CHƯƠNG 114: THẬT SỰ THÂN MẬT NHƯ THỂ LÀ MỘT ĐÔI VỢ CHỒNG MỚI CƯỚI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tỉnh lại trong lòng Đàm Dịch Khiêm sẽ có cảm giác gì?

Ngượng ngùng, lúng túng, không quen......

Những thứ này đều không phải, mà là cảm giác quen thuộc đã lâu.

Trời hửng sáng, Hạ Tử Du chậm rãi mở mắt ra, phát hiện đầu cô đang gối lên trên cánh tay của anh, mà cô cũng ôm anh rất thân mật.

Tư thế của họ như thể là một đôi vợ chồng bình thường, ban đêm kích tình, lúc này mệt mỏi ôm nhau.

Cô mở to mắt lẳng lặng nhìn khuôn mặt điển trai vô hại của anh trong lúc ngủ say, bỗng dưng, cô nhớ lại lời nói tối hôm qua của anh.

Bởi vì tôi đã đánh giá thấp sự quan tâm của tôi dành cho một người phụ nữ......

Mặc dù anh nhẹ nhàng thổ lộ những lời này, nhưng cô lại nghiêm túc ghi tạc lời nói của anh vào đáy lòng.

Có lẽ bởi vì đây là lần đầu tiên anh chủ động nhắc tới hai chữ "quan tâm" này với cô.

Cô rất hiểu tính cách của anh, cao ngạo tự phụ, cuồng vọng không ai bì nổi, bình thường anh sẽ tranh đoạt tất cả những thứ anh muốn, không chừa thủ đoạn nào. Nhưng anh cũng khôngphải là một người đàn ông thích quanh co lòng vòng, cho nên, khi anh trả lời cô, theo tính của anh, anh sẽ không nói với côcho có lệ.

Như vậy, nếu như cô suy đoán kết quảtheo tính cách của anh, vậy điều này có thể nghĩa rằng khi anh thổ lộ những lời này là hoàn toàn chân thành không?

Đàm Dịch Khiêm......

Anh luôn ý vị sâu xa như vậy, cô nên nghĩ về anh thế nào?

Tỉnh lại được mấy phút, Hạ Tử Du vẫn ôm anh.

Càng thân mật với anh hơn, cô càng cảm thấy có lúc cô hoàn toàn khôngthể khống chếlý trí của mình......

Tựa như rồi khi cô tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy anh cô lại có loại cảm giác hạnh phúc khó hiểu dâng lên từ đáy lòng.

Loại cảm giác này như thể hai năm qua cô và anh hoàn toàn khôngxảy ra chuyện gì, như thể hôm nay cô và anh vẫn còn là của hai năm trước, họ mới vừa kết thúc hôn lễ, lúc này là hình ảnh họ đang ôm nhau hạnh phúc......

Loại cảm giác này tốt đẹp khó hiểu này, lại làm cho cô có một thoáng bằng lòng để cho thời gian vĩnh viễn dừng lại ở giờ khắc này.

Cô vẫn nhìn anh, dần dần mệt mỏi, cuối cùng, cô ôm anh, chìm vào mộng đẹp......

......

Khi Hạ Tử Du tỉnh lại lần nữa thì bầu trời đã sáng choang, có lẽ bởi vì vị trí bên người trống không,cô chậm rãi mở mắt ragiữa lúc nửa mê nửa tỉnh.

Mở to mắt nhìn trần nhà mấy giây, cô mới từ dần dần khôi phục ý thứctừ cơn buồn ngủ.

Sau khi cô phát hiện vị trí bên cạnh trống không, cô ngắm nhìn bốn phía theo bản năng,cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Đàm Dịch Khiêm. Lúc này, Đàm Dịch Khiêm đi ra từ phòng tắm.

Hạ Tử Du không kịp thu lại ánh mắt tại trên người anh, Đàm Dịch Khiêm đã di chuyển tới trước mặt cô, ngồi ở mép giường.

Anh để lộ nửa người trên còn vết cào tối hôm qua do không thể chịu đựng được đòi hỏi của anh, cô nhất thời ngượng ngùng đỏ mặt.

Anh ngồi ở mép giường, nhẹ giọng hỏi cô: "Có phải tiếng nước chảy đánh thức em không?"

Cô lắc đầu.

Anh cúi đầu khẽ hôn lên vầng trán trơn bóng của cô, nói vô cùng cưng chiều, "Em ngủ thêm một lát nữa đi, hôm nay có một khách hàng cần bàn chuyện với anh, buổi trưa anh tới đón em đi ra ngoài."

Cô sững sờ.

Ngay sau đó anh đứng dậy, kéo khăn tắm nửa người dưới xuống, thay áo sơ mi và đồ tây chỉnh tềtrước mặt cô.

Cô từ từ vùi đầu vào trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt trong suốt liếc trộm anh.

Vóc dáng của anh đúng là trời sinh, dù mặc cái gì cũng có thể đẹp trai đến không tưởng tượng nổi.

Trước khi rời khỏi phòng, anh lại ngồi xuống mép giường lần nữa, nhìn vẻ mặt đáng yêu chỉ lộ ra hai con mắt của cô, anh trầm giọng nói, "Nếu ở nhà cảm thấy chán thì gọi điện thoại cho anh......Một thời gian ngắn sau khi anh xử lý xong một chuyện chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ bù, đến lúc đó sẽ dẫn em đến nơi em thích."

Nhìn anh lúc này dịu dàng như ngọc, ánh mắt cô lại hơi sững sờ.

Anh lại cúi đầu khẽ chạm lên gò má ửng hồng của cô, lúc này mới đứng dậy rời khỏi phòng.

Sau khi Đàm Dịch Khiêm rời đi, Hạ Tử Du thật sự hoảng hốt, mãi lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn.

Người vừa rồi nói chuyện với cô là Đàm Dịch Khiêm thật sao?

Tại sao cô lại cảm thấy mình như thể đang ở trong mơ, mà giấc mơ này lại là giấc mơ cô cô chỉ có thể mơ thấy từ hơn hai năm trước.

Không ngờ rằng anh lại có thể nói với cô bằng giọng nhỏ nhẹ và xen lẫn sự cưng chiều như vậy, thật sự như thểhọlà một đôi vợ chồng mới cưới thân mật.

Nhưng mà...... Giữa họ làm sao có thể như vậy? Mà anh lại còn nhắc tới họ sẽ tổ chức hôn lễ bù, anh đang đùa với cô ư?

------

Buổi trưa.

Hạ Tử Du ngồi trên trên ghế salon trong phòng, dạy Liễu Nhiên vài hình vẽ trên sách báo thiếu nhi, một người giúp việc đột nhiên vui sướng đi đến trước mặt Hạ Tử Du.

"Cô chủ, Ông Đàm về rồi."

"A......" Hạ Tử Du ngước mắt lên theo bản năng, đúng lúc thấy Đàm Dịch Khiêm đi vào đại sảnh.

"Ba ——" Liễu Nhiên gọi Đàm Dịch Khiêm trôi chảy, để sách xuống, lập tức đưa tay về phía Đàm Dịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm ôm lấy Liễu Nhiên, như thể lần đầu tiên thử ở bên một đứa trẻ, Đàm Dịch Khiêm trầm giọng nói, "Nói cho ba biết, ở nhà con làm gì với mẹ?"

Liễu Nhiên rất tự nhiên đem một con mèo con đáng yêu vừa cắt xuống từ trên báo đưa cho Đàm Dịch Khiêm, "Ba, con đem 'mẹ' tặng cho ba......"

Đàm Dịch Khiêm thấy hình ảnh con mèo trong tay thì không khỏi nghi hoặc, rồi sau đó chuyển ánh mắt nghi hoặc sang Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du cũng lắc đầu khó hiểu, sau đó cô đứng dậy đi tới bên người Đàm Dịch Khiêm, không hiểu hỏi Liễu Nhiên, "Quỷ nghịch ngợm, sao lại gọi mèo là 'mẹ'?"

Liễu Nhiên ngây thơ nói, "Nhưng mà tối qua chính ba gọi 'mẹ' là mèo con mà?"

Hạ Tử Du càng thêm khó hiểu, "Hử?"

Liễu Nhiên nói rất nghiêm túc, "Ba nói mẹ là con mèo con không nghe lời......"

"Mèo con không nghe lời?" Hạ Tử Du cau mày suy nghĩ. Đàm Dịch Khiêm gọi cô như vậy từ lúc nào?

Khoan đã...!

Con mèo con không nghe lời này......

Không phải chứ?

Trong đầu Hạ Tử Du hiện lên một vài hình ảnh mỗi khi cô cào xước nửa người trên của anh đêm qua. Cô nghi ngờ liếc nhìn Đàm Dịch Khiêm, mà Đàm Dịch Khiêm hình như đã ngầm hiểu ra, giờ phút này anh đang cười, khóe miệng cong lên độ cong rất tự nhiên.

Hạ Tử Du dần dần đỏ mặt, đầu rủ xuống càng thấp.

......

Bên trong buồng xe, Hạ Tử Du liếc mắt về phía cửa sổ.

Trời ơi,cô không biết nên đối mặt với anh thế nào nữa......

Ai đó vừa rồi còn thẳng thắng giải thích nguyên nhân tối hôm qua anh gọi cô là "mèo con" cho Liễu Nhiên nghe, làm hại cô cảm thấy cô bắt đầu trở thành một người mẹ tà ác.

Đàm Dịch Khiêm nhìn Hạ Tử Du qua gương chiếu hậu, cố ý che giấu cảm giác thực sự, khóe miệng mang ý cười, "Anh sẽ sai người sửa căn phòng đối diện thành phòng trẻ em." Lý do, hiệu quả cách âm đối diện khá hơn.

"Hả?" Hạ Tử Du quay đầu nhìn anhtheo bản năng, khi ý thức được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh thì gò má vừa mới bớt đỏ của cô lại nhuộm đỏ lần nữa.

Lúc này, cô thật sự muốn tìm một cái lỗ chui vào......

Đàm Dịch Khiêm cười bình tĩnh, biết cô xấu hổ nên không trêu chọc cô nữa.

Hơn hai mươi phút sau, Đàm Dịch Khiêm dừng xe trước một nhà hàng Trung Quốc cao cấp trong nội thành Los Angeles.

Đàm Dịch Khiêm ga lăng mở cửa xe cho Hạ Tử Du, đợi Hạ Tử Du xuống xe, Đàm Dịch Khiêm liền dắt tay Hạ Tử Du cực kỳ tự nhiên.

Cô bước vào nhà hàng theo anh, nhìn ánh mắt của nhóm nữ phục vụ trong nhà hàng, cô không khỏi cảm thấy thỏa mãn.

"Hey, chị dâu, tôi là Robert, quốc tịch của tôi là Arab, nhưng tôi sẽ nói tiếng Trung đơn giản, cũng có một cái tên tiếng Trung dễ nghe là —— Kiều Sở Ngạn."

Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm chưa kịp ngồi vào chỗ của mình một người đàn ông nước ngoài quyến rũ đã xuất hiện trước mặt Hạ Tử Du, tự giới thiệu bản thân.

"A......" Hạ Tử Du nghi ngờ liếc mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm nghiêm túc giới thiệu hai người với nhau, "Bạn học thời đại học kiêm bạn tốt của anh Robert, vợ của tôi Hạ Tử Du."

Từ khi nhìn thấy Hạ Tử Du, Robert nhìn nhìn Hạ Tử Du chăm chú không hề chớp mắt, nghe Đàm Dịch Khiêm giới thiệu thì Robert vẫn chưa chịu chớp mắt.

Hạ Tử Du bị Robert nhìn chằm chằm thì hơi xấu hổ, không nhịn được đưa tay kéo áo Đàm Dịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm ôm eo cô, nói giọng cảnh cáo, "Thu hồi ánh mắt mơ ước của cậu đi!!"

Nhận được ánh mắt lạnh lẽo nghiêm túc rõ ràng không vui của Đàm Dịch Khiêm, Robert mới rời mắt đi, tặc lưỡi nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Tổng giám đốc Đàm, bây giờ tôi rốt cuộc cũng hiểu tại sao cậu lại chỉ có tình cảm với riêng cô Hạ Tử Du của chúng ta rồi......" Thảo nào ai đó khi đang học đại học vẫn luôn ra vẻ kiêu ngạo độc lập, thì ra là đã biết có một mỹ nữ tuyệt thế đang chờ đợi.

  Nghe giọng nói trêu chọc của Robert, Hạ Tử Du không khỏi bị chọc cười.

Thấy Hạ Tử Du muốn ngồi xuống, Robert lập tức kéo ghế cho Hạ Tử Du, "Chị dâu, mời ngồi."

Hạ Tử Du mỉm cười, "Cảm ơn."

Sau khi ngồi vào chỗ của mìn, Robert rất đứng đắn hỏi thăm Hạ Tử Du, "Chị dâu, tôi muốn nói cho chị biết một bí mật có liên quan đến chồng chị."

Hạ Tử Du tỏ vẻ hứng thú, "Được."

Ngay sau đó Robert ghé vào tai Hạ Tử Du khẽ nói ra.

Sau khi Hạ Tử Du nghe Robert nói xong thì ngẩn ra, rồi đỏ mặt tới tận mang tai.

Sau khi nói xong Robert mới chú ý tới ánh mắt lạnh lẽo của Đàm Dịch Khiêm, anh tỏ ra không có việc gì rời ánh mắt về nơi khác.

Hạ Tử Du cũng không dám nhìn Đàm Dịch Khiêm, đỏ mặt cúi đầu dùng cơm.

......

Sau khi dùng bữa trưa xong, Đàm Dịch Khiêm đưa Hạ Tử Du trở về biệt thự.

Hạ Tử Du ngồi trong xe, vẫn luôn im lặng. Nhưng sau khi Robert nói với cô về việc của ai đó, Hạ Tử Du liền không dám ngước mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm.

Cuối cùng Đàm Dịch Khiêm mất kiên nhẫn dừng xe bên khúc đường vắng người, đột nhiên áp cô vào cửa xe, đợi sau khi hô hấp hòa lẫn với nhau gần trong gang tấc, anh híp mắt lại, nói lời xấu xa, "Robert đã nói gì với em?"

Hạ Tử Du rất mở to mắtvô tội, "Không có......"

Đàm Dịch Khiêm chậm rãi nâng cằm Hạ Tử Du lên, trầm giọng nói, "Không nói?"

Hạ Tử Du nhất thời cảm thấy nhiệt độ trong buồng xe lên cao kì dị, mà hơi thở ai đó nhẹ nhàng phả tới môi cô cũng càng ngày càng dồn dập.

"Em nói......" Tay Hạ Tử Du đẩy lồng ngực Đàm Dịch Khiêm, khó có thể mở miệng, nhỏ giọng nỉ non, "Anh ta nói...... Anh ta nói anh....." Ánh mắt Hạ Tử Du chậm rãi di chuyển từ lồng ngực Đàm Dịch Khiêm xuống hạ bộ của anh.

Đàm Dịch Khiêm nhướng mày, "Ừ hử?"

Hạ Tử Du vội ghé vào bên tai Đàm Dịch Khiêm nói, "Anh ta nói lúc đại học anh không có cảm giác nào với người đẹp nên anh ta đã từng nghĩ anh là Gay, nhưng mà......"

Đàm Dịch Khiêm cảm thấy trọng điểm của những lời này còn ở phía sau, "Nhưng mà cái gì?"

Hạ Tử Du đột nhiên nghiêng đầu để lộ dấu hôn thấp thoáng trên cổ ra cho Đàm Dịch Khiêm xem, ngượng ngùng nói như muỗi kêu, "Anh ta nói anh ta đã từng lo lắng cho cuộc sống vợ chồng không hòa hài của chúng ta, sau khi nhìn thấy vết hôn trên cổ em, anh ta xác định chúng ta nhất định sẽ rất hòa hợp!" Ai đó đúng là xấu xa, thậm chí không nói cho cô biết trên cổ cô có vết hôn, làm hại cô soi gương không thấy khác thường nên thế không hề che giấu mà xuất hiện ở nhà hàng. Thảo nào khi Robert kéo ghế giúp cô lại nhìn thấy dễ dàng như vậy.

Đàm Dịch Khiêm đột nhiên muốn trêu chọc Hạ Tử Du, anh nhìn Hạ Tử Du đầy gian xảo, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa, "Vậy em cảm thấy ông xã em có phải là Gay không?"

Cảm thấy không khí có phần khác thường, Hạ Tử Du cười he he nói, "Dĩ nhiên...... Không phải!" Lúc này, cô thầm chí còn không để ý anh xưng hai chữ "ông xã".

Đàm Dịch Khiêm khẽ cau mày, "Sao anh cảm thấy em còn đắn đo?"

Hạ Tử Du phản bác, "Em nào có......"

Một giây sau......

"A!"

Đàm Dịch Khiêm đột nhiên đè thân thể Hạ Tử Du xuống.

Ngay sau đó, xe mui trần chậm rãi kéo trần xe xuống, bên trong buồng xe kín mít bắt đầu có tiếng nam nữ hòa hợp cùng vang lên......

------

Hai ngày sau, trước mặt người đời Đàm Dịch Khiêm cùng Hạ Tử Du thực sự rất thân mật. Nhất là Đàm Dịch Khiêm, hai ngày nay anh hoàn toàn không đi làm, ở bên Hạ Tử Du phần lớn thời gian.

Nửa đêm khi Hạ Tử Du tỉnh lại thấy Đàm Dịch Khiêm nằm cạnh, cô sẽ cho rằng mình nằm mơ, nhưng khi cô cảm thấy nhiệt độ cơ thể và hơi thở của anh đang ở bên thì cô lại cảm thấy an lòng.

Hình ảnh ấm áp hài hòa hôm nay có lẽ là điều mà Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm không đoán trước được khi kết hôn ở Las Vegas......

......

Sáng sớm ngày thứ ba, Đàm Dịch Khiêm rốt cuộc cũng phải đến Đàm thị vì có việc.

Sau khi Đàm Dịch Khiêm rời đi, bởi vì vẫn còn sớm nên Hạ Tử Du nằm trên giường ngủ tiếp.

Hạ Tử Du không ngờ mình lại nằm ngủ đến trưa, mãi cho đến khi người giúp việc gõ nhẹ cửa phòng cô.

"Cô chủ, cô chủ......"

Hạ Tử Du tỉnh lại từ trong giấc mộng, mặc váy ngủ tơ tằm ra mở cửa.

Người giúp việc nhìn thấy Hạ Tử Du, ngữ điệu có vẻ nặng nề, "Cô chủ...Bà chủ và Cô Đàm tới, họ chờ cô dưới lầu."

Hạ Tử Du nhất thời không kịp phản ứng, "Hả?"

Người giúp việc giải thích, "'Bà chủ' là mẹ của Ông Đàm, Cô Đàm là Đàm Tâm, chị của Ông Đàm."

Hạ Tử Du hơi ngẩn ra, gật đầu, " Được, tôi rửa mặt rồi sẽ xuống ngay."

Mấy phút sau, Hạ Tử Du đi tới đại sảnh lầu một của biệt thự.

Cô còn chưa bước xuống đã nghe thấy giọng nói dụ dỗ Liễu Nhiên của Đàm Tâm vang lên từ đại sảnh, "Bé con, mau......gọi bác đi..... Mẹ xem kìa, con gái Dịch Khiêm ngoan quá, gọi cô dễ thương quá đi......"

Lúc Hạ Tử Du xuống lầu vừa vặn nhìn thấy Đàm Tâm ôm Liễu Nhiên, Đàm Tâm cực kỳ thương yêu hôn Liễu Nhiên.

Bỗng dưng, Hạ Tử Du chú ý tới một bà chủ cao quý ngồi ung dung trên ghế salon trong phòng khách.

Hạ Tử Du hiển nhiên có thể nhận ra Bà Đàm ngày, dù sao Bà Đàm đã từng là viện trưởng "Tân Sơ" của trại trẻ mồ côi, khi Hạ Tử Du còn bé đã từng được Bà Đàm chăm sóc.

Người giúp việc đi tới trước mặt bà Đàm báo cáo, "Bà chủ, cô chủ đã tới."

Bà Đàm đặt tách trà trong tay xuống, ngước mắt nhìn Hạ Tử Du.

Khi còn bé Hạ Tử Du đã cảm thấy bà Đàm rất đẹp, gặp lại bà Đàm sau nhiều năm như vậy, Hạ Tử Du đột nhiên phát giác bà Đàm vẫn không hề thay đổi. Xem ra Đàm Dịch Khiêm đẹp trai là do gien di truyền từ mẹ anh ấy.

Hạ Tử Du đi đến trước mặt bà Đàm, khẽ cúi đầu. Cô muốn gọi mẹ, nhưng lại không biết phải cất tiếng thế nào.

Sau khi Liễu Nhiên nhìn thấy Hạ Tử Du thì rất hưng phấn gọi. "Mẹ......"

Đàm Tâm ôm Liễu Nhiên đi tới trước mặt Hạ Tử Du, hai năm không gặp Hạ Tử Du còn đẹp hơn lúc trước. Đàm Tâm không khỏi khách sáo lên tiếng chào hỏi, "Tử Du, đã lâu không gặp!"

Hạ Tử Du ngước mắt nhìn Đàm Tâm, khẽ mỉm cười.

"Mẹ, con muốn mẹ bế......" Liễu Nhiên bắt đầu giãy giụa trong ngực Đàm Tâm.

Bà Đàm từ ái nhìn Liễu Nhiên, khẽ nói, "Cháu gái ngoan, bà nội muốn nói chuyện với mẹ con, con có thể đi chơi với bác không?"

Liễu Nhiên không hiểu nhìn Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du đi đến trước mặt Liễu Nhiên, khẽ nói, "Liễu Nhiên, con đi chơi với bác đi...... Chút nữa mẹ sẽ tới với con."

Liễu Nhiên khéo léo hiểu chuyện gật đầu, ngay sau đó đi theo Đàm Tâm ra vườn hoa.

Sau đó đại sảnh biệt thự chỉ còn lại Hạ Tử Du và bà Đàm. Bà Đàm rất có thiện ý vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, tươi cười nói, "Tiểu Du,con ngồi xuống đây."

"Dạ."

Khi Hạ Tử Du ngồi xuống, Bà Đàm nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Hạ Tử Du nói, "Cũng hơn mười năm rồi bác không gặp con......Không ngờ rằng khi còn bé đen thui gầy gò thế, hôm nay lại có thể xinh đẹp đến vậy."

Hạ Tử Du ngước mắt nhìn bà Đàm, nói từ đáy lòng, "Viện trưởng,con rất vui vì còn có thể gặp viện trưởng, con thật sự cảm ơn viện trưởng đã chăm sóc con trong trại trẻ mồ côi."

Bà Đàm than nhẹ một tiếng, "Thật ra thì lúc con vào trại trẻ mồ côibác cũng có ấn tượng rất sâu sắc với con, bởi vì con không bị ba mẹ vứt bỏ ở trại trẻ mồ côi từ lúc sinh ra như những đứa trẻ khác. Lúc ấy con có suy nghĩ, có ý thức, còn nhỏ tuổi lại còn cất giấu rất nhiều tâm sự ở đáy lòng."

Hạ Tử Du cười nhạt, "Hồi bé con có thể nhớ được rất nhiều việc, hiện tại con lại không nhớ rõ......" Cô không muốn mình trong mắt người kháclại là một đứa trẻ có nội tâm phức tạp.

Bà Đàmnói chậm rãi, "Tiểu Du, hai năm qua Dịch Khiêm làm những chuyện đó vì Tiểu Hân, bác đã nghe nói, con...... có từng oán hận Dịch Khiêm không?"

Oán hận?

Nói thật, cô chưa bao giờ oán hận bất cứ ai.

Hạ Tử Du lắc đầu chân thành, "Chuyện đã qua con không nghĩ tới nữa."

Bà Đàm gật đầu, "Đúng vậy, nếu như con hận Dịch Khiêm, hôm nay con cũng sẽ không kết hôn với Dịch Khiêm."

Hạ Tử Du đột nhiên ngước mắt nhìn bà Đàm.

Bà Đàmnhư thể đoán trúng tâm tư của Hạ Tử Du, cười đáp, "Chuyện con kết hôn với Dịch Khiêm là Dư Mẫn nói cho bác biết......"

Hạ Tử Du im lặng.

Bà Đàmnhìn về phía xa xăm, "Haiz, Dịch Khiêm đột nhiên kết hôn cũng không nói cho ba mẹ biết......"

Hạ Tử Du an ủi bà Đàm, "Viện trưởng, Dịch Khiêm nói về sau sẽ dẫn con đi gặp mọi người." Thật ra thì Đàm Dịch Khiêm nhắc tới ông bà Đàm trước mặt Hạ Tử Du ông bà Đàm, nhưng Hạ Tử Du vì an ủi bà Đàm nên đành phải nói vậy.

Bà Đàm khẽ cau mày, "Dịch Khiêm đã nói vậy thật sao?"

"A......" Hạ Tử Du cảm thấy rất lúng túng khi nói dối, "Vâng ạ!"

Bà Đàm chất vấn, "Nhưnglàm sao Dịch Khiêm có thể dẫn con về gặp ba nó được?"

Hạ Tử Du nhất thời không hiểu.

Bà Đàm thở dài nói, "Quan hệ của Dịch Khiêm với ba nó vẫn luôn không tốt lắm......"

Hạ Tử Du nghi ngờ, "Tại sao lại như vậy ạ?"

Bà Đàm nghiêm nghị trả lời, "Cụ thể là nguyên nhân gì thì bác cũng không rõ lắm, nhưng mà, cho dù quan hệ của Dịch Khiêm với ba nó có tốt đi nữa, Dịch Khiêm cũng không thể dẫn con đi gặp ba nó, bởi vì......"

Cảm thấy bà Đàm khó xử, Hạ Tử Du không khỏi căng thẳng.

Bà Đàm dừng một chút, lúc này mới nói, "Bởi vì con là con gái Kim Nhật Nguyên."

Hạ Tử Du kinh ngạc.

Bà Đàm nói tiếp, "Chuyện con là con gái Kim Nhật Nguyên bác cũng mới biết được từ Dư Mẫn...... Con có thể không biết, chồng bác có thù hận không đội trời chung với Kim Nhật Nguyên, chồng bác tuyệt đối không cho phép Dịch Khiêm cưới con gái của Kim Nhật Nguyên làm vợ."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro