Chap 2: Những kẻ xấu số (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Kít” 

Tự dưng hắn phanh lại làm cho tôi va cả cái mặt xinh đẹp vào lưng hắn, ê mặt chết đi được. Thật là bực bội nhưng tôi vẫn phải cố gắng tỏ ra dịu dàng 

-Sao vậy anh? 

-Em ơi….. dốc cao quá….. xuống xe….. dắt bộ đi em! 

Hừ! Đúng là cái đồ công tử bột, nhìn hắn vừa thở vừa nói mà thôi thấy hả dạ mấy phần. Nhưng kế hoạch của tôi vẫn còn dài mà 

-Trời nắng như vậy mà dắt bộ! Về nhà chắc là em đen thui quá. Thôi sắp đến nơi rồi, rang chút đi anh, nha! Nha! 

Tôi nắm lấy tay hắn nũng nịu, vậy là hắn gật đầu cái rụp. “Há há, cho mi chết nhá cái đồ dại gái!!!” 

Hì hục được nửa tiếng thì tôi với hắn đến nơi. Chưa thấy ai như hắn đi có chút xíu mà miệng cứ hỏi “Tới chưa em? Tới chưa vậy?” Thật là điếc cả tai, cho chừa cái tội yếu mà đòi ra gió. Sau bữa nay tôi cho hắn về khóc mới mẹ luôn!! 

-Em dẫn anh tới chổ nào đây? 

-Thì anh kêu đi ăn mà! 

-Nhưng mà anh tưởng em nói nhà hàng Bieu-run gì mà! 

-Thì Bieu-run thêm dấu là Biếu-run mà Biếu-run là Bún riêu ấy! Bộ anh không biết hả? 

Nghe tôi “dịch” ra mà mặt hắn như phát khóc, mặc kệ, tôi bước vào bàn ngồi, hắn bước theo sau. Tôi dùng “nội công thâm hậu” của mình hét to 

-CHO CON 2 TÔ BÚN NHA DÌ!! 

-Thôi em ăn đi! Anh không đói! 

-Em biết rồi! 

-Biết rồi sao em lại gọi 2 tô? Nói dì ấy bớt lại đi! 

-Ế bậy! Ăn 2 tô mới lót dạ được. Hì hì 

Hắn há hốc mồm khi nghe tôi nói. Tôi biết thế nào cũng vậy mà cho nên tôi tỉnh bơ, ngồi ăn như hắn ta không tồn tại. Mặc kệ cho hắn đang xấu hổ cúi mặt xuống đất, bụng đói thèm thuồng, tôi vẫn ăn ngon lành. Vậy mới cho hắn chừa cái thói công tử 

Ăn uống no nê xong, tôi lại tiếp tục kế hoạch của mình, giả vờ gấp cái bàn một phát. Thế là tô bún trên bàn ụp thẳng vao người hắn. Hắn nhìn tôi trân trối, vậy đấy, tôi mắc cười muốn chết mà vẫn phải nhịn, làm bộ nhào tới xít xoa rồi lấy giấy chùi cho hắn. 

-Em… em xin lỗi! Em không cố ý! Hic, hic 

Tôi làm ra vẻ hối hận như sắp khóc mà trong lòng thì đang hả hê không chịu được. Hắn ta cứ tưởng thật liền luôn miệng an ủi 

-Anh không sao! Không sao đâu! Em đừng lo! 

“Hờ! Ngu hay sao mà tôi lo cho anh! Óc bã đậu như anh thì còn lâu mới biết tôi đóng kịch, há há” 

Thầm cười mãn nguyện, tôi đứng nhìn hắn móc túi thanh toán, tiền thức ăn và cả tiền…. tô vỡ. Tôi cá là bây giờ có bị 10 người nhào vào cù thì hắn ta cũng không cười nổi đâu. Hehe! 

-Bây giờ đi đâu hả em? 

Vừa dắt chiếc xe đạp, hắn ta vừa hỏi tôi. Thật ra thì bây giờ tôi cũng chán rồi, tôi lại nhớ mama yêu quý của tôi! Vậy nên phải tìm cách về thôi!! 

-Vậy bây giờ mình đi khu vui chơi đi anh! 

-Ờ! 

Hắn ta trả lời tôi một cách uể oải, chắc là nhịn đói từ trưa đến giờ để chở tôi đi ăn đây mà! Như chứng minh lời tôi nói, ngay lập tức bụng hắn kêu réo liên hồi! Hì hì! Bây giờ thì tôi cho hắn ta đạp vài vòng nữa xem như tập thể dục tăng cơ. Mùi nước hoa đắc tiền trên áo hắn trước đó không còn nữa, bây giờ thay vào là mùi mắm tôm “thơm phức”. Kì này cho hắn về mama hắn nhận không ra luôn!! 

Hắn (lại) hì hục đạp lên dốc, tôi (lại) hì hục tạo ma sát. Không ngờ nhìn hắn ta như vậy mà thể lực cũng tốt gớm 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro