Chap 1: Tình cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay công ty của Engfa có tổ chức buổi hội thảo thường niên, mời rất nhiều đối tác làm ăn, các khách hàng thân thiết bao năm cùng đến dự. Hội thảo chỉ diễn ra một buổi đã xong nhưng gì bấy lâu nay Engfa cứ vùi đầu vào công việc nên không có thời gian để thư giãn, sẵn tiện hôm nay công ty tổ chức buổi hội thảo ở một điểm du lịch rất nổi tiếng, khung cảnh thiên nhiên rất hữu tình, không khí trong lành khiến lòng Engfa không muốn rời nơi này nên đã quyết định ngay ở lại nơi đây xem như là tự thưởng cho mình vì bấy lâu nay cứ bỏ bê bản thân.

Engfa bước vào phòng, cả buổi chiều chị cứ đứng dựa vào ban công, khoanh tay thả hồn theo những con sóng dạt dào ngoài biển khơi xa, ngắm nhìn những chiếc thuyền chạy ngược xuôi tít ngoài xa. Engfa nghĩ về mình, về tương lai... Tự nhiên thấy trống vắng cô đơn, bao nhiêu năm sinh ra trên đời vẫn cô đơn như thế.

Engfa cứ đứng yên đó mà ngắm biển chiều phẳng lặng, cứ thả hồn mà nghĩ ngợi về mọi chuyện khi trời đã chập choạng tối lúc nào cũng không hay, ở trong phòng một mình cũng không thoải mái, Engfa ra ngoài dạo một vòng.

Đi dọc theo bờ biển, gió ngoài kia cứ thổi nhè nhẹ từng cơn mát rượi phả vào mặt, từng con gió nhẹ nhàng vô tình chạm vào suối tóc làm cho nó cứ bồng bềnh theo làn gió, giây phút hiếm hoi được thả lỏng người không còn nghĩ về công việc cảm thấy tâm hồn cũng thư thái hơn, hiếm hoi lắm mới có được cơ hội ngắm biển đêm và không gian yên tĩnh một mình như thế này.

Trong quán bar của khách sạn tiếng nhạc không quá ồn ào, khách hôm nay rất đông, phần đông họ đang thả mình nhảy nhót theo tiếng nhạc, còn một số ít ngồi ở bàn thưởng thức từng ly rượu đắng chát và cũng lắc lư người theo từng tiếng nhạc được phát ra, họ cứ nhảy cho quên hết nỗi buồn, cứ uống cho quên hết mọi đau khổ mà họ đã từng trải qua của cuộc sống quá nhiều cung bậc.

Ở một bàn khác, có một người cũng đang ngồi lắc lư theo tiếng nhạc và uống từng ly rượu một, hết ly này lại rót đầy vào, miệng thì cứ lẩm bẩm như đang nói về một ai đó. Người bây giờ đã rất say, đầu óc bắt đầu quay tròn, tay chân cũng loạng choạng không yên.

- Em có biết là em ngốc lắm không?

Charlotte cười nhếch môi như cố khi dễ những lời nói đó đang vang trong đầu.

- Đúng. Đúng là tôi ngốc, tôi thích anh là ngốc thật mà.

Charlotte lại tự nói rồi tự cười giễu cợt cho bản thân mình sau ngu xuẩn đến vậy.

- Anh chỉ xem em như là em gái.

- Xìiii... Tôi không cần cái thứ tình cảm đó của anh, tôi đã lớn rồi, tôi không thể nào là em gái của anh được cho dù anh không thích tôi đi nữa. Thế mà anh lại nỡ nào nói tôi ngốc, nào là xem tôi như em gái, nói tôi ấu trĩ, nói tôi con nít... anh đúng là đồ không hiểu chuyện thì có.

Charlotte như đang được trút hết bao bực bội trong lòng mình ra qua từng ly rượu và cứ uống tới tấp, hết thì kêu đem ra thêm và lại ngồi uống tiếp.

Charlotte cứ ngồi đó uống mãi, nếu không uống thì miệng lẩm bẩm không nghe rõ là chuyện gì, chắc chỉ có mình cô hiểu là chuyện gì đang xảy ra với chính mình.

Lâu lâu cô lại cười khẩy, rồi lại rót rượu uống, cạn ly rồi lại cầm nguyên chai lên mà uống, chẳng cần rót ra ly làm gì cho phức tạp, nhiều lúc sống đơn giản vậy mà lại hay, cũng nên lắm.

Charlotte dợm đứng lên mà đôi chân cứ loạng choạng không vững, tay vô tình quơ trúng chai rượu làm nó rớt xuống nền gạch vỡ toang, âm thanh của thủy tinh vỡ nghe chát tai.

Bàn bên cạnh nghe tiếng vỡ cũng quay sang nhìn cô, dù tiếng vỡ đó hòa vào tiếng nhạc chát chúa âm thanh cũng giảm đi phần nào nhưng cũng đủ lớn làm cho Engfa phải chú ý.

Khoảng cách hai bàn không xa nên Engfa đã thấy tất cả những hành động của cô, Engfa thấy cô gái này ngồi uống rượu như nước lã, cứ nói suốt về một ai đó. Cũng đúng thôi, cô ta chắc đang buồn giống mình và cũng chắc đang nhớ về một ai đó, bỗng dưng Engfa khẽ nhếch miệng cười, nụ cười vô hồn, rồi đưa mắt nhìn ly rượu đang trên tay mình và cũng uống tiếp ly rượu đến cạn không còn một giọt.

- Alo, chị đang ở đâu vậy, em nghe có tiếng nhạc ồn ào lắm.

Nabi gọi cho Engfa và nghe bên kia có tiếng nhạc ầm ĩ rất ồn.

- Chị đang ở một nơi rất xa.

Engfa nghe máy nhưng trả lời Nabi rất hờ hửng.

- Chị lại uống rượu sao?

- Em rảnh không đến đây uống với chị đi.

- Em đang có chút chuyện, khi nào giải quyết xong em sẽ đến.

Nabi nói xong liền cúp máy và vội vàng ra ngoài đi công chuyện của chính mình.

Đầu dây bên kia nghe "tút, tút", Engfa bực bội nhìn cái điện thoại lòng buồn man mác.

Engfa đã thích Nabi nhưng không dám nói ra, sợ cô nghe xong lại tránh né mình, lúc đó sẽ không còn tình chị em bao năm gắn bó mà tình cảm này cũng sẽ có khoảng cách, nên Engfa cứ ôm nỗi niềm này giấu kín trong lòng.

Chút tình cảm mới nhen nhóm này không có gì để hy vọng, cũng chưa để lại trong chị quá sâu đậm, chỉ mong là thời gian sẽ giúp mình quên đi hình ảnh đó. Tay vô thức cầm nguyên chai rượu và uống, uống như người vừa đi vào sa mạc khô cằn thiếu đi nguồn nước chết khát bao ngày, uống như chưa từng được uống.

Charlotte ở bàn bên kia cũng nhìn qua khi thấy hành động lạ của Engfa, cô cũng chẳng màng quan tâm đến tâm trạng của Engfa bây giờ là buồn đau hay bực bội làm gì, cô lại nhếch môi cười, ngồi uống mãi một mình cũng chẳng có chút hứng thú gì, cô quơ chai rượu cầm trên tay và bước đến bên bàn của Engfa.

- Chị kia! Chị cũng đang nhớ một người sao? Vậy thì hai chúng ta cùng chung hoàn cảnh rồi đó.

Charlotre rất tự nhiên ngồi xuống khi Engfa chưa đồng ý và tay lại đưa ly rượu lên uống.

- Tôi có tên đàng hoàng không phải chị kia nghe không.

Engfa trả lời cô mà trong lòng không vui, đang muốn ngồi một mình tự dưng ở đâu cô xuất hiện trước mặt làm Engfa thêm khó chịu.

- Thôi bỏ chuyện này đi. - Cô xua xua tay của mình.

- Uống đi. Dô nào.

Charlotte vừa dứt câu cũng chẳng để ý sắc mặt Engfa làm gì, vội nâng chai rượu lên mà cụng một phát rồi uống, cũng chẳng cần quan tâm chị có uống hay không, cung cách cô rất tự nhiên khi ngồi đối diện Engfa, giờ là hai người đã ngồi cùng một bàn và lại cùng nhau uống.

- Tôi biết cô đang nguyền rủa cái anh nào đúng không?

Giọng Engfa bây giờ đã nhừa nhựa, không còn trong trẻo như lúc chưa uống.

- Anh ta thật là dở hơi, mắt mũi để đâu mà không biết nắm bắt cơ hội chứ, anh ta có não làm chi thật là uổng phí cuộc đời.

Engfa nói mà mắt lại nhìn vào chai rượu, cũng chẳng nhìn lấy gương mặt cô một lần vì rượu đã bắt đầu ngấm vào người.

- Ơ... chị, sao chị biết hay vậy? Anh ta đúng là người như vậy đấy.

Charlotte cũng ngạc nhiên nhưng rồi cũng chẳng quan tâm vì sao chị ta lại biết, rồi lại cười khổ một mình.

- Còn chị thì sao, chị cũng đang nghĩ về một người đúng không?

Bị Charlotte đoán trúng Engfa không thể nào phản ứng được, đành nhìn cô nở nụ cười gượng rất khó coi.

- Thôi bỏ đi. Chúng ta đều vì một mục đích là thích người ta đến mù quáng. Nào, bây giờ chúng ta nâng chai vì cái mục đích đó đi, được không?

Engfa lại lên tiếng để cô không nhắc chuyện không muốn nhớ.

Cô cũng thấy mắc cười vì câu nói của Engfa, cô cười, ờ, cũng thú vị đấy.

- Ok, cùng nâng chai nào.

Cả hai cùng nâng chai lên và cụng nghe một tiếng lớn.

- Không biết hai chúng ta đúng hay là sai lầm vì mục đích đó đây. - Engfa thở dài.

Ngay lúc này điện thoại của cô màn hình sáng lên.

- Alo...

Cô nghe máy mà chẳng nhìn xem ai đang gọi tới, bây giờ cô còn thấy gì nữa đâu mà nhìn, rượu đã ngấm vào say mèm rồi.

- Em đang ở đâu mà sao ồn ào quá vậy, anh tới đón em về.

Anh lo lắng cho cô, nghĩ là mình đã từ chối làm tổn thương nên cô mượn rượu giải sầu, thì mình cũng có trách nhiệm.

- Anh lo lắng cho em sao? Anh có giỏi thì tìm ra em đi rồi đưa em về.

Charlotte nói trong tức giận và cúp máy ngay, nhưng trong lòng có chút gì đó mong đợi rằng anh sẽ tìm ra và đưa cô về.

Anh rất lo lắng cho cô nên gọi hỏi hết tất cả những người bạn của cô mà anh quen biết nhưng họ đều không biết và cũng không gặp cô mấy ngày nay. Làm sao mà gặp cô được, bởi vì cô đã đi du lịch cho thoải mái cũng là tự thưởng cho bản thân nên không cần nói cho ai biết.

Cô cúp điện thoại quơ lấy chìa khóa phòng rồi bước đi loạng choạng hết đụng người này lại va vào người khác cứ thế mà cô bước đi, đoạn đường đi về phòng của cô rất gian nan lúc thì tra chìa khóa không vô được, lúc thì lại nhầm phòng. Giống như ma trận, phòng nào cũng giống y chang nhau.

- Cô là ai vậy, sao lại vô phòng tôi?

Phòng của vị khách này không khóa cửa nên cô mở bước vào cứ tưởng về đúng phòng mình.

- Ôi... lại nhầm phòng nữa sao? Tôi xin lỗi hai người. - Charlotte nhếch miệng cười rồi bỏ đi.

Hai vị khách bất ngờ kia bị cô làm phiền nhìn theo dáng cô đi mà lắc đầu, giới trẻ bây giờ chẳng hiểu làm sao.

Sau một hồi vào nhầm phòng, cuối cùng Charlotte cũng về đến phòng, đứng trước cửa phòng cô nhìn lên số trên cánh cửa mà nó cứ nhòe đi, tay thì tra chìa khóa vào đến khi nghe tiếng "tạch" của khóa cửa mở ra cô thở phào nhẹ nhỏm vì đã về đến đúng phòng rồi.

Charlotte bước vào cũng chẳng cần mở đèn làm gì, có mở rồi cũng tắt liền thôi. Cô vội tìm đến bên chiếc giường và thả mình xuống nằm bất động trên đó, quăng điện thoại và giỏ xách sang một bên, đôi giày thì đá sang đông một chiếc, sang tây một chiếc nằm trỏng trơ, rồi thì tiện tay trút bỏ những gì vướng bận trên người nằm ngủ thật thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro