Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bề ngoài, sự việc của Tiêu Chiến đã kết thúc, chuyện cãi vã nhỏ nhặt giữa người nhà bệnh nhân trong bệnh viện cũng không có gì đáng lo ngại. Tuy nhiên, vài ngày sau, một chuyện mới lại xảy ra.

Gia đình bệnh nhân đã đăng sự việc lên mạng, họ không đề cập đến việc lỗi của họ đã dẫn đến cái chết của người thân. Họ đổ hết mọi vấn đề lên Tiêu Chiến và tiết lộ rằng Tiêu Chiến đã trở thành trưởng khoa chỉ sau 8 năm làm việc.

Điều quá đáng hơn nữa là không biết họ tìm ra danh tính của Vương Nhất Bác qua kênh nào, nói rằng với tư cách là một quan chức quốc gia, cậu không nhìn vấn đề từ góc độ của người dân và làm tổn hại đến hình ảnh các nhà ngoại giao của đất nước.

Lúc đó Vương Nhất Bác đang bận, đột nhiên trợ lý bộ trưởng nói với cậu rằng Trần Bộ (Bộ trưởng Trần, viết tắt thành Trần Bộ từ đây) mời cậu đến văn phòng, Vương Nhất Bác không biết tại sao, cậu còn tưởng rằng Trần Bộ muốn cậu làm việc khác.

Trần Bộ đặt bài blog trước mặt Wang Yibo "Nhìn xem, ngày hôm đó cậu đến bệnh viện làm cái quái gì vậy? Hơn nữa, tại sao cậu lại bị thương trên đầu? Khi tôi hỏi cậu ngày hôm đó, cậu đã do dự và không trả lời thẳng. Cậu nói không thể giải thích rõ ràng được. Vậy bây giờ có thể cho tôi biết sự thật lần này được chưa?”

Vương Nhất Bác nhấc điện thoại lên, nhìn màn hình, đồng tử lập tức giãn ra, theo sau là vô số lửa giận cuồng nộ. "Cái này! Rõ ràng là không phân biệt đúng sai!"

Trần Bộ gõ bàn và nói: "Thành thật giải thích cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra! Cậu có đánh nhau với ai không?"

"Không! Tôi biết mình phải làm gì, tôi sẽ không đánh nhau với những người đó." Vương Nhất Bác cau mày nói: "Vết thương trên đầu là do tôi cố gắng cứu Tiêu Chiến. Gia đình họ toàn chuyện vớ vẩn đủ thứ, về cơ bản là họ sai. Những lời họ nói là hoàn toàn sai!"

"Con trai của họ, người đã khuất, gặp tai nạn ô tô nghiêm trọng trên đường cao tốc vào ngày đầu năm mới. Trang thiết bị y tế ở bệnh viện gần đó không tốt nên được đưa đến bệnh viện nơi làm việc của Tiêu Chiến. Vì vết thương của nạn nhân lúc đó quá nghiêm trọng, Bác sĩ trực thấy mình không thể tự thực hiện ca phẫu thuật nên đã gọi cho Tiêu Chiến, người đã phải đến bệnh viện vào lúc nửa đêm khi đang ở nhà nghỉ lễ."

"Anh ấy và trưởng khoa của một số khoa khác đã thực hiện một ca phẫu thuật trong đêm và cuối cùng đã đưa được bệnh nhân từ cõi chết trở về. Tuy nhiên, bệnh nhân sau đó đã chết do nhiễm trùng sau phẫu thuật. Bởi vì Tiêu Chiến là người thực hiện chính ca phẫu thuật đó. Đây không phải lỗi của Tiêu Chiến hay bất kì bác sĩ nào tham gia cuộc phẫu thuật đó. Bây giờ người ta đổ lỗi cho Tiêu Chiến, điều này khiến tôi rất tức giận!”

"Chuyện cần nói là chuyện này vốn không phải xảy ra trong quá trình phẫu thuật, hoàn toàn không cấu thành tai nạn y tế. Hơn nữa, khi gia đình phát hiện vết thương bị nhiễm trùng, họ cũng không gọi bác sĩ và y tá kịp thời. Đọiw đến khi bác sĩ phát hiện ra, đã quá muộn rồi. Nói thế nào cũng không phải do lỗi của bệnh viện. Chuyện gì đã xảy ra với Tiêu Chiến thế này… thở dài!”

Trần Bộ gật đầu sau khi nghe những lời của Vương Nhất Bác "Cậu có đánh nhau với họ sau khi đến đó không?"

"Tôi không có, sau khi đến đó, tôi đã nói vài câu rồi bị đẩy sang một bên. Ông nghĩ lúc đó tôi nên nói gì, hiện tại tôi vẫn đang rất đau lòng!" Vương Nhất Bác thở hổn hển!

"Vì đám cháy này đã đến tận cửa Bộ Ngoại giao chúng ta nên chúng ta không thể ngồi yên mà làm ngơ. Vì vậy, tôi sẽ liên hệ với viện trưởng xem lúc đó có thể check camera giám sát hay không, tốt nhất là khoảng thời gian cậu bị đánh. Về phần cậu, hãy gác công việc sang một bên và đến bệnh viện an ủi Tiêu Chiến, tôi nghĩ những bình luận trên mạng không mấy thân thiện với cậu ấy.

"Vâng!"

Trên mạng tràn ngập những bình luận tiêu cực về Tiêu Chiến. Họ không hiểu toàn bộ quá trình. Họ chỉ nghe những lời nói phiến diện của người nhà bệnh nhân và kết luận rằng Tiêu Chiến không ổn. Họ đặt câu hỏi làm thế nào mà Tiêu Chiến lại trở thành trưởng khoa và phó giáo sư chỉ sau 8 năm làm việc. Họ nói rằng Tiêu Chiến đang trốn tránh trách nhiệm của mình và không xứng đáng làm bác sĩ. Ngoài ra còn có một số điều xấu xa khó chấp nhận hơn.

Khi Vương Nhất Bác vội vã đến bệnh viện, từ xa đã nhìn thấy y tá của anh và cậu thực tập sinh đang đứng trước cửa văn phòng Tiêu Chiến, anh ta chạy tới trước và hỏi: "Sao vậy? Sao hai người không vào?"

"Aiz" Cậu bạn họ Lâm thở dài "Bác sĩ Tiêu đã nhốt mình trong văn phòng và khóa cửa kể từ khi sự cố Internet bắt đầu. Mặc dù chúng tôi có chìa khóa dự phòng nhưng không ai dám vào."

"Đúng vậy, chắc chắn bác sĩ Tiêu Chiến tâm tình rất không tốt.”

Vương Nhất Bác vừa mới thả lỏng lông mày lại nhăn lại: "Mấy ngày qua thế nào? Anh ấy vẫn khỏe hơn chứ?"

Người y tá lắc đầu nói: "Không, còn tệ hơn mấy ngày trước. Bởi vì bọn họ vẫn gây rối trong bệnh viện, hiện tại có rất nhiều bệnh nhân không tin tưởng bác sĩ Tiêu.”

Vương Nhất Bác mím môi. Ưu tiên hàng đầu bây giờ là xem Tiêu Chiến bên trong thế nào. "Chìa khóa đâu? Đưa cho tôi. Tôi vào gặp anh ấy."

Vương Nhất Bác mở cửa văn phòng, nhìn thấy Tiêu Chiến đang dựa vào ghế văn phòng, mặc dù nhắm mắt nhưng tự nhiên anh cảm thấy mệt mỏi. Nghe thấy tiếng động, Tiêu Chiến mở mắt ra, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang tới, anh nói với giọng cực kỳ mệt mỏi: "Cậu đến rồi, xin lỗi vì chuyện này đã ảnh hưởng đến cậu."

"Anh đang nói về cái gì vậy? Ngay từ đầu đây không phải là lỗi của anh."

Đang nói chuyện, điện thoại di động của Tiêu Chiến vang lên, là viện trưởng gọi.

Tiêu Chiến đứng dậy, chỉnh lại quần áo, bảo Vương Nhất Bác đợi mình ở văn phòng, rồi một mình đi đến phòng viện trưởng.

Vì lý do nào đó, khi Tiêu Chiến đang đi trên đường, anh cảm thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình và chỉ tay vào mình, cảm giác này khiến anh rất khó chịu, anh ước gì mình có thể biến mất ngay lập tức để họ không nhìn thấy anh.

Khoảng hai mươi phút sau, Tiêu Chiến quay lại. Vương Nhất Bác nhanh chóng bước tới và hỏi Tiêu Chiến thế nào. Y tá và cậu bạn họ Lâm cũng bước vào. Họ đều muốn biết viện trưởng đã nói gì với Tiêu Chiến.

"Viện trưởng có ý đình chỉ tôi trước."

Mặc dù viện trưởng nói muốn anh nghỉ phép không giới hạn để thư giãn, nhưng Tiêu Chiến cũng không ngốc, rõ ràng là có ý đình chỉ anh.

Tiêu Chiến nói xong, ba người đều ngơ ngác, Tiêu Chiến đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi chỗ làm.

"Viện trưởng không có nói chuyện này nên giải quyết thế nào sao?" Y tá lo lắng hỏi. Tiêu Chiến đứng thẳng lên, thở dài: "Tôi không biết, tôi đoán là tôi sẽ không thể làm nơi này được lâu, chỉ vài ngày nữa là tôi sẽ bị sa thải."

"Anh không định sắp xếp tất cả bằng chứng để chứng minh mình vô tội sao?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến cười tự giễu "Không còn quan trọng nữa, nhìn bình luận hiện tại trên mạng, cho dù tôi có được chứng minh vô tội thì sau này có bao nhiêu bệnh nhân tin tưởng tôi? Nói trắng ra là tôi sẽ không còn được mọi người tin tưởng như trước. Tôi là bác sĩ, tôi nên thu thập loại bằng chứng nào?”

Tiêu Chiến không có gì để đóng gói nên thu dọn đồ đạc rất nhanh, anh cởi áo khoác trắng, treo những tấm bảng ngăn nắp lên móc áo trước khi rời đi, nhìn cậu thực tập sinh họ Lâm, anh mỉm cười nói: "Cậu hãy học tập chăm chỉ, tôi đoán sẽ có một bác sĩ mới đến hướng dẫn cho cậu, và cậu sẽ trở thành một bác sĩ xuất sắc trong tương lai."

22:50p_16/05/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro