Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng trong một phút chốc bỗng trở nên lúng túng. Chứng kiến nét mặt cả kinh tột độ của Edward, Khánh Vũ biết từ miệng hắn ta sẽ không thể thốt lên lời nào đẹp đẽ.

"Vincent...nhớ cẩn thận một chút, cách đây mười mấy tiếng đồng hồ cậu vừa kết thúc một ca phẫu thuật chấn thương."

Mấy phút trước là Tường Vi trêu hai người đàn ông này, vậy mà hiện tại tình thế thay đổi, cô và Khánh Vũ bị Edward đem ra làm trò tiêu khiển cho anh ta. Da mặt Tường Vi tương đối mỏng, chẳng mấy chốc vệt màu đỏ đã lan ra toàn bộ khuôn mặt, cơ hồ cảm giác da ở khắp cơ thể cũng theo tình huống này mà nóng đỏ lên. Vậy nên, để cứu vớt bản thân, cô bắt đầu giãy giụa.

Khánh Vũ không những không buông ra mà còn xiết tay ôm cô chặt hơn. Liếc mắt cảnh cáo ai kia, từ miệng anh phun ra đúng hai chữ ngắn ngủi nhưng đặc biệt có trọng lượng: "Biến ngay."

Gã đàn ông vẫn còn chưa xem đủ kịch hay, bĩu môi miễn cưỡng cầm điện thoại đủng đỉnh đi ra ngoài. Được vài bước lại hắc ám quay lại, mắt hấp háy như phát hiện điều gì thú vị.

"Trong tình huống này, tốt nhất cậu nên để cô ấy chủ động." Edward nhìn hành động giãy giụa yếu ớt của Tường Vi, đầu óc không mấy trong sáng liền nghĩ bậy bạ. "Đúng rồi em gái, quyến rũ anh ta bằng cách đấy là tuyệt vời nhất."

"Cút!" Khánh Vũ cầm cốc nước bên cạnh, có một mãnh liệt muốn ném thẳng vào mặt hắn ta. Ngay lập tức, cửa phòng khép kín lại, tuy nhiên tiếng cười thô thiển vẫn ít nhiều lọt vào trong.

Một lát sau, Khánh Vũ di chuyển tầm mắt, nhìn Tường Vi vùi toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn trong lồng ngực mình. Cái đầu nhỏ lúc ấy mới chịu ngước lên, đối diện với ánh mắt trầm tư của anh.

"Tường Vi..." Khánh Vũ đột nhiên nói. "Em cần phải rèn luyện nhiều hơn, vì em còn phải nghe cậu ta trêu chọc đến cuối cuộc đời."

Tường Vi ngây người, sau một lúc mới hiểu được thâm ý của anh. Bỗng nhớ đến câu nói ban nãy trước khi Edward bỏ đi, Tường Vi nóng bừng mặt vùng đứng dậy. Trong lúc hấp tấp vội vã, không biết tay chân cô đụng vào đâu mà khiến anh nhíu chặt lông mày. Thấy vậy, Tường Vi vội vã nằm bất động tại chỗ cũ.

"Anh đau lắm không, hay là em gọi bác sĩ nhé?"

"Không cần, một lúc sau là bình thường trở lại."

Khánh Vũ vòng tay vây hãm cả người cô lại, đến mức này rồi Tường Vi cũng phải chịu thua, không dám ở trên người anh cử động mạnh. Một lúc sau, anh đột nhiên mở mắt sau khoảng thời gian ngắn trầm tư, quan sát cô chằm chằm.

"Sao em lại thích lẩn tránh tôi?" Từ lúc cô bước vào đây, biểu hiện muốn tạo khoảng cách với anh đã quá rõ ràng. Kể cả khi anh muốn ôm lấy cô, trong khoảng thời gian chưa đầy 20 phút cô đã cố gắng phản kháng đến ba lần. Tâm tình Khánh Vũ vì những hành động cự tuyệt nhỏ bé này mà hiển nhiên không vui.

Tường Vi chớp mắt một cái rồi vội vã cúi đầu, ngón tay rảnh rỗi tiếp tục nghịch ngợm khuy áo trên người anh. Bất đắc dĩ, Khánh Vũ đành phải lấy ngón tay trỏ nâng cằm cô đối diện với mình.

"Là em ghét tôi hay là em sợ tôi?" Đôi mắt màu hổ phách ánh lên tia giận dữ nói lên hết vế đằng sau. "Hoặc là...cả hai?"

Tường Vi vội vàng cụp mắt xuống, trốn tránh ánh nhìn của anh, cô cứng đầu không chịu trả lời. Tuy nhiên anh cũng có những cách riêng để làm cô nói chuyện.

"Muốn tôi thả em ra không?"

"Có..." Tường Vi trả lời theo phản xạ, còn gật đầu phụ họa theo.

"Chịu mở miệng rồi à?" Khánh Vũ nhếch miệng cười, nhưng lại là nụ cười khinh thường, hiển nhiên là anh tự dành nụ cười đó cho mình. Dù anh có làm bất cứ điều gì, là liều mạng đi cứu cô, là gây thù với kẻ khác chỉ để bảo vệ cho cô, cũng là điên cuồng muốn giữ cô làm người của mình, để anh có thể nâng niu và bảo vệ, không cho bất cứ kẻ nào được chạm tới cô. Vậy nhưng kết cục anh nhận được hoàn toàn là sự lẩn tránh.

Tường Vi cũng nhận ra có gì đó không ổn, thoáng chốc dừng hành động gật đầu hưởng ứng đang diễn ra, đôi mắt to tròn giương lên lại cụp xuống, mang vẻ áy náy khó xử.

"Trả lời tôi đi rồi em được tự do."

Cô ghét anh? Không hề, những việc mà anh làm vì cô đều khiến cô không tìm được một lý do nào để ghét anh.

Hay cô sợ anh? Sự thật là cũng có một chút, cô sợ thái độ lúc nóng lúc lạnh của anh, sợ cả ánh mắt dò xét thâm thúy như nhìn thấu cả tâm tư con người, thậm chí cả câu nói "anh yêu em" trong một đêm kia cũng đủ làm cô kinh sợ, thật giả lẫn lộn khiến cô không thể nhận định được thực hư. Nếu lời anh nói đó là thật lòng, cô sẵn sàng mà dành thời gian để hiểu anh hơn. Nhưng mà ngoài đêm đấy anh nói ra, chưa một lần nào cô được nghe câu "anh yêu em" ấy nữa.

Bầu không khí nặng nề đi rất nhiều, hai người cứ như thi gan với nhau. Kết cục cuối cùng, người chịu thua luôn là Khánh Vũ. Anh thua bởi vì cô nắm được điểm yếu của anh, mà điểm yếu duy nhất của anh lại chính là cô gái ngoan cố này.

"Bỏ đi."

"Anh..."

"Chuyện gì? Giờ em định nói là em yêu tôi à?" Mặc dù ngoài miệng Khánh Vũ nói vậy nhưng trong thâm tâm, ít nhiều anh cũng mong chờ điều đó xảy ra. Anh cũng biết chắc chắn sẽ không tồn tại khả năng đó, nhưng vẫn không tránh được bản thân vẫn mang chút hi vọng biển vông.

Tường Vi nhìn vẻ hờ hững cợt nhả không chút nghiêm túc kia bỗng hết muốn hỏi anh. Phải mất một khoảng thời gian đấy tranh tư tưởng khá lâu, cô mới đủ can đảm để lên tiếng.

"Vì sao... anh liều mạng đưa em ra khỏi rừng, trong khi đó chính bản thân anh còn đang bị thương nghiêm trọng?"

Mục đích cô hỏi anh như vậy chỉ là muốn biết chính xác tình cảm anh đối với cô thuộc loại gì, là yêu hay vì thương hại. Nếu anh nói "tôi thật lòng yêu em" thì có lẽ cô cũng không ngần ngại trả lời anh rằng:"hình như em đã thích anh rồi". Không giống như chuyện Duy Phong và cô, bởi vì mọi người đều ngầm định họ là một đôi nên từ tin đồn mà trở thành một cặp thật sự tự lúc nào, Tường Vi đối với Khánh Vũ là tình cảm thật lòng, việc cô thích anh cũng không có nửa điểm dối trá.

Đáng tiếc, dù hai người đều muốn nói một chữ "yêu" nhưng lại không còn cơ hội để thổ lộ. Trước mặt cô, không rõ Khánh Vũ đã nói dối với lòng mình bao nhiêu lần.

"Tôi đối tốt với em đơn giản chỉ là trách nhiệm của bản thân, em không cần cảm kích cùng suy nghĩ nhiều như vậy."

Bờ vai Tường Vi run lên nhè nhẹ, đôi mắt theo câu nói của anh mà trở nên ẩm ướt. Cuối cùng vẫn chỉ là tự mình đa tình, cô làm sao quên được cô gái tận tay khắc từng nét chữ lên món đồ kim loại được anh cất giữ cần thận trong thư phòng cơ chứ?

Tường Vi vội quay mặt sang một bên, cánh tay chống xuống giường bệnh làm điểm tựa để đứng lên. Tuy nhiên, hành động này là hoàn toàn vô nghĩa nếu anh vẫn không muốn buông cô ra.

Khánh Vũ tinh tường nhận ra giọt nước mắt chưa kịp rơi kia, nhất thời lúng túng không rõ lý do, anh trầm giọng hỏi.

"Cớ gì lại khóc?"

"Anh buông em ra."

Biểu hiện phản kháng cự tuyệt lọt vào mắt anh, hiển nhiên anh sẽ không nghĩ nước mắt cô rơi do đau lòng, tủi thân. Thay vào đó, đây chính là thái độ ấm ức ủy khuất, chán ghét vì bị anh bắt nạt. Khánh Vũ mang theo tức giận cùng tuyệt vọng cuốn vào đáy mắt, bàn tay to lớn đè lên gáy cô, ép cô phải cúi thấp hơn nữa.

Nhìn khuôn mặt Khánh Vũ dần tiến đến gần, tâm tình Tường Vi bỗng trở nên căng thẳng, quên ngay việc bản thân mình đang khóc lóc. Cô nhắm chặt đôi mắt lại, ngón tay nắm chặt vải áo Khánh Vũ.

Tuy nhiên, nụ hôn mỏng manh đáp lại lên trán cô, mang tình yêu của anh cùng sự khiêm nhường.

"Căng thẳng như vậy làm gì? Tôi sẽ không làm gì đi quá giới hạn." Giọng nói Khánh Vũ có vẻ bất mãn rất nhiều. "Trừ khi em đồng ý."

Sau cùng, Khánh Vũ cũng cho cô thoát khỏi kìm kẹp, đôi mắt anh hờ hững nhắm lại. Tường Vi ngây ngẩn lần nữa, lần này là vì vô tình nhìn thấy hình ảnh thanh tịnh của anh. Ánh nắng vàng xuyên qua lớp rèm cửa mỏng manh, chiếu lên gương mặt anh tuấn một màu vàng nhẹ. Dịu dàng, ôn nhu hơn rất nhiều so với lúc anh mở mắt. Cũng tốt, như vậy cô sẽ không phải nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng, thâm sâu của anh, bản thân cũng thấy tốt hơn.

"Nếu em còn ở đây và nhìn tôi bằng ánh nhìn đấy, tôi sẽ không kiêng dè địa điểm mà "ăn" em luôn tại đây đâu, ngay trong phòng bệnh và tại giường bệnh này."

Cơn giận vẫn chưa kịp biến mất, Khánh Vũ dùng luôn giọng điệu lạnh lùng cảnh cáo đuổi cô ra ngoài. Tường Vi thông minh nhanh chóng hiểu được ngụ ý trong lời nói của anh, khuôn mặt tràn đầy nỗi khiếp sợ, lau nước mắt vội vàng bỏ chạy ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro