Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Vương Nhất Bác chạy đến bệnh viện, cậu nhìn thấy một đám đông vây quanh Tiêu Chiến, thậm chí còn không thể cử động được dù chỉ một centimet, Tiêu Chiến đã thử rất nhiều lần. Tiêu Chiến chỉ đứng ở giữa, vẻ mặt ủ rũ, không nói một lời.

Y tá nhìn thấy Vương Nhất Bác lập tức chạy tới: "Anh Vương, anh đến rồi, nhìn bọn họ thật vô lý! Rõ ràng không phải tai nạn y tế do bác sĩ Tiêu gây ra, mà là do cách chăm sóc của họ nhưng cứ phải đến đây gây rắc rối!"

Vương Nhất Bác liếc nhìn người của mình, lúc này cậu không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, cậu chỉ muốn giải cứu Tiêu Chiến khỏi biển người.

"Nhường đường, nhường đường!" Vương Nhất Bác chen vào đám người, sắc mặt lạnh lùng đứng bên cạnh Tiêu Chiến, nhất thời nhìn thấy cậu, anh không ngờ Vương Nhất Bác lại tới.

Đột nhiên, Vương Nhất Bác xuất hiện bên cạnh anh, người nhà bệnh nhân cũng bình tĩnh lại, nhìn nhau rồi hỏi: "Cậu là ai? Tôi nói cho cậu biết, nếu không có chuyện gì thì đừng để ý đến chuyện của chúng tôi."

Vương Nhất Bác nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến, kéo anh ra đứng phía sau mình, nói với gia đình bệnh nhân: “Các người là người nhà của bệnh nhân, còn tôi là người nhà của bác sĩ Tiêu.”

Tiêu Chiến đứng sau lưng Vương Nhất Bác, khẽ cau mày.

"Thật không ngờ, chúng tôi đã tin tưởng bác sĩ phẫu thuật giỏi như vậy, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn là một kẻ hèn nhát. Bác sĩ Tiêu, nếu có năng lực thì đừng trốn sau lưng người khác! Cậu là loại người gì vậy?"

"Các người nói gì?" Vương Nhất Bác tức giận nói.

Bởi vì lời nói của Vương Nhất Bác, người nhà bệnh nhân càng hưng phấn hơn. Họ đẩy Vương Nhất Bác ra, nói: "Tôi đang nói chuyện với cậu ta, cậu có bệnh à? Đến lượt cậu cắt ngang à?"

Tiêu Chiến khoanh tay tiến lên một bước: "Tôi đã nói lúc trước, con trai ông chết là do nhiễm trùng sau phẫu thuật, không phải do sai sót trong quá trình phẫu thuật.”

"Có bác sĩ nào như anh không? Có người nào nói chuyện như vậy không? A? Nếu chúng tôi làm theo lời anh thì đó là lỗi của chúng tôi!"

Vương Nhất Bác còn muốn nói cái gì, lại bị Tiêu Chiến ngăn lại. "Thứ nhất, tình trạng con trai ông khi được đưa đến bệnh viện rất nặng. Sau ca mổ, chúng tôi đã dặn dò kỹ người nhà chăm sóc bệnh nhân chu đáo để tránh nhiễm trùng sau mổ. Thứ hai, người nhà ông không khai báo với các bác sĩ và y tá, nó trực tiếp khiến bệnh nhân bỏ lỡ thời gian cấp cứu tốt nhất, dẫn đến cái chết của bệnh nhân."

Mẹ bệnh nhân ngồi thẳng xuống đất: "Ôi con ơi, sao cuộc đời con lại khốn khổ thế? Con đã gặp một... Bác sĩ lang băm như vậy!"

"Này, để tôi nói cho cậu biết, cậu là một người đàn ông trưởng thành và cũng khá giỏi trốn tránh trách nhiệm. Tôi hỏi cậu một câu, cậu có phải là bác sĩ phẫu thuật chính của con trai tôi không? Cậu đã phẫu thuật cho con trai tôi đúng không? Bây giờ khi có chuyện xảy ra, cậu phải chịu trách nhiệm, và tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu chưa xong với tôi đâu”.

Cha của bệnh nhân ngày càng kích động, thậm chí còn nhặt những thứ trên bàn tư vấn và bắt đầu ném vào Tiêu Chiến.

"Tiêu Chiến! Cẩn thận!"

Thứ đập vào Tiêu Chiến là một chiếc cốc vô tình rơi khỏi mép bàn đá cẩm thạch của bàn tư vấn. Vương Nhất Bác đã nhanh chóng chắn trước mặt Tiêu Chiến và anh không hề hấn gì, và chiếc cốc cuối cùng cũng chọi trúng mục tiêu, trên đầu Vương Nhất Bác

Bang! Chiếc cốc rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, trán Vương Nhất Bác cũng bị mép cốc cào xước rất nặng.

Máu chảy xuống thái dương của Vương Nhất Bác, người nhà bệnh nhân không khỏi kiêu ngạo khi nhìn thấy cảnh tượng này. Cũng may lúc này viện trưởng đưa người tới, liếc nhìn Tiêu Chiến đứng bên cạnh Vương Nhất Bác, nói: "Đưa cậu ấy đi chữa vết thương, chỗ này giao cho ta."

"Vâng."

Sau khi nhận được sự cho phép của viện trưởng, Tiêu Chiến nóng lòng kéo Vương Nhất Bác đi xử lý vết thương.

Vết thương của Vương Nhất Bác nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng thực ra không sâu lắm và có thể chữa khỏi chỉ bằng một mũi khâu đơn giản. Bởi vì vết thương ở trên đầu và cũng không nặng nên Tiêu Chiến không cần phải chuẩn bị phòng cấp cứu khi khâu vết thương cho Vương Nhất Bác, còn Vương Nhất Bác chỉ cần nhìn Tiêu Chiến là được.

"Có thể sẽ hơi đau một chút, cậu cố chịu đựng."

"Dạ." Vương Nhất Bác nghe không rõ Tiêu Chiến nói gì, cậu đã bị đôi mắt đẹp của Tiêu Chiến mê hoặc rồi.

Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác đang nhìn mình: "Sao cậu lại nhìn tôi?"

"Nhìn anh thật xinh đẹp!" Vương Nhất Bác say mê nói: "Em đang suy nghĩ một chuyện."

"Chuyện gì thế?"

"Em nghĩ thật vui vì hôm nay người bị thương không phải là anh. Nếu không, em sẽ cảm thấy rất đau khổ và có lỗi. Nhưng đó lại là trường hợp em không có ở đây, nhưng bây giờ em vẫn ở bên cạnh anh, nếu không em sẽ  nguyền rủa bản thân mình vì không bảo vệ được anh."

Sẽ tốt hơn nếu Vương Nhất Bác không nói điều này, ngay khi cậu nói điều này, đôi mắt của Tiêu Chiến lập tức đỏ lên. Để che đi đôi mắt đỏ hoe của mình, Tiêu Chiến vội vàng đắp gạc cho Vương Nhất Bác "Được rồi, ba ngày này nhớ đừng chạm vào nước, tôi ra ngoài trước đây."

"Chờ đã!" Vương Nhất Bác bắt lấy cổ tay Tiêu Chiến, "Anh có biết bên ngoài xảy ra chuyện gì không? Hiện tại anh đi ra ngoài chờ bị đánh sao?" Vương Nhất Bác nói xong liền đứng dậy, dùng sức của cánh tay, cậu kéo Tiêu Chiến vào lòng.

Cậu ôm Tiêu Chiến, lúc này cảm thấy vô cùng thoải mái.

"Cậu đang làm gì vậy? Buông ra!" Tiêu Chiến muốn đẩy Vương Nhất Bác ra, nhưng tay Vương Nhất Bác đang giữ anh quá mạnh, anh đẩy mấy lần nhưng không thành công.

"Đừng cử động! Để em ôm anh một lát. Một lát nữa sẽ ổn thôi."

Tiêu Chiến càng giãy dụa, Vương Nhất Bác càng ôm chặt anh. Cậu không dám tưởng tượng nếu vừa rồi là Tiêu Chiến bị đánh… thì thế là xong, Tiêu Chiến sẽ ổn thôi.

Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác mới buông Tiêu Chiến ra, nói: "Đi thôi, em sẽ cùng anh ra ngoài. Nếu có chuyện gì, em vẫn có thể ngăn cản thay anh."

Viện trưởng đã thuyết phục gia đình bệnh nhân tử vong đó rời đi, và mọi thứ đã trở lại như bình thường. Y tá và cậu thực tập sinh họ Lâm rất quan tâm đến việc Tiêu Chiến có ổn không, và họ cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Tiêu Chiến vẫn ổn.

Vừa rồi có rất nhiều bác sĩ, y tá của bệnh viện đang có mặt, đều nghe được lời của Vương Nhất Bác: "Tôi là người nhà của bác sĩ Tiêu."

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nhìn bề ngoài chạc tuổi nhau nên không thể là trưởng bối của Tiêu Chiến, hơn nữa họ cũng chưa từng nghe nói Tiêu Chiến có anh trai, nên chỉ có một khả năng, đó là người chồng chưa từng xuất hiện của Tiêu Chiến.

Vì Vương Nhất Bác hết giờ giải lao nên cậu phải quay lại Bộ Ngoại giao để làm việc sau khi đảm bảo rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra với Tiêu Chiến, có thể đe dọa đến an toàn cá nhân của Tiêu Chiến. Gần đây cậu thực sự rất bận, nếu không dù thế nào đi nữa cậu cũng sẽ dành nhiều thời gian hơn cho Tiêu Chiến. Tất nhiên, cậu cũng sẽ tận dụng cơ hội để cố gắng tạo dựng thiện cảm với Tiêu Chiến.

Về phần mình, Vương Nhất Bác căn bản không quan tâm đến vết thương trên đầu, cậu chỉ quan tâm Tiêu Chiến hôm nay có cho cậu thêm điểm hay không.

0h9p_2024.05.13

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro