Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên tôi gặp anh, tôi không bao giờ nghĩ đây là một sự sắp đặt của số phận. Mười lăm năm trước đó, cha anh chưa phải là chủ tịch tập đoàn tài chính & bất động sản lớn nhất miền Bắc, cha tôi cũng chưa leo lên cái ghế lớn trong chính phủ như bây giờ. Họ còn chưa qua lại với nhau...

Chúng tôi gặp nhau, hoàn toàn là thuần khiết...

Mỗi khi ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ, tôi có một cảm giác, những năm tháng đó giống như mây trôi qua. Khi nhìn chúng, ta cho rằng tầng mây to lớn kia trôi thật chậm chạp. Thời gian cũng như vậy, mười lăm năm không phải là ngắn, từng giây, từng phút một chậm rãi trôi đi. Nếu cứ nhìn chằm chằm vào mặt đồng hồ, xem chiếc kim dài nhất lê từng vạch, mười lăm năm phải mất bao lâu?

Chỉ khi qua đi, mới cảm nhận được tất cả nhanh như một cái chớp mắt.

...

Cô bạn thân nhất hiện giờ của tôi – Hạ Vy mỗi lần gọi điện đều hỏi tôi bao giờ mới có thể kết hôn. Cô ấy luôn nhắc nhở tôi rằng, tôi sắp trôi qua cái tuổi hai mươi bảy, rằng nếu tôi còn có ý định về nước sinh sống thì vấn đề lớn nhất là một người phụ nữ ba chục tuổi đầu, lại cầm bằng thạc sỹ ngành luật của Oxford sẽ khó tìm được một người chồng xứng đôi vừa lứa đến đâu. Cô ấy gào thét nói: "Trần Phương Yên, nhất định không thể học tiếp lên tiến sĩ, nếu không ngay cả mấy ông chú đầu hói cũng không dám rước mày".

Cô ấy còn nói: "Phương Yên, thay vì học, hãy chăm chút đến ngoại hình của mày đi. Hãy tập bơi đi, hãy chạy bộ đi. Ôi trời ơi, lẽ ra mày là một mỹ nhân chứ không phải một bà cô gà có thân hình phát tướng và phong cách thời trang cổ hủ như vậy..."

Cuối cùng cô ấy còn nói: "Hãy quen thử một vài người đàn ông đi, không tính đến chuyện nghiêm túc thì cũng phải lấy chút ít kinh nghiệm..."

Sự thực thì, tôi cũng không có ý định học tiếp. Người nhà cũng đã gọi tôi về. Tháng sau tôi sẽ về nước.

Xin thôi việc ở văn phòng luật tư nhân, cho đến lúc đó tôi khá rảnh rỗi. Giảm cân, xem ra cũng là một việc hợp lý và nên làm. Không phải tôi không kiềm chế, mà là từ khi ra nước ngoài, mỗi ngày bận rộn đều ăn đồ ăn nhanh, cân nặng khó lòng mà giảm, giữ ở đầu sáu cũng đã chật vật rồi.

Lúc lên máy bay về nước, tôi nặng 58 kg, về nước được hai tháng, môi trường, thực phẩm thay đổi, tự động giảm thêm 2 kg nữa. Lúc nãy tôi nặng 56 kg, cao 1m63, có thể nói là không quá béo nhưng vẫn mũm mĩm.

Tôi hiện tại không đi làm, cho nên mỗi ngày rảnh rỗi đều chạy bộ, buổi tối thì lái xe vòng vòng xem mấy năm qua trong nước thay đổi, phát triển đến đâu. Cuối tuần thì tìm đến nhà họ hàng thăm nom, quấy quả.

Cuộc sống của tôi có vẻ như một tiểu thư an nhàn, thực tế không biết kéo dài đến bao lâu nữa. Cha tôi nói sau khi ông đi công sự ở nước ngoài về sẽ tính toán, sắp xếp cho tôi một ghế tốt, có thể là trong bộ Tư pháp, cứ như vậy mà leo lên, phía sau hỗ trợ ông cùng họ hàng gia tộc.

So với ông nội tôi, cha tôi trên bước đường công danh quyền lực càng tiến xa hơn một bậc. Tiền của trong nhà ngày một nhiều, nhà đất cũng lắm. Chỉ có điều không khí trong nhà thì không hề ấm cúng, nhất là sau khi ông bà nội lần lượt mất, tôi không hay về nước, cha tôi cũng bận rộn, không thể quan tâm đến khái niệm một gia đình thực sự.

Gia đình thực sự... có lẽ đã sớm không còn...

Trên đời này, dù không có công bằng hoàn hảo, nhưng chí ít vẫn tồn tại quy luật được mất. Thanh danh, sự nghiệp tương lai rộng mở mà tôi có là khát khao của bao nhiêu người. Sẽ có người khát khao cả đời được đi học, chứ chưa nói đến là cầm lấy bằng thạc sĩ của một đại học lớn...

Cho nên, tôi dù không hài lòng với cuộc sống hiện tại thì vẫn có thể chấp nhận nó và sống tiếp...

Ai đó, đã nói với tôi: "Mỗi con người đều có một nỗi đau..."

...

...

Hạ Vy cuối cùng cũng đi du lịch về nước, hôm nay tôi lái xe đi đón gia đình cô ấy ở sân bay. Từ xa, dễ dàng nhận ra hai vợ chồng nhà họ đang tình tứ âu yếm, cùng nhau dắt cặp song sinh một nam một nữ bụ bẫm đẹp như tranh.

Hạ Vy giao con cho chồng, mừng rỡ chạy lại chỗ tôi, theo thói quen thân mật đưa tay lên véo hai má tôi. Miệng cô ấy thốt lên:

-  Trời ơi suýt nữa không nhận ra, đã gầy đi bao nhiêu rồi, cứ tiếp tục phát huy đi! – Nói xong lại nhíu nhíu mày – Nhưng mà má ít thịt đi, véo không còn sướng!

Phía sau, phu quân của cô nàng cũng bật cười. Tôi lấy tay chỉnh gọng kính rồi nhìn anh, cũng cười nói:

-  Dũng, anh xem, Vy cứ suốt ngày nói em đã hai mươi bảy tuổi, phải thế nọ phải thế kia, trong khi chính cô ấy không hề ra dáng một bà mẹ hai mươi bảy tuổi...

Người đàn ông tên Phạm Huy Dũng này là người Hạ Vy sống chết đòi lấy, cho dù gia cảnh hai bên không hề môn đăng hộ đối. Hạ Vy dẫu sao cũng là con nhà khá giả, vừa xinh đẹp đài các vừa có học thức. So với cô, Huy Dũng chỉ có ưu điểm là chân thật, chịu khó. Cũng nhờ sau khi họ lấy nhau, Huy Dũng cũng cố gắng làm ăn học hỏi thêm, cuối cùng cũng lấy được thiện cảm tốt đẹp từ gia đình bên vợ.

Hạ Vy thường tự hào và mãn nguyện nói: "Hạnh phúc đôi khi cũng cần một chút kiên trì...". Chính nhờ sự kiên trì đó, cô ấy đã có một kết thúc tốt đẹp.

Tôi quen Hạ Vy lúc còn ở  Mỹ, chúng tôi học cùng trường, tôi học hệ đại học, cô ấy học cao đẳng. Thứ mà cô ấy khao khát không phải là công danh rạng rỡ hay là cuộc sống vương giả đầy ắp hào quang, mà là một tình yêu đơn thuần trong sáng từ những năm cấp ba với Huy Dũng.

...

...

Sau khi ăn cơm tối ở nhà Hạ Vy, cô ấy một mực níu kéo tôi ở lại cùng cô ấy tâm sự một đêm. Kết quả là Huy Dũng đành bế hai bé con vào bà nội chơi.

Giống như những năm tháng học bên Mỹ, thỉnh thoảng tôi và cô ấy vẫn đến chỗ nhau, ngủ chung trên một chiếc giường, tâm sự hàn huyên nhiều chuyện. Có thể nói, Hạ Vy là người bạn gái thân thiết đầu tiên của tôi. Có lẽ vì cô ấy là người đơn thuần...

Hạ Vy đã nói với tôi rất nhiều chuyện, nhưng những gì cô ấy biết về tôi, vẫn ít hơn rất nhiều so với những gì tôi biết về cô ấy.

Cô ấy biết cha tôi là một cán bộ nhà nước, biết cha mẹ tôi đã chia tay từ lâu, biết tôi là một con nhỏ quái gở thích lao đầu vào học mà quên đi nhiều thứ xung quanh... Thậm chí còn nghĩ rằng, những người có ngoại hình thô mập chân chất như tôi, tâm hồn cũng sẽ đơn giản, hiền lành như vẫn thường thấy.

Cô ấy huyên thuyên đủ thứ chuyện, hình như chung quy vẫn là mấy chuyện hờn giận vu vơ với chồng.  Tôi thì đã lim dim ngủ. Sau cùng cô ấy vỗ nhẹ vào má tôi, nài nỉ nói:

-  Đừng ngủ, Yên Yên. Đến lượt mày nói rồi...

-  Tao không có mấy chuyện giống như thế... Hic, để tao ngủ đi... – Tôi nửa mơ nửa tỉnh nói.

-  Ây da, mày cứ ăn ăn ngủ ngủ thế, lại tròn vo cho xem. Lo mà lấy chồng đi, ông già mày không giục sao? – Giọng cô ấy léo nhéo kinh khủng, khiến tôi không thể nào yên tĩnh mà ngủ.

Cuối cùng tôi thở dài, xoa xoa hai thái dương một hồi, bất đắc dĩ mở mắt. Tôi không mấy hào hứng đáp:

-  Đến lúc đó hãy lo, chắc sẽ xem mặt, tính cách không quá tệ, có trách nhiệm với gia đình là có thể lấy được... – Tôi trả lời cho qua.

-  Mày nên lấy một người yêu mày, phụ nữ nên lấy người yêu mình... – Hạ Vy bày ra bộ dạng am hiểu nói.

Tôi trong lòng lén cười chua chát, bàn tay dưới chăn cũng bất giác nắm chặt lại... Mẹ tôi chẳng phải cũng có suy nghĩ như vậy mà lấy cha tôi, một người rất yêu mình đó sao? Kết cục vẫn không tránh khỏi một bi kịch.

Có những lúc tôi nghĩ, người chồng chính là người đồng hành với mình trên một chặng đường dài của cuộc đời. Yêu hay không yêu không phải là yếu tố quan trọng lắm, quan trọng là có sống được với nhau hay không, có trách nhiệm và chấp nhận được nhau hay không. Tình yêu có thể sớm phai nhạt, thứ gắn kết con người ở lại với nhau, phần nhiều lại là tình nghĩa. Bà ấy đối với cha tôi, đã không có tình yêu lại còn không có tình nghĩa.

-  Yên Yên, sao mày không yêu một ai đi, học nhiều quá, đến tuổi này lại đâm ra ngại à?

-  Ừm, đúng vậy. Đến tuổi này rồi, làm sao có thể như con gái mười tám hai mươi chập chững làm quen, tìm hiểu, tối tối nhắn tin, cuối tuần dành thời gian đi chơi...

-  Nhưng... – Hạ Vy ngừng lại, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói – Mày là con một, papa mày chả sốt ruột lên ấy. Mày định ông ấy đặt đâu thì ngồi đó à?

Thấy tôi yên lặng không đáp, Hạ Vy một hồi sau cũng thở dài ra:

-  Yên Yên, hai bảy năm không rung động vì một người đàn ông nào à?

-  Sao lại không? – Tôi đơn giản nói, cũng không nghĩ nhiều – Hai lần đấy.

-  Thật không? – Hạ Vy vô cùng hào hứng.

-  Một lần năm mười hai tuổi, một lần năm mười lăm tuổi, có tính không?

Hạ Vy không giấu khỏi một chút thất vọng, định xoay người nằm ngủ, song mới được một lát, lại véo nhẹ vào cánh tay tôi nói:

-  Bỏ qua tình yêu gấu bông và đồ chơi năm mười hai tuổi đi, thử kể xem mười lăm tuổi như thế nào? Lúc đó cũng đã trổ mã, chí ít cũng có chút tư vị...

Tôi hơi khép mi mắt, mỉm cười chậm rãi kể. Hạ Vy không biết rằng, ấn tượng năm mười hai tuổi đó cũng rất quan trọng với tôi, hoạ chăng nếu không gặp người con trai năm đó thì ba năm sau đối với người con trai thứ hai cũng sẽ không có ấn tượng gì...

Hoạ chăng, đó là sự trùng lặp ngẫu nhiên, cũng không biết chừng là định sẵn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro