Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Quân chở tôi đến một quán cà phê trên phố cổ. Nhìn vào tên quán, tôi có cảm giác rất quen thuộc. Hắn mở cửa xe cho tôi, mỉm cười nói:
- Còn nhớ không? Trước đây quán này nằm gần trường mình, gần chục năm trước vì muốn mở rộng kinh doanh đã chuyển đến chỗ này...

Vì đã muộn nên quán đã đóng cửa, Hoàng Quân vô cùng tự nhiên đến trước cửa quán họ đập mạnh vào cửa, miệng hét lớn:

- Anh Trung, mở cửa! Em Hoàng Quân đây!

- Cậu làm gì thế? - Tôi tỏ ra ái ngại nói - Nhất thiết phải như thế không? Họ đã đóng cửa rồi...


- Được thôi, giờ này chỉ có thể về nhà riêng của tôi hoặc đi khách sạn... - Hắn nửa đùa nửa thật nói.

Tôi chau mày, hơi lườm hắn một cái, Hoàng Quân bật cười:

- Cậu không có bạn trai hay mới bị đá phải không? Thật hung dữ...

Vừa lúc đó, có người ra mở cửa, tôi nhận ra đó vẫn là chủ quán của mười hai năm trước. Ông ta khuyết mất con mắt phải sau một cuộc thanh trừng trong giới giang hồ. Sau nhiều năm trôi đi, bây giờ ông ta trông càng giản đơn, nhìn không ra bóng dáng của một dân anh chị. Người đàn ông mang vẻ mặt mệt mỏi và ngái ngủ nhìn Hoàng Quân oán trách:

- Mày lại gây ra chuyện gì à?

- Không có, nửa đêm buồn bực muốn đến quấy quả thôi.

Qua ngữ điệu của họ, tôi đoán rằng họ khá thân thiết. Chủ quán kia nhìn qua tôi một lượt tuy nhiên lại không hỏi gì, có thể ông ta cho rằng tôi đang cặp kè với Hoàng Quân như những cô gái khác hắn từng mang đến.

Theo Hoàng Quân vào trong, tôi đưa mắt ngắm cách bài trí trong quán. Dường như không thay đổi nhiều so với trước đây, vẫn là phong cách cổ kính với gam màu trầm chủ đạo.

- Tự lo nhé, anh mày đi ngủ. - Người đàn ông đi thẳng lên lầu.

Đợi tôi ngồi xuống, Hoàng Quân mới nói:

- Đi đêm như vậy, người nhà của cậu không phàn nàn chứ?

- Tôi đâu còn là trẻ nhỏ nữa...

Hắn mỉm cười, lẳng lặng đến bên quầy pha chế. Tôi nhận ra phong thái và cách đổi xử của hắn với tôi hoàn toàn thay đổi so với lúc chưa biết rõ tôi là ai. Xung quanh hắn, có rất nhiều điều khiến người ta tò mò. Hắn thay đổi sau mười hai năm một cách đáng kinh ngạc.

- Này! - Hắn đưa ra trước mặt tôi ly nước chanh tươi - Tôi chỉ biết làm cái này.

Cách mà hắn nói chuyện với tôi, so với quá khứ hình như không mấy khác, hơi cụt lủn, cộc lốc, không giống như ban nãy dùng giọng điệu tán tỉnh, hoa lá nhưng sáo rỗng.

Nước chanh làm dịu đi cảm giác khó chịu của chất cồn trong người, tôi thấy tỉnh táo thông suốt hơn.

Một hồi sau đó, tôi với hắn không đến mức tay bắt mặt mừng nhưng cũng có thể coi là hào hứng nói chuyện. Về chuyện cá nhân cũng nh ư cuộc sống hiện giờ của bản thân, cả hai đều có vẻ không thích đề cập nhiều. Tôi cũng chỉ nói với hắn mình vừa về nước, đang chuẩn bị đi làm. Ngược lại, tôi cũng chỉ biết, Hoàng Quân gần đây có nhiều người giúp đỡ, tự nhiên ăn lên làm ra. Hắn nói hắn kinh doanh rất nhiều lĩnh vực, vì quan hệ, giao thiệp qua lại bắt buộc mà cũng hơi phóng túng. Lúc sau, cả hai ngồi ôn lại mấy chuyện cũ, nhắc đến mấy người bạn học khác nhưng tuyệt nhiên hắn không nhắc gì đến Thục Uyên...

Có một chút khách sáo giữa hai chúng tôi, nhưng đó không phải khoảnh cách gì ghê gớm và đáng sợ như lúc tôi gặp lại người ấy.

Lúc tôi từ WC trở ra, thấy điện thoại trên mặt bàn đang đổ chuông. Hoàng Quân đang nhìn vào màn hình điện thoại của tôi, mắt hắn hơi híp lại. Thái độ của hắn lúc đó hơi lạ, nhưng tôi nhất thời vẫn không nhận ra điều gì đặc biệt.

Vươn tay lấy điện thoại, người tôi lập tức không tự chủ được, hơi run lên khi thấy dãy số điện thoại của anh ấy. Tôi vội bước ra phía ngoài, lúc nhấn phím nghe, trong đầu tôi chỉ có một mảng hỗn loạn.

"Anh đây..." - Giọng anh trầm trầm, phảng phất sự mệt mỏi.

"Tại sao... anh lại gọi... còn vào lúc này?" - Tôi đờ đẫn nói.

Nghe anh thở dài một hơi, bên kia đầu dây có vẻ rất yên ắng... Giọng anh ít nhiều phảng phất sự u ám:

"Anh vừa hoàn thành thủ tục phẫu thuật cho một người bạn, bây giờ mới gọi lại được, xin lỗi em."

"Không sao đâu. Em vừa mới ngủ..." - Tôi nói dối anh, lừa dối chính lòng mình, cố đáp lại anh bằng giọng điệu bình thường nhất có thể.

"Vậy..." - Anh hơi ngưng lại - "Anh không làm phiền em nữa. Ngày mai cha anh muốn mời em đến nhà dùng cơm, em có thể đến chứ?"

"Em nghĩ là..."

Trong lòng phân vân giằng xé, lẽ ra tôi nên thẳng thừng kết thúc chuyện xem mặt với anh, duy trì một mối quan hệ xã giao thông thường mà thôi. Anh đã không còn phải anh của mười lăm năm trước...

Nghĩ lại một chút, tôi lại cảm thấy dù có muốn chấm dứt thì cũng nên đến nhà anh trình bày với cha anh một câu, để ông ấy thấy rằng mình là người lịch sự, phải phép, để ông ấy thoải mái nhận ra chúng tôi không hợp nhau, chỉ nên làm bạn bè. Cha tôi có lẽ vẫn rất cần giữ mối quan hệ tốt với ông ấy.

"Vâng, cho em gửi lời cảm ơn đến cha anh. Ngày mai em sẽ đến..."

"Ngày mai anh đến đón em..."

"Cảm ơn anh" - Tôi khách khí nói - "Em cúp máy đây, tạm biệt."

"Ngủ ngon, tạm biệt em"...

Tôi là người ấn phím kết thúc trước, nhưng chắc hẳn lại là người buông điện thoại xuống sau. Tôi mất hơn một phút ngây người mới lấy lại bình tĩnh, chậm rãi bước vào trong.

Hoàng Quân đang châm một điếu thuốc, ánh lửa bùng sáng, lấp lánh phản chiếu trong đôi mắt đen có phần tăm tối của hắn ta.

- Hoàng Quân, tôi về đây.

- Ừ... - Hắn quay sang phía tôi, vẻ mặt không có gì bất thường nói - Nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu về.

Trên xe, suốt quãng đường đi về, không khí giữa chúng tôi bỗng vô cùng tĩnh lặng. Tôi thì vì đang tập trung nghĩ đến chuyện ban nãy, nhưng đến cả hắn cũng không mở lời bắt chuyện, lẽ nào hắn cũng đang có chuyện cần phải suy tư...

Trưa hôm sau, tôi ăn mặc không quá cầu kì kiểu cách, trang điểm cũng rất nhạt. Nhìn vào gương một lượt, tôi tự thấy bộ dạng của mình vừa đủ ở mức trang nhã cần thiết.

Lúc sáng tôi có nói chuyện với cha, cha tôi chỉ thở dài mà nói: "Đành vậy, mối này cha cảm thấy tốt nhất rồi, nhưng nếu con vẫn không ưng thì không cần gượng ép...". Dĩ nhiên tôi không hề nhắc đến việc mình đã gặp anh từ trước đó.

Dù cha tôi không đề cập đến nữa, nhưng dường như ông vẫn có phần tiếc nuối. Chưa bao giờ ông ưng một người như thế, cũng chưa bao giờ trước mặt tôi thẳng thừng đánh giá cao một người nào.

Tôi biết, anh rất tốt. Chỉ là anh sẽ không tốt với tôi nữa...

Tôi cũng đã biết rõ về thân phận của anh. Anh là con trai cả của chủ tịch tập đoàn tài chính, bất động sản và xây dựng V. Hiện nay, tiềm lực của tập đoàn đó có thể nói gọn trong một câu "trong nước không có đối thủ cạnh tranh xứng tầm". Mạng lưới của tập đoàn nhà anh cũng đang thành công vươn ra nước ngoài.

Gia tộc nhà anh chỉ mất hơn hai chục năm đã gây dựng được một cơ đồ lớn và vững chắc như thế, quả thật đáng ngưỡng mộ.

Hai mươi năm trước, gia tộc anh cũng chưa hưng vượng đến vậy, ba anh chỉ phụ trách quản lý mấy công xưởng hạng trung ở Hải Phòng. Chính vì vậy, tôi mới vô tình gặp được anh.

Mười một giờ kém, tôi đoán rằng anh cũng sắp đến. Cảm giác ngày hôm nay không giống ngày hôm qua, sau những buồn bã và hụt hẫng khi gặp mặt anh, ngày hôm nay tôi không còn cái cảm giác hồi hộp nào nữa.

Chỉ có cảm giác man mác buồn... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro