Chương 5: Vị hôn thê!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng nhìn người trước mắt thốt lên một cách không tự chủ: Ngươi thật đẹp! Biết mình lỡ miệng! Nàng liền không nói gì nữa, tiến hành trị liệu cho vị công tử lạ mặt kia.


Nàng mở miệng: Ta là Lâm Huyền, ngươi tên gì?


Hắn mở miệng: Chỉ một câu duy nhất: Đào Yêu Vương.


Nàng hỏi tình trạng hiện tại của ngươi sau khi ta xem sơ qua thì nó không ỏin tý nào, tuy ta đã giảm bớt đau đớn cho ngươi. Nhưng xem ra người hại ngươi muốn ngươi chết không toàn thây mà. Thật độc ác, nàng đưa viên thuốc cho hắn uống rồi bắt đầu châm cứu giải độc, cũng thật kì lạ, bộ châm này là cô lấy ở trong hồi môn của mẹ nàng để lại cho nàng mà có. Nàng không biết xuất xứ của nó. Sau khi nàng thi triển châm thì trong người hắn bốc ra một làn khói trắng đục, cùng ít máu độc được ép ra.


Sau mấy tiếng châm cứu thì cuối cùng độc đã giải được hai phần ba rồi. Còn phần cuối lại phải đợi tới kỳ tiếp theo vậy. Trời bắt đầu dần sáng lộ ra ánh mặt trời. Hai người, hai suy nghĩ khác nhau, trầm tư suy tính thì đột nhiên Ngọc Lam xông vào hốt hoảng nói. Chủ tử, lão gia cho mời người qua. Nàng quay qua nói: Vương, hôm nay đến đây thôi, lần sau ta trị nốt cho ngươi nhé, ta gọi ngươi như thế đươkc chứ "Vương". Nàng cười một nụ cười ngọt ngào và thật lòng vì nàng nghĩ người này cũng giống như mình, cô đơn và đơn độc, nàng quay người rời đi để lại cho vị chủ tử kia một ánh nhìn khác về nàng, chàng nhéch mép cười, thị vệ hai bên, nhìn nhau dụi mắt, rồi lại nhìn vị chủ tử kia đang cười, hai thị vệ kia ôm nhau mà khóc mếu thốt lên: Chủ mẫu xuất hiện rồi. Hắn lườm một cái rồi kêu: Đi


Quay lại vụ lão gia gọi Lâm Huyền đến đại sảnh: Vừa bước vào đập vào mắt nàng là một vị công tử sáng sủa, cùng hai vị Hầu gia. Nàng mở miệng: "Không biết phụ thân cho gọi ta qua đây là có việc gì." Lâm lão gia nở miệng nói: Đây là Hầu gia và công tử Hầu Cận. Mau tới đây bái kiến đi. Nàng ngạo nghễ bước tới hành lễ, cúi đầu chào hai vị Hầu gia kia. Khi quay sang bên vị Hầu Cận công tử kia thì chỉ thấy ánh mắt không được thiện cảm cho lắm. Vừa ngồi xuống ghế, Hầu lão gia đã nói luôn: Lâm tiểu thư thật ngại quá, khi ta còn trẻ đã cùng ông ngoại cô hứa hôn cô với con trai đầu của ta là Hầu Cận đây. Nhưng Lâm tiểu thử tiếng xấu đồn xa, lại lang chạ bên ngoài như thế, ta tới đây hôm nay là để xin được hủy hôn với Lâm tiểu thư. Lâm Huyền thấy họ lịch sự nên đã đồng ý hủy hôn. Hai bên giao ra ngọc bội, hủy hôn trong yên bình. Nhưng không, Muội Ca sau khi thấy nàng hủy hôn xong liền đứng dậy tuyên bố với mọi người, từ giờ trở đi cô mới là vị hôn thê của Hầu Cận ca ca. Nàng cười khẩy, phất tay áo bước đi. Mặc kệ cho cả nhà hai bên đang chúc mừng. Qua bao nhiêu chuyện nàng cũng hiểu ra, không ai tốt bằng nươmg và người thân của nương, người đã từng yêu thương nương của nàng chính là ông ngoại nàng vì mẹ nàng là cô con gái duy nhất của nhà họ Trịnh. Nàng bước tới cửa chính nhà họ Lâm, nhìn tấm biển rát vàng, chữ viết trên tấm biển là do mẹ viết, được chính hoàng thượcng ngự ban. Vinh quang của nhà họ Lâm là đánh đổi bằng sự nước mắt và máu thịt của mẹ nàng, nàng nhất định sẽ khiến họ phải trả giá bằng mọi thứ.


Trước mắt nàng cần một chỗ dựa an toàn và một đội quân ngầm của chính mình, xong xuôi nàng mơi có thể chiến đấu với họ được, trước hết nàng cần nâng cao thực lực đã.


Nàng gọi Ngọc Lam và Dạ đi dạo đã. Ở thế giới này cũng được nửa tháng rồi, chỉ có họ là thật lòng với nàng thôi. Đi trên đường ai cũng nhìn nàng, ngoại hình nổi bật, cùng tỳ nữ thanh tú. Nàng rất tò mò với mọi thứ ở đây. Tuy lạc hậu nhưng cũng rất thú vị, nàng thích thú chạy hết sạp này đến sạp khác. Không may va phải một vị cô nương trông rất đẹp, nàng vội xin lỗi, nhưng nhìn cô nương này trông rất quen nha. Cô nương đó không ai khác chính là em họ của cô, Trịnh Loan Nhi, cô không nhận ra được vì cô luôn thu mình lại mà. Hai người nhìn nhau một lúc rồi ngượng ngùng xin lỗi nhau. Hai người đi ngược lối nhau, nàng cảm thán, cô nương kia thật xinh đẹp và dịu dàng. Cô đi tiếp một đoạn thì thấy một quán ăn không được đông khách cho lắm, chủ quán đi ra đi vào nhìn rất sốt ruột, cô bước vào và đặt luôn vấn đề với lão chủ quán. Cô gia giá 2 vạn bạc để mua lại quán này, chủ quán chấp nhận luôn vì đang cần tiền cứu nương tử vì bệnh nặng chữa mãi không khỏi. Giấy tờ qua lại xong lão vội vàng đem tiền đi đặt cọc thuốc, nàng cũng hơi bất ngờ, túm lấy lão hỏi cho rõ, lão nói nương tử của hắn nằm giường đã lâu mà chưa dậy được thuốc thang bao nhiêu cũng không đỡ được.


Nàng nói luôn, ta biết chút ít y thuật có thể cho ta xem qua không. Lão nhìn nàng nghi hoặc rồi đồng ý dẫn vêc nhà lão, bước vào căn phòng sực mùi thuốc bắc nồng nàn. Nàng mở tung cửa sổ ra cho bớt nồng, lão vội ngăn nàng lại nói là do đại phi yêu cầu. Nàng tiến lên, nhòn người nằm trên giường xanh xao nhợt nhạt do thiếu ánh nắng, nàng thi triển vài châm, người phụ nữ nôn ra một chút máu đen. Một lúc sau nhìn hồng hào hẳn lên trông có sức sống hẳn lên.


Lão nhìn thấy nương tử có khởi sắc, vội vàng dập đầu tạ ơn nàng, nói sẽ làm trâu làm ngựa cho nàng nếu nàng chữa khỏi cho nương tử lão. Lão nói cứ gọi là Hồng lão, nàng cũng bảo ông về làm chưởng quầy cho nàng, nàng sẽ đưa đơn thực phẩm để lão kiếm người nấu.


Nàng kêu mở hết cửa sổ ra cho căn phòng thoáng khí và không cần uống thuốc nữa, chỉ cần tẩm bổ ăn uông là sẽ khỏe lại thôi. Nàng bước ra ngoài sau khi phân phó xong xuôi mọi việc, vừa bước ra cửa, đi dạo một tý lại va vào một ông lão tóc trắng, râu trắng. Nàng vội vàng đỡ lão dậy, ông lão nhìn nàng một lượt rồi nói nàng làm đồ đệ của lão được không. Nàng chỉ nghĩ lão già này chắc hồ đồ mất rồi, mặc kệ lão rồi bước đi. Mặc cho lão kêu gào đằng sau..


Hết chương 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro