Chương 3: Sự gặp gỡ bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tranh cãi xong với cha đẻ của thân chủ xong. Lâm Huyền chợt bước theo cảm tính, đứng trước một cây hoa đào to, hoa nở rộ trông thật đẹp, những hình ảnh hồi nhỏ của Lâm Huyền cũng hiện lên, hóa ra mẹ của cô ở thế giới này thật đẹp, ấm áp và dịu dàng như thế. Mẹ cô tên Trịnh Lâm Nhi. Rồi từ đấy cô lại nhìn thấy một cảnh tượng ám ảnh cô cho tới bây giờ, đó là cha cô đã đẩy mẹ cô vào chỗ chết, để thay cha cô chịu tội, mẹ cô đã uât ức ngậm đắng nhận tội giết người thay cho cha cô chỉ vì cô. Mẹ cô không muốn cô phải chịu khỏi, ấm ức. Mẹ cô bị quan binh kéo đi trong vô vọng, đôi mắt đờ đãn, hét lớn một câu: "Cả đời này bà hối hận nhất là gả cho Lâm Thanh người đàn ông không tâm, không phổi là ông và điều bà tự hào khi đã sinh ra cô. Lúc đó cô khóc rất nhiều, khóc nấc lên rồi ngất lịm trên tay một người đàn ông trung niên, người đàn ông có nét giống mẹ nàng, ấm áp và dịu dàng, không ai khác chính là ông ngoại nàng. Do trước kia nàng nhút nhát, hèn nhát, thu mình chịu đựng đã lâu nàng không gặp ông ngoại.

Ông ngoại nàng là Trịnh Hào đại tướng quán thời này, đã về hưu nhưng đã mang lại cho đất nước nhiều chiến tích, được nhà vua nhường ba phần, muôn dân kính mến. Ngoài ông nàng còn một người cậu phong lưu tuấn tú tên là Trịnh Tiêu. Họ hết mực yêu thương nàng. Giờ đã đến lúc đi gặp lại họ để có chỗ chống lưng trong cái phủ này rồi. Chuyện năm đó cô sẽ không bỏ qua cho bất kì ai đã hại mẹ cô. Cô sẽ tìm ra mọi chán tướng để cho mẹ cô được yên nghỉ. Nhưng trước hết cô cần chỉnh đốn lại nha hoàn và căn nhà cấp bốn trước mắt đã. Vừa đẩy cổng vào, đập vào mắt cô là một căn nhà bỏ hoang, cỏ mọc um tùm, nha hoàn không một ai tới lui. Phải biết là cô trước kia sống khổ cực như thế nào rồi đấy. Nhưng không sao, cô học dược mà. Độc nào làm cho cỏ lụi tàn mà chết thì cô rõ hơn ai hết. Cô vung tay một đợt phấn trắng bay loạn, cỏ trong khuân viên lụi tàn dần rồi hòa vào đất. Thế là xử lý xong vấn đề đầu tiên. Còn nhà cửa cô bắt đầu sắn tay áo vào làm. Do lâu không vận động cơ thể lại không được ăn đầy đủ chất, nhìn cô khá là gầy gòm, ốm yếu. Cô dọn dẹp một hồi thấy khúan trang mình ở khá hài lòng rồi. Vắng người, có đất trồng dược, có bếp nấu riêng, có phòng ở, còn thừa rất nhiều phòng dùng để dược và phòng luyện đan.


Ban đêm buông xuống cô đến phòng phu nhân điêu ngoa trộm một ít tiền rồi té thôi. Ngoài đường lúc này thật tấp lạp, đông vui, cô chùm áo kín đầu rồi đi xuống khu chợ đen, khu chợ buôn bán nô lệ, đi hết một lượt, cô chợt nhìn thấy một cô bé tầm tuổi mười bốn, mười năm, đôi mắt màu lục lam bảo ngọc tuyệt đẹp, người dị tộc. Cô bước đến trước mặt cô bé hỏi cô một cáu:" muốn sống hay muốn chết ". Cô bé im lặng rồi thốt lên:" ta muốn sống, ta muốn trả thù, hãy giúp ta, ta sẽ theo ngươi, ngươi sẽ là chủ nhân của ta "


Lâm Huyền gọi chủ quán rồi mua lại cô bé. Tháo xiềng xích trên tay cô, trao cho cô giấy bán thân, dẫn cô theo dạo một vòng. Lần này Lâm Huỳen lại nhắm trúng vào một thanh niên đôi mắt màu tro tàn, nhìn rất hung dữ. Cô tiến lên gần tới trước mặt hắn. Thốt lên một câu:" Ngươi có muốn báo thù không. Theo ta, ngươi sẽ đạt được điều đó."Hắn nhìn cô rồi hung dữ, lừ mắt, gầm gừ. Khi cô đưa hắn nhìn một viên đan dược để biểu thị cho hắn biết nàng là một dược sĩ. Mắt hắn lóe sáng, đồng ý theo nàng. Vì hắn là bán yêu rất cần đan dược để duy trì hình dạng và sức mạnh. Như cũ nàng giao dịch với chủ nô lệ, nàng đưa hai người đi, về nhà nàng kẻu hai người đi tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại đây nói chuyện với cô.


Một lúc sau một đôi nam thanh nữ tú xuất hiện trước mắt nàng, nàng cũng rất ngạc nhiên khi thấy diện mạo sáng sủa của họ. Nàng bắt đầu hỏi tên từng người, họ đều có bí mật uân khúc riêng. Nàng đành tự gọi họ là Ngọc Lam và Dạ Khôi. Xem ra mắt nhìn người của cô rất tốt, hai người họ đều có võ rất tiện cho nàng, nàng phân phó xong công việc và kêu họ về phòng còn nàng thì ngồi thiền và thử luyện công xem vì nhà ngoại nàng đều là người có thiên phú về võ thuật mà. Nàng bắt đầu đưa luông hơi thở đi hết khắp cơ thể. Một cảm giác khác lạ, chạy trong cơ thể cô rồi cô cảm thấy gân cốt dãn ra rất đau. Bừng tỉnh thì trời đã sáng, người cô ướt đẫm mồ hôi. Cô gọi Ngọc Lam chuẩn bị nước cho mình và đi tắm rửa.


Vừa ăn bữa điểm tâm xong thì ngoài cửa vang lên một giọng nói thánh thót quen thuộc. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Muốn yên ổn sống qua ngày cũng khổ nữa mà.

Hết chương 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro