Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có sai lỗi chính tả hay chỗ nào khó hiểu mn góp ý nha. Cảm ơn!
Gửi đến những ai thích truyện này (⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)⁠❤
À thời gian tui đăng và thời gian tui ghi dưới mỗi chương không đồng nhất nên mn có thể cần bận tậm vì tôi edit xong phải đọc lại lần nữa mới dám đăng. Thời gian dưới mỗi chương là thời gian edit xong nha

***

Vương Nhất Bác đã rời Pháp được ba ngày, Tiêu Chiến mấy ngày nay tâm trạng thực sự rất tốt, những khi bận rộn, anh chỉ nghĩ đến công việc mà không nghĩ gì khác. Chỉ khi rảnh rỗi, anh mới thỉnh thoảng nghĩ đến Vương Nhất Bác.

Không phải Vương Nhất Bác nói mấy ngày nữa sẽ về sao? Đã ba ngày rồi, sao vẫn chưa về?

Lâm Tùng Thanh đang cầm cuốn sổ của mình để đặt câu hỏi cho Tiêu Chiến, nhưng hỏi một lúc lâu mà không nhận được câu trả lời từ Tiêu Chiến. Khi ngẩng đầu lên, Tùng Thanh thấy Tiêu Chiến đang ngơ ngác.

"Thầy Tiêu?" Lâm Tùng Thanh nhẹ nhàng gọi Tiêu Chiến, nhưng người vẫn không có phản ứng. "Thầy Tiêu?" Lâm Tùng Thanh gọi lại, và Tiêu Chiến cuối cùng cũng trả lời. "Sao?" Anh chỉ là đang nghĩ về Vương Nhất Bác và hơi mất tập trung.

Tại sân bay, Vương Nhất Bác vừa mới xuống máy bay, vừa tắt chế độ bay đã nhận được tin nhắn từ Bộ trưởng Trần: Sáng mai Phó Bộ Trưởng sẽ đến.

Bộ Ngoại giao là một nơi tốt. Thật đáng tiếc khi nhường chức vụ này cho người khác, thay cho một người đã có ý định từ chức. Vương Nhất Bác không hiểu tại sao Trần Bộ trưởng lại không chịu để cậu đi, theo cậu, tài ngoại giao của cậu chỉ ở mức trung bình, kinh nghiệm làm việc chỉ có 8 năm, không bằng hơn mười hay hai mươi năm của đồng nghiệp. Tóm lại, dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không như Trần Bộ trưởng mong muốn. Ngày mai cậu sẽ không đi làm.

Nhìn thời gian đã gần trưa, cậu đi mua đồ về nhà nấu ăn cho Tiêu Chiến vì cũng đã muộn rồi, hơn nữa cậu còn chưa từng nấu cơm, cũng không biết mình có thể làm được món gì. Vương Nhất Bác mua cho Tiêu Chiến một bó hoa, đồ ăn mặn, một cốc sữa nóng cho Tiêu Chiến rồi bắt taxi đến bệnh viện.

Lúc này, hầu hết các bác sĩ đều đã đến căng tin để ăn, Tiêu Chiến cũng không ngoại lệ, trợ lý rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Vương Nhất Bác, liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác cười ngăn cản, "Đừng cho anh ấy biết, tôi sẽ chờ anh ấy."

"Anh đối với bác sĩ Tiêu thật tốt." Trợ lý thở dài, "Anh và bác sĩ Tiêu của chúng tôi có quan hệ gì...?"

"Nói chính xác thì mối quan hệ giữa tôi và anh ấy, chúng tôi đã từng rất yêu nhau, và tất nhiên bây giờ chúng tôi cũng yêu nhau, nhưng tôi đã làm sai một việc, anh ấy hiện tại đang giận tôi, và bây giờ tôi lại theo đuổi anh ấy."

Trợ lý nghe vậy che miệng lại: "Trời ạ, anh chính là người chồng bí ẩn của bác sĩ Tiêu?!" Vương Nhất Bác nhướng mày "Đó là lúc trước, nhưng tôi nghĩ mình sẽ sớm trở lại thành chồng của anh ấy. Bác sĩ Tiêu không muốn nhắc đến về vấn đề này. Nên mong rằng trợ lý đừng nói với ai, nếu không sau này anh ấy sẽ giận tôi!"

"Được rồi, đừng lo lắng!"

Tiêu Chiến và Lâm Tùng Thanh cùng nhau ăn cơm vào buổi trưa, trò chuyện về chuyện nghề nghiệp. Lâm Tùng Thanh ham học hỏi, Tiêu Chiến sẵn sàng chỉ bảo, bản thân anh từng là giáo sư thỉnh giảng tại các trường y lớn và là phó giáo sư tại Đại học Y Bắc Kinh. Kiến thức chuyên môn không những đỉnh cao mà còn khá tốt.

Đột nhiên, Vương Nhất Bác dường như nhìn thấy một cảnh tượng, cậu đang trò chuyện với đồng nghiệp ở Bộ Ngoại giao, Tiêu Chiến im lặng nhìn họ từ xa, nhìn cảnh đó Vương Nhất Bác không thể diễn tả được bằng lời khi nhìn thấy cảnh anh trò chuyện với người khác còn mình thì đứng từ xa quan sát. Vương Nhất Bác trong lòng cảm thấy đau xót, cậu giờ mới hiểu được sự bất công mà Tiêu Chiến đã phải chịu trước đây.

Tiêu Chiến cùng Lâm Tùng Thanh nói chuyện xong, ngẩng đầu liền nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đứng ở cửa phòng khám, vội vàng chạy về phía cậu, ánh mắt sáng ngời nhìn Vương Nhất Bác: "Cậu về khi nào vậy?" Anh mở cửa phòng bệnh và ra hiệu cho Vương Nhất Bác vào trong rồi nói chuyện.

"Em vừa xuống máy bay đã đến đây. Em đã mua đồ cho anh ăn. Những bông hoa này... cũng là dành cho anh."

Tiêu Chiến mỉm cười nhận lấy bông hoa trong tay Vương Nhất Bác rồi nói: "Cảm ơn, nó đẹp quá." Vương Nhất Bác gãi đầu, muốn hỏi về Lâm Tùng Thanh nhưng lại không dám, sợ nghe thấy một câu nói nào đó. Câu trả lời mà cậu không muốn nghe. Tiêu Chiến dường như biết cậu đang nghĩ gì, nhìn đồ ăn vặt Vương Nhất Bác mua cho mình, mỉm cười: "À, Tùng Thanh vừa mới cùng tôi ăn rồi."

"Tùng Thanh?"

"Ừ, bệnh viện có một bác sĩ vừa mới tốt nghiệp. Tôi đang dẫn dắt cậu ấy. Ồ đúng rồi, là người tôi vừa nói chuyện. Cậu ấy luôn mua đồ ăn vặt này cho bạn gái." Câu nói dài dòng của Tiêu Chiến không phải là vô ích. Những gì anh nói rất nhiều thông tin. Một mặt, anh nói rằng Lâm Tùng Thanh chỉ là một bác sĩ thực tập mới trong bệnh viện của họ, mặt khác, anh nói với Vương Nhất Bác rằng cậu ta có bạn gái và hai người họ chỉ là mối quan hệ thầy trò trong sáng.

Vương Nhất Bác không ngờ Tiêu Chiến sẽ giải thích với mình, cậu ngơ ngác gật đầu, thái độ của Tiêu Chiến hôm nay đối với cậu còn tốt hơn trước, có chút ngoài ý muốn.

"Ừ... Em vốn định nấu cho anh, nhưng không biết làm thế nào, em sợ không có đủ thời gian nên ngày mai em sẽ nấu cho anh." Vương Nhất Bác nói. Tiêu Chiến gật đầu: "Cậu nghiêm túc đấy à? Ngày mai cậu không phải đi làm sao?"

"À... Ừm... đừng lo lắng, chắc chắn sẽ có thời gian."

Tiêu Chiến nheo mắt nhìn Vương Nhất Bác, trực giác nói với anh rằng Vương Nhất Bác nhất định đang giấu anh điều gì đó. Những điều khác anh không thể đảm bảo, nhưng đối với Vương Nhất Bác, trực giác của anh luôn chính xác. Dù sao bọn họ đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, anh vẫn hiểu Vương Nhất Bác.

Ngoài cửa, Lâm Tùng Thanh bắt lấy trợ lý và hỏi: "Người này là ai? Ánh mắt của thầy Tiêu thay đổi khi nhìn thấy anh ta." Người trợ lý nhìn vào văn phòng, vỗ nhẹ Lâm Tùng Thanh và nói: "Cậu không cần lo, là người quen của bác sĩ Tiêu."

Buổi chiều Tiêu Chiến có ca phẫu thuật, không lâu sau Vương Nhất Bác rời đi. Vốn dĩ cậu định đến chỗ bố mẹ, nhưng cậu quá mệt mỏi, cuộc sống ở Pháp những ngày này của cậu không khác gì ngày đêm ở Trung Quốc, hiện tại cậu cần một giấc ngủ ngon và nghỉ ngơi thật tốt.

Khi Vương Nhất Bác trở về nhà và sắp xếp hành lý, cậu phát hiện ra một chiếc hộp được đóng gói rất đẹp trong vali của mình. À đây là quà cậu mua cho Tiêu Chiến, một chiếc đồng hồ rất tinh tế, cũng là phong cách mà Tiêu Chiến luôn thích.

Quà cậu mua cho bố mẹ Vương và bố mẹ Tiêu Chiến đều cất ở sân bay, cậu chỉ cất chiếc đồng hồ vào vali, chỉ để đưa cho Tiêu Chiến càng sớm càng tốt nhưng lại quên mất. Than ôi, có lẽ là do cậu đã lớn tuổi và trí nhớ của cậu không được tốt cho lắm.

Tiêu Chiến hôm nay làm ca đêm, sau ca phẫu thuật hiếm có thời gian nghỉ ngơi, nên anh muốn xem trên mạng có tài liệu nào về chuyên môn của mình không.

Anh không tìm thấy thứ gì liên quan đến chuyên ngành của mình, nhưng anh lại thấy thứ gì đó liên quan đến Vương Nhất Bác.

Tài khoản công khai có liên quan của Bộ Ngoại giao đã thông báo về việc bổ nhiệm Đại sứ đặc mệnh toàn quyền mới của Đại sứ quán tại Pháp, đồng thời thông báo bãi bỏ chức vụ Đại sứ đặc mệnh toàn quyền của Vương Nhất Bác tại Pháp. Sau đó Tiêu Chiến mới biết Vương Nhất Bác đã sang Pháp làm thủ tục nghỉ việc. Nhưng nhiệm kỳ của Vương Nhất Bác vẫn chưa hết, vậy tại sao lại đột ngột thuyên chuyển? Tiêu Chiến lo lắng, chẳng lẽ Vương Nhất Bác lại bị chuyển đi nước khác sao? Phải chăng số phận hai người họ đã định sẵn sẽ phải sống xa nhau? Có ai lại muốn sống ở nước ngoài trong phần lớn cuộc đời của mình không?

Nghĩ đến chuyện này anh cau mày, càng nghĩ càng buồn bực, anh đang tính tái hôn, Phùng An nói đúng, không phải chuyện gì cũng phải giải quyết thông qua việc ly hôn. Nhưng nếu Vương Nhất Bác bị chuyển đi nơi khác, chẳng phải việc tái hôn của họ lại quay về điểm ban đầu sao?

Hiện tại đây chỉ là một khả năng, nếu như... Vương Nhất Bác không bị điều chuyển, ở lại trong nước thì sao? Tiêu Chiến tự an ủi mình, nghĩ rằng mình rất mong đợi tình huống thứ hai, khi Vương Nhất Bác lại đến, anh phải hỏi cậu cho rõ ràng.

22h49p p.m_18/02/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro