá nhiều.

Đối mặt với sự khiển trách của Tiêu Chiến, ban đầu Vương Nhất Bác sửng sốt, sau đó cậu bước ra khỏi phòng ngủ, lấy hộp khoai tây chiên và đặt bữa sáng mà cậu đã chuẩn bị cho Tiêu Chiến vào đó, và khi Tiêu Chiến đóng gói nó, anh vội vã chạy đến bệnh viện. May mắn thay, các ca phẫu thuật của Tiêu Chiến đều diễn ra vào buổi chiều, vì vậy vẫn còn thời gian để đi.

Suốt dọc đường Tiêu Chiến vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không nói, Vương Nhất Bác vừa lái xe vừa không biết nói gì để dỗ dành Tiêu Chiến, hai người chỉ biết im lặng cho đến khi xe chạy đến cổng bệnh viện.

Vốn dĩ Vương Nhất Bác nghĩ hôm nay cậu có thể ở bên cạnh Tiêu Chiến thật tốt, mấy năm nay cậu không ở bên cạnh anh, nhưng có một nghịch lý là Tiêu Chiến bận, cậu không bận và ngược lại.

Giữa thanh thiên bạch nhật, Vương Nhất Bác không muốn ở nhà một mình, nên mua ít đồ rồi đến chỗ bố mẹ Tiêu Chiến.

Mẹ Tiêu giật mình khi nhìn thấy Vương Nhất Bác, và một lúc sau, bà hào hứng gọi cho bố Tiêu để nói rằng Vương Nhất Bác đã về. Bố Tiêu đi tới, nhìn thấy đó thực sự là Vương Nhất Bác, ông tức giận khịt mũi và quay người rời đi, ông không có ấn tượng tốt với người con rể này.

Mẹ Tiêu có chút xấu hổ, vừa lấy đồ từ trong tay con rể vừa an ủi: "Ông ấy thật là bướng bỉnh, con đừng có hiểu lầm ông ấy, vào nhà đi, mẹ sẽ thuyết phục ông ấy sau.

Tâm trạng của bố Tiêu, Vương Nhất Bác hiểu rằng nếu con của cậu ở với một người không quan tâm đến gia đình mình trong tám năm, cậu cũng sẽ có thái độ như vậy, thậm chí có thể còn tồi tệ hơn.

Trong phòng khách, bố Tiêu đang ngồi uống trà một mình, mẹ Tiêu cầm tay Vương Nhất Bác lo lắng hỏi cậu khi nào thì đi, lần này có thể ở lại bao lâu. Họ rõ ràng là một gia đình, nhưng Wang Yibo cảm thấy rằng anh ấy không có nhiều tiếp xúc với hai người lớn tuổi. Wang Yibo không thể nghĩ ra lý do cho những gì anh đã bỏ lỡ trong tám năm qua.

Buổi chiều gần đến giờ ăn trưa, Tiêu Chiến gửi tin nhắn nói rằng anh đã nghỉ làm, Vương Nhất Bác vội vàng đón anh lên xe, nếu có thể nhắn tin cho anh, có lẽ anh đã không còn tức giận nữa. .

Tiêu Chiến đợi ở cổng bệnh viện đã lâu, hôm nay khi đang làm việc, anh đột nhiên nảy ra một ý tưởng, ý nghĩ này vừa nói ra, Tiêu Chiến liền giật mình, trong lòng có chút kinh ngạc.

Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đến một nhà hàng Tây rất có tiếng, không biết từ lúc nào cuộc trò chuyện giữa hai người đã ít dần đi, không còn nói đủ thứ chuyện như trước nữa.

Tiêu Chiến ngước nhìn Vương Nhất Bác đang đối mặt với mình, người đàn ông có eo thon thẳng tắp, đôi tay xương xẩu đang cắt miếng bít tết trên đĩa một cách trang nghiêm và tao nhã, khí chất bẩm sinh đó khiến nhịp tim Tiêu Chiến càng trở nên bình thường.

Vương Nhất Bác đặt miếng bít tết đã cắt sẵn vào đĩa trước mặt Tiêu Chiến, "Anh ăn đi! Em đã cắt sẵn cho anh rồi."

"Cảm ơn."

Bữa cơm này cũng rất yên tĩnh, nhưng biểu hiện "ăn không nói nên lời" lại được biểu hiện sinh động, chủ yếu là do họ không biết nên nói gì. Một lúc lâu sau Tiêu Chiến mới mở lời: "Khi nào em đi làm trở lại?" Đây có lẽ là lần đầu tiên Tiêu Chiến chủ động mở lời sau khi từ Vương Nhất Bác trở về.

"Ngày mai, nhưng chắc cũng không bận lắm. Còn anh? Tan sở có muốn cùng nhau về nhà không?"

"Được, anh tan làm sớm hơn em, anh đến đón em."

"Vậy thì em rất mong chờ nó!"

Buổi tối, hai người tắm rửa xong nằm ở trên giường, Vương Nhất Bác đột nhiên lật người ôm lấy Tiêu Chiến, "Anh có muốn không?"

Tiêu Chiến không đẩy Vương Nhất Bác ra, anh chỉ nói: "Anh có ca phẫu thuật lớn vào ngày mai." Anh nói vậy, Vương Nhất Bác cũng hiểu ý anh, đứng dậy hôn lên má trái của Tiêu Chiến, "Không sao đâu, em ôm anh một cái là được rồi."

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến lần đầu tiên đưa Vương Nhất Bác đến chỗ làm việc ở Bộ Ngoại giao, và hiện tại Vương Nhất Bác chuẩn bị xuống xe

Sau khi ôm và hôn Tiêu Chiến trong xe, cậu miễn cưỡng xuống xe. Tiêu Chiến nhẹ nhàng chạm vào đôi môi vẫn còn hơi ấm của Vương Nhất Bác, anh vừa định đi thì nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nói chuyện phiếm với mấy đồng nghiệp ở cửa.

Bạn thấy đấy, họ đang trò chuyện vui vẻ như thế nào, họ đều làm việc trong Bộ Ngoại giao, vì vậy họ phải có rất nhiều chủ đề chung. Nói tóm lại, họ có nhiều chủ đề nói chuyện với Vương Nhất Bác hơ là anh.

Vào lúc này, Tiêu Chiến sâu sắc cảm thấy rằng anh và Vương Nhất Bác là những người đến từ hai thế giới, và hai người họ dường như không có gì để nói ngoại trừ những vấn đề vụn vặt trong cuộc sống. Vương Nhất Bác biết mọi thứ về licadoine và aspirin mà anh nói với Vương Nhất Bác, nhưng anh thì lại không biết gì về chính sách đối ngoại và lịch sử ngoại giao khi Vương Nhất Bác nói với anh điều đó.

Tám năm qua, Vương Nhất Bác đã đi nhiều nước, trải qua nhiều phong tục tập quán, cậu không còn là cậu nhóc nửa đêm nhảy tường tìm anh nữa. Bây giờ, người ta ước tính rằng ngay cả khi kề dao vào cổ Vương Nhất Bác, cậu cũng sẽ không thể xảy ra chuyện gì.

Còn anh, Tiêu Chiến thì sao? So với Vương Nhất Bác, anh rất nhỏ bé, anh không có kiến ​​​​thức như Vương Nhất Bác, và anh không thể giành được bất kỳ lợi ích nào cho tổ quốc, anh chỉ có thể cố gắng hết sức để chữa lành cho mọi bệnh nhân tin tưởng anh.

Nếu không phải vì họ yêu nhau sâu sắc, có lẽ Vương Nhất Bác đã từ bỏ anh từ lâu rồi.

Tiêu Chiến có một giờ nghỉ ngơi giữa hai ca phẫu thuật ngày hôm nay, và anh mệt mỏi đến mức nằm trên bàn và không muốn nói lời nào.

Tiếng chuông vang lên leng keng

Lúc này chuông điện thoại bất ngờ reo lên, Tiêu Chiến lấy ra thì thấy đó là Phùng An, bạn của anh, cũng là một trong số ít người biết mối quan hệ của anh với Vương Nhất Bác.

"Gì......"

Phùng An trên mặt cười nói: "Nghe nói lão công thỉnh thoảng biến mất của cậu đã trở lại, tối nay muốn uống một ly sao?"

"Không,...tôi đã đồng ý với em ấy sau khi tan sở sẽ về nhà, hôm khác đi."

"Được, tôi nói cho cậu biết, tôi nghiên cứu ra một loại rượu mới, cậu nhất định phải tới nếm thử! Rất ngon!"

"Có mời không?" Tiêu Chiến cong môi hỏi.

"Cậu đến lúc nào mà tôi không mời? Hôm khác chúng ta gặp nhau nhé."

"Ừm!"

"Được, hôm khác cúp điện thoại trước, ta còn có việc."

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Chiến vẫn đang suy nghĩ, một ngày nào đó, thật sự có một ngày khác sao? Anh và Vương Nhất Bác... con đường phía trước còn dài bao lâu?

Tiêu Chiến trước đây chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng cảnh tượng sáng nay lại khiến anh suy nghĩ rất nhiều, hiện tại anh không khỏi không nghĩ tới vấn đề này.

20h33p p.m_12/10/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro