Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có sai lỗi chính tả hoặc không hiểu chỗ nào mn nhắc dùm nha. Cảm ơn!

Gửi tặng elinadang và những ai thích truyện này (⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)⁠❤

***

"Điều cậu đang muốn nói rốt cuộc là bởi vì Vương Nhất Bác không hay có mặt ở nhà, hay nhìn hai người các người sau khi kết hôn, cậu ấy bay vòng quanh thế giới, nhiều năm như vậy không quan tâm đến gia đình, hai người rất ít gặp mặt. Đừng trách tôi nói thẳng, cậu ấy không nói chuyện với cậu. Các cặp đôi không nhất thiết phải nói về công việc, họ cũng có thể nói về hôm nay trung tâm mua sắm nào tổ chức sự kiện hoặc hôm nay siêu thị nào có bánh mì tươi." Phùng An nói.

"Mặc dù tôi nói rằng cậu không thể từ bỏ sự nghiệp của mình vì hôn nhân, nhưng đừng nản lòng khi nghe những gì tôi nói. Cả cậu và Vương Nhất Bác đều dồn phần lớn sức lực của mình vào công việc."

Tiêu Chiến im lặng nghe Phùng An nói, đây thật sự là lỗi của anh sao? Trước đây anh chưa bao giờ hối hận về việc ly hôn, nhưng bây giờ… anh lại do dự.

Phùng An pha thêm một ly rượu nữa cho Tiêu Chiến, vừa pha vừa nói: "Cảm xúc cũng giống như pha rượu. Cậu thấy đấy, lòng trắng trứng và rượu dường như không có mối liên hệ nào, nhưng nếu trộn chúng lại với nhau thì sẽ thành công. Nó có hương vị độc đáo, nhưng lúc này vẫn chưa đủ, cậu còn cần một ít xi-rô hoặc thứ gì đó để tăng thêm hương vị, thế là một ly rượu đã được ra đời."

"Vậy cậu nói... tôi có sai không?" Tiêu Chiến lẩm bẩm.

"Trong vấn đề tình yêu, không có đúng sai tuyệt đối, nếu cậu muốn nói sai thì ai cũng sai. A Chiến, nếu Vương Nhất Bác lại đến theo đuổi cậu thì chỉ cần đồng ý với cậu ấy là được. Đương nhiên, tiền đề là cậu ấy trở về Trung Quốc làm việc. Nếu không thì sai lầm tương tự một lần nữa lặp lại."

"Chuyện này để sau nói đi." Tiêu Chiến nói. Anh có một tsundere nhỏ của mình, bản chất anh ấy rất mạnh mẽ và sẽ không dễ dàng nhượng bộ. Rõ ràng ngay từ đầu anh là người chủ động ly hôn nên không thể cứ đi tới nói: Vương Nhất Bác, chúng ta tái hôn đi.

Tiêu Chiến uống rượu không thể lái xe nên Phùng An đã gọi cho anh một chiếc taxi, trước khi đi, Phùng An kéo Tiêu Chiến lại và nói: “A Chiến, đừng suy nghĩ nhiều, cậu rất tốt, ít nhất là đối với Vương Nhất Bác, cậu không phải là không xứng đối với cậu ấy." Tiêu Chiến gật đầu rồi lên xe. Phùng An nhìn theo đuôi xe rời đi. Kết hợp với thái độ của Tiêu Chiến tối nay, anh ta biết Tiêu Chiến đã nghe lời anh ta nói tối nay.

Tiêu Chiến về đến nhà cũng đã khuya, ba mẹ Tiêu đều đã ngủ, anh lặng lẽ trở về phòng, vứt bừa bộn áo khoác xuống đất rồi nằm trên giường. Tác dụng của rượu khiến đầu anh đau nhức, trong cơn mơ hồ, anh dường như nhìn thấy Vương Nhất Bác đang cười với mình, dường như nhìn thấy chính mình đang chạy về phía Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến trên mặt hơi mỉm cười, mí mắt không nhịn được nữa, liền đi ngủ mà không thay quần áo ngủ.

Vương Nhất Bác sáng sớm hôm sau rời đi, cậu nghĩ đi sớm về sớm sẽ tốt hơn, như vậy có thể ở cùng Tiêu Chiến nhiều thời gian hơn.

Vừa chuẩn bị lên máy bay, cậu nhận được một cuộc gọi mà cậu không thể tin được, cuộc gọi đó là của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác liên tục dụi mắt, sau khi xác nhận đúng là Tiêu Chiến gọi cho mình, cậu nhanh chóng bắt máy, sợ giây tiếp theo đối phương sẽ cúp máy.

"Alo... Chiến... Chiến Chiến?" Vương Nhất Bác lên tiếng đầy hoài nghi. Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, Tiêu Chiến nằm trên giường, một tay dụi mắt. Anh dường như đang ngủ và trùm đầu lại, không biết tại sao lại gọi cho Vương Nhất Bác.

“Ừ.” Tiêu Chiến trầm giọng đáp, anh còn chưa ngủ đủ giấc. Anh lại không có gì để nói ngay cả khi đã gọi cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nghe được giọng nói của Tiêu Chiến, đoán anh vẫn còn chưa tỉnh, giọng nói tựa như mèo con, khiến lòng cậu mềm nhũn.

"Chiến Chiến, thật xin lỗi, hôm nay em không đến chỗ anh làm được, em đang xử lý một số công việc, mấy ngày nữa sẽ quay lại. Anh đừng tức giận, đợi em một chút được không? Khi em quay lại, em sẽ không rời xa anh nữa, em sẽ hết lòng yêu anh, đối xử tốt với anh, anh đợi em nhe, được không?"

Tại sao phải đợi cậu? Tiêu Chiến buồn ngủ quá, anh không nghe rõ Vương Nhất Bác nói chờ cậu làm gì, dù sao anh cũng liên tục nói "Ừm" và cũng không biết mình đã hứa gì.

"Em sắp lên máy bay rồi, tạm biệt. Mấy ngày nay hãy chăm sóc bản thân thật tốt, ăn uống đầy đủ nhé, khi về em sẽ nấu cho anh ăn.

"Ừm."

Vương Nhất Bác cúp điện thoại, chuyển điện thoại sang chế độ máy bay và bắt đầu hành trình cuối cùng với tư cách là một nhà ngoại giao.

Tiêu Chiến lại ngủ quên sau khi gọi điện cho Vương Nhất Bác, trước khi bắt đầu ca làm việc chiều nay anh đã ngủ đến trưa. Sau khi tỉnh dậy, anh theo thói quen nhìn vào điện thoại, vô tình lịch sử điện thoại ra, phát hiện người đầu tiên hiển thị trong lịch sử cuộc gọi chính là Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến sửng sốt một lát, anh không nhớ đã gọi điện cho cậu, nhưng nếu cẩn thận nhớ lại thì hình như có vài hình ảnh sáng nay lướt qua trong đầu.

Tiêu Chiến thở dài, than ôi, anh đã ngủ quên mất rồi.

Ở nhà ăn cơm xong, Tiêu Chiến lại đi làm như thường lệ, hôm nay không có việc gì lớn nên hiếm có thời gian rảnh rỗi. Một số sinh viên mới tốt nghiệp đã đến bệnh viện, Tiêu Chiến cũng được phân công hướng dẫn một thực tập sinh.

Thực tập sinh tên là Lâm Tùng Thanh, sau khi trò chuyện với cậu ta một lúc, Tiêu Chiến nhận ra rằng cậu ta là một đứa trẻ rất thông minh. Cậu thực tập sinh này có thể hiểu được hầu hết các vấn đề lâm sàng, điều này khiến Tiêu Chiến phải than thở rằng có phải mình đã quá già rồi không.

Tiêu Chiến buổi tối ăn cơm ở căng tin, đồ ăn trong căng tin tuy không ngon nhưng cũng không khó chịu, hơn nữa anh đã quen nhiều năm như vậy.

Than ôi, Tiêu Chiến vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Khi trợ lý đến giao tài liệu cho anh, Tiêu Chiến đang ngơ ngác ngồi ở bàn làm việc, trợ lý nhìn quanh văn phòng rồi nói: “Sao hôm nay anh Vương không đến?”

"Anh Vương?" Tiêu Chiến ngước mắt nhìn trợ lý, nhất thời không nhận ra anh Vương là ai. “Anh Vương, khoảng thời gian này đều tới giao đồ ăn cho em, hôm nay anh ấy không đến sẽ rất nhàm chán.”

Tiêu Chiến nhíu mày, thật khó trách anh luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. "Cậu ấy ra nước ngoài công tác, nói hai ngày nữa sẽ về."

Lúc này Vương Nhất Bác vừa đến Paris, vừa xuống máy bay. Hiện tại ở bên đó mới có 10 giờ sáng, cậu tắt chế độ máy bay, gọi điện đầu tiên cho Tiêu Chiến.

"Chiến Chiến, là em đây."

"Ừm."

Vương Nhất Bác một tay đẩy hành lý, một tay nói chuyện điện thoại: “VBaay giờ trong nước muộn rồi, anh ăn cơm chưa?” Tiêu Chiến tìm một tư thế thoải mái hơn nói: “Ăn rồi, trứng xào với cà chua.”

Thấy thái độ của Tiêu Chiến có vẻ khá tốt, Vương Nhất Bác vội vàng nhân cơ hội này nói vài câu với Tiêu Chiến. "Em đã có lỗi với anh, em thề, sau lần này tem sẽ không bao giờ rời đi. Anh phải tin em!" Tiêu Chiến nở nụ cười nhẹ, "Em đi đi... Được rồi, hãy bảo trọng thân thể. Vốn dĩ anh muốn nói, “Em có rời đi nữa hay không không phải việc của anh” nhưng cuối cùng anh cũng kìm lại được.

"Em sẽ làm. Tạm thời đừng nói chuyện đó nữa. Em thấy có người đến đón. Chúng ta nói sau nha anh."

"Ừm."

Cúp điện thoại xong, Vương Nhất Bác vui sướng nhảy cẫng lên tại chỗ, cậu vui vẻ đến mức hôm nay Tiêu Chiến không cãi nhau với mình cũng là hiếm có. Rõ ràng hôm nay ở Paris có tuyết rơi, nhưng Vương Nhất Bác lại không cảm thấy thời tiết xấu chút nào, cậu còn cảm thấy không khí sẽ trong lành hơn nếu có một chút tuyết.

20h49p p.m_18/02/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro