Chap 18: Chuyển nhà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết Minh mở cửa ra. Mặc dù trước mặt cô là Như Nguyệt, con bé đang vẫy tay chào, có vẻ rất vui vẻ, nhưng trái ngược hoàn toàn, cô vẫn điểm nhiên hỏi: "Hửm? Như Nguyệt, muộn rồi cậu còn đến đây chi vậy"

Cùng lúc đó, mẹ cô đi ra: "Ah... Như Nguyệt đến rồi à? Vào đi cháu."

Như Nguyệt cười: "Vâng! "

Tuyết Minh im lặng, đang load... : "Đừng ns cậu chuyển đến đây nhá! "

"Ờ! K vui sao?"_ Như Nguyệt quay sang cười: "Cậu xách hộ tớ chỗ hành lí còn lại nhá."_ Ns rồi con nhỏ xách cái vali cong đít chạy vào.

Tuyết Minh nhìn hai cái balo nằm chềnh ềnh trước cửa: Moá!!!nó mang cả cái phòng của nó đi chắc.

Vừa bước vào trong phòng khách. Mẹ cô quay sang cười lườm: "Sao? Vui quá còn gì. Bạn thân sang ở cùng, k phải là 1 điều bất ngờ sao? "

"Vâng bất ngờ thiệt, nhưng mệt wá! "_ Tuyết Minh vừa ns vừa khệ nệ mang hai cái balo to vào.

Sau một vài cuộc ns chuyện. Và Tuyết Minh - con bé khốn khổ đó lại phải mang hai cái ba lo kia leo vào chục bậc thang.

Như Nguyệt thấy thế, bắt đầu cười gian: "Nặng k? Cần con bạn này xách hộ k? "

Tuyết Minh éo để ý đến cái kiểu cười kia, cô quá mệt rồi. Cô quăng chỗm bạn kia hai cái balo nặng bome kia. Như Nguyệt đưa cái vali kia: "Vậy xách hộ cái này nha."

Tuyết Minh nhận vali và... Chết cha, mk bị nó lừa rồi. Cái vali này còn nặng hơn hai cái ba văn lô kia nữa. Nhưng muộn rồi, giờ cô muốn đổi lại cũng k được.

Sau một hồi chật vật, cuối cùng cô cx mang được cái vali lên phòng.

"Ê, Như Nguyệt cậu mang cái gì trong đây là nặng vại? "

Như Nguyệt liền mở nó ra cho Tuyết Minh xem. Éo, trong đấy chắc phải đến mấy cây súng vs chục vỉ đạn. Đã thế còn có cả dao găm nữa.

"Cái gì tròn tròn nhỏ nhỏ đây. "_ Tuyết Minh cầm vậy thể lạ dơ lên.

Như Nguyệt thản nhiên ns:"À bom đấy!"

Tuyết Minh giật mk vội vàng đặt xuống: "Cậu mang mấy cái này đến đây làm gì."

"Chơi thôi! "

Á đù. Có đứa con gái nào chơi mấy thứ nguy hiểm này k? Dù thế nào thì đồ của cậu ấy vẫn nên tôn trọng một chút. Tuyết Minh đưa Như Nguyệt đến nhà kho chứa vũ khí.

Vừa mở cửa phòng ra mắt con nhỏ sáng lên:"Oa!!! Sao nhà cậu nhiều đồ dữ vậy. Đúng là thiên đường"

Tuyết Minh nheo mày, cái sở thích kì dị của con bạn có lẽ cả đời cô cx k tài nào hiểu nổi. Vừa chuyển đến đây, thì phát hiện cái nhà kho chứa đầy thứ nguy hiểm này, cô cx ngạc nhiên lắm chứ. Nhưng éo biết vứt nó đi đâu. Thôi thì kệ nó vậy.

Màn đêm buông xuống, trăng chiếu rọi cửa sổ, những vì sao lấp lánh trên bầu trời, trời đang dần chuyển lạnh, mùa thu sắp đi rồi.

Hai đứa kia cũng đang chuẩn bị lên giường, Tuyết Minh đang sắp xếp tủ quần áo thì Như Nguyệt ôm gối nhảy bổ sang giường Minh.

"Cậu làm cái gì vậy? "_ Minh lườm.

"Lạ nhà. K ngủ được."_Nguyệt toe toét cười.

Cái gì mà k ngủ được chứ? Cái lí do rõ là củ chuối. Nhưng thôi kệ, có đứa ngủ cùng cx tốt.

Tuyết Minh tắt điện: "Được rồi, ngủ đi. Mai còn đi hok."

Vừa dứt lời Như Nguyệt phản ứng dữ dội:" Ah.... Tớ k thích đi học."

Tuyết Minh cười trừ: "Đúng rồi ha, đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Nhưng cậu có trốn tránh được mãi k? "

"Đúng rồi, tớ sẽ vờ ốm. Úi, mk thông minh quá!!!"

Một tiếng cười ghê rơn phát ra từ trong căn phòng tối khiến ai đó nổi hết da gà.

Đúng như vậy, sáng hôm sau, Tuyết Minh gọi thế nào nó cx k chịu dậy

"Tuyết Minh à, bạn cậu ốm rồi!"_ Như Nguyệt làm đủ mọi cách để Tuyết Minh k lôi được cái chăn ra khỏi người cô.

Bất chợt, Như Nguyệt vùng dậy, cái chăn trên người cô rơi xuống và Tuyết Minh cx... Rơi theo. Cô hớn hở: "Đúng rồi ha, hôm nay làm moé gì có tiết Hoá chứ!"

Thế là con nhỏ lại vui vẻ sách cặp đến trường, đến nỗi Tuyết Minh chạy k kịp. (Au *cười thầm*: Chân ngắn còn bày đặt!!! Một cái dép phi tới... Tuyết Minh *nhặt dép*: Chị vẫn nghe được đấy)

Tuyết Minh đặt cặp xuống bàn, đồng thời ngồi xuống, cô liếc mắt sang Gia Bảo, thấy cậu ta đang nhìn mk nở cái nụ cười kì dị, cô linh cảm có chuyện chẳng lành à nha. Cô vội vàng đứng lên, sờ tay vào đít quần. Mặt cô bỗng tối sầm lại. Cô quay sang Gia Bảo, nó đã chạy được quãng khá xa rồi: "THẰNG KIA, ĐỨNG LẠI!!!"

Gia Bảo lè lưỡi chọc tức: "Còn lâu! Lêu lêu!!! Ngu gì đứng lại"_rồi cậu cắp đít chạy đi.

Tuyết Minh tức giận đuổi theo. Thì ra cái bã kẹo cao su mà thằng nhóc này ăn xong dính mẹ trên ghế Tuyết Minh thế là...

Như Nguyệt đưa mắt nhìn bọn nó chơi trò mèo đuổi chuột vui ghê, cô chẳng còn tâm trạng nào mà nghĩ đến nữa. Hix!!!

Tuyết Minh tức tối quay lại bàn: Vào lớp mày sẽ biết tay bà.

Nhưng khổ nỗi Gia Bảo vào lớp, thì cô giáo cx vào. Mà cô giáo này được mệnh danh là bà la sát. Vậy nên, cô éo làm gì được thằng nhóc này đành cắn răng chịu đựng.

10' kiểm tra miệng, cơ hội trả thù của cô là đây. Cô nhéo Gia Bảo một phát, cậu ta dơ tay định đánh giả thì bị cô giáo phát hiện: "Gia Bảo? tốt lắm! Em lên trả lời bài cũ đi! "

Gia Bảo lủi thủi đi lên, ở dưới Tuyết Minh cười thầm. Nhưng ai ngờ nó lên trả lời vanh vách. Đã thế lúc xuống còn ném cho cô cái nụ cười gợi đòn. Thiệt là muốn cho cậu ta vài cái đấm quá đi mà!!!

Cứ đến giờ ra chơi là cậu ta lại cắp đít chạy xa, giờ vào lớp là cậu ta đi cùng cô giáo vào. Ah... Cô k có cách nào ra tay được, chân thì ngắn, sức thì k bền, còn bày đặt đuổi người ta, thì cô thà trong lớp đi tìm giấc mơ ngày hôm nao cho nó khoẻ. Đuổi chi cho mất công. Thế là cả buổi sáng trôi qua trong cái cảnh ngộ hơi hơi "yên bình" chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro