Chương 4: Cuộc hẹn đêm trăng rằm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ kế cùng hai đứa em của Lâm Huyền xông vào cùng một đoàn người tay cầm gậy gộc, Hàn Thị độc mồm độc miệng nói ra những điều cay nghiệt: Nha đầu mẹ mất, cha không thương nên biến mất đi mới phải, chủ vị đích mẫu đã thuộc về tao, nhưng mày, mày đã ngáng đường Muội Ca, đáng nhẽ ra ngôi vị trưởng nữ nên thuộc về nó. Người đâu: Lôi con nha đầu đó ra đánh trượng cho ta.


Muội Ca đứng đó không nói gì, khuân mặt đẹp đẽ nhưng lòng dạ độc ác không tả được. Lâm Huyền, nàng hét lên: Ta là trường nữ, ai dám xông vào bắt ta, thì đừng trách ta không khách khí, khí thế của nàng tỏa ra khiến đám gia nhân khiếp sợ, lời nói uy mãnh, khí thế vương giả cùng khuân mặt yêu nghiệt lạnh băng tỏa ra khiến cả đám Hàn Thị ngạc nhiên cùng kinh hãi. Hàn Thị ngỡ ngàng nghĩ, chả nhẽ nó chết đi sống lại nên khí thế mạnh miệng vậy thôi. Bà ta vẫn hét lớn với đám người hầu: Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không lên bắt người đánh cho ta.


Đám người hầu đồng loạt xông lên, chỉ thấy cô vung lên một thiư bột màu trắng bay trong không khí, chưa chạm được vào tới người cô cả đám đã lăn ra xùi bọt mép, mắt trợn ngược kêu la, Hàn Thị cùng hai tỷ muội kia mặt nghệt ra không nói được gì chỉ biêt hét ầm lên: Giết người rồi, người đâu, lão gia, giết người rồi.


Nàng không biến sắc, phất tay áo phân phó cho Dạ Khôi xử lý đám người kia. Nàng đóng cửa rồi nói vọng ra: Ngọc Lam, Dạ Khôi ta cần luyện đan, bất kể ai đến làm phiền ta đều không tiếp, nhớ kĩ không được làm phiền ta. Không hậu quả đừng trách ta. Hai người nhớ kĩ đấy. Chỉ nghe thấy hai tiếng đồng thanh: Vâng thưa chủ tử, hai người đứng trước cửa để canh giữ. Huyền Lâm biết hôm nay là ngày rằm nên nàng đã cố hết sức luyện đan dược cho vị công tử kia vì tờ giao ước nàng không thể không làm. Nàng ngồi trước lò đan dược mà hôm đi chợ đen nàng đã mua được, cơ duyên cũng thật kì lạ, nàng bị một luồng khí kéo lại và khi nhìn thì đã thấy lò luyện đan trên tay. Nó cũng rẻ nên nàng cũng không để ý, không ngờ hnay lại phải dùng tới nó thật. Mồ hôi trên trán bắt đầu rịn ra, nàng không dám ngưng tay vì nhiệt độ cần chuẩn xác, chỉ nghe thấy đùng một tiếng, khói bay mù mịt, một viên đan dược vàng óng bay ra. Nàng hét ầm lên, ta thành công rồi. Thành công lần đầu tiên luôn, ta thật là giỏi. Mở cửa bước ra thì nàng thấy trước mặt nàng là người phụ thân đáng kính đang nhìn nàng bằng ánh mắt ăn tươi nuốt sống nàng, nàng vẫy tay cho Lam Ngọc hỏi chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy Lam Ngọc nói họ chờ chủ tử từ sáng tới giờ. Ta và Dạ đã ngăn họ ở ngoài đấy. Lâm Huyền hắng giọng nói to: Không biết phụ thân đại nhán cùng các vị trưởng lão tới đây tìm ta là có việc gì vậy, đôi mắt sáng lẹm, liếc nhìn từng con người bên dưới cao cao tại thượng khí thế bức người. Lâm Hải Giang tức giận quát lớn, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám ăn nói xấc sược trước mặt các vị trưởng lão của Lâm Gia ta như thế hả. Mau lết cái thân bẩn thỉu của ngươi ra đây gặp ta. Lâm Huyền cười lớn, đồng thời cũng tuyên bố thẳng: Ngươi nghĩ ngươi là ai, cha ta, ngươi nuôi ta được ngày nào chưa, chưa hề, ngươi dạy ta được gì, ngươi chả dạy ta được gì, ngoài vất ta ở nơi này tự sinh tự diệt, còn để cho mẹ con Hàn Thị bắt nạt ta, đánh mắng ta như một con chó, khi ta từ cõi chết trở về ngươi không hỏi ta đã xảy ra chuyện gì mà đã lăng mạ ta. Xin hỏi các vị trưởng lão ở đây Lâm Hải Giang ông ta có đáng làm cha ta, để ta phải kính trọng hay không.


Không ai dám nói gì, bỗng lão đầu già nhất trong đám các lão nhà họ Lám đứng ra nói vài câu rồi giải tán, để nàng và Lâm Hải Giang đứng đó nhìn nhau tóe lửa, hạn thù đan xem trong mắt hai người, Lâm lão gia nói trong bất lực, sau này ngươi sẽ hiểu vì sao ta lại ghét và hận ngươi tới vậy, phất tay bỏ đi. Hàn thị và hai tỷ muội kia vò khăn tay rồi õng ẹo theo sau thêm nếm vào. Nhưng Lâm lão gia đã quát họ cút hết về phòng đi. Ta muốn được yên tĩnh.


Nàng thở phảo nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đi hết rồi. Ngọc Lam em chuẩn bị nước nóng cho ta. Ta cần thay y phục và tắm rửa, ta cần tiếp một vị khách khác trong đêm nay. Haiz hắn như ác quỷ vậy, em biểt không khí thế của hắn, hơi thở lạnh như băng ý. Hắn thật khó gần mà. Aizz số tôi khổ quá mà! Nàng vươn vai rồi lết thân đi đến phòng tắm. Nàng không hề biết cuộc hội thoại của nàng đã bị ai đó nghe thấy hết. Đêm nay trăng thật sáng, cây hoa đào rơi xuống những đóa hoa xinh đẹp, nàng đứng dưới gốc cây ngước lên nhìn, một tà áo trắng bay trong gió hòa quyện mùi hoa đào thơm nức, hoa đào bay phấp phới, một thanh niên đẹp tựa tiên thiên, không yêu tinh mới đúng, nàng ngây ngốc ngước nhìn. Hôm nay chính là ngày hẹn của nàng và vị công tử bí ẩn kia. Đêm hôm nay là ngày mười lăm trăng tròn và là ngày định mệnh giữa hai con người tưởng như xa lạ mà ngỡ sau này sẽ không rời xa nhau.


Hết chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro